Đàn Lang

Chương 10



Thứ được giấu ở trong ngôi miếu quả thực là một địa đạo.

Lúc nhìn đám binh sĩ khai quật nền miếu, lòng tôi kỳ thực cũng vô cùng bất ổn, ngón tay bất giác đưa lên yên lặng vuốt ve miếng ngọc châu nằm trong cổ áo.

Mãi cho đến khi nghe được tin đã tìm thấy địa đạo thì tôi mới dám nhẹ nhàng thở ra.

Tôi đã từng đọc được ghi chép về địa đạo này ở trong Vô Danh Thư. Nó là do một viên tướng thủ thành người Tiên Ti đào vào thời điểm người Khương đến cướp ải Già Hồ. Lúc đó kẻ nọ vô cùng sợ chết, suốt đêm đào một đường hầm dài để đào tẩu, có điều chẳng may đào được một nửa thì đất đá sụp xuống, còn kẻ kia thì bị đè chết. Chuyện này không hề được ghi lại trên bất kỳ giấy tờ công văn nào, ngoại trừ Vô Danh thư, đây có lẽ chính là cơ mật của tộc Tiên Ti. Còn về chuyện tổ tiên tôi làm sao biết được chuyện này để ghi vào sách thì tôi cũng không rõ. Bọn họ thích vơ vét mấy thể loại bí văn cơ mật, trong Vô Danh thư viết đầy một đống, tôi đã chẳng còn thấy lạ từ lâu.

Sau khi tới ải Già Hồ, tôi vẫn luôn nghi ngờ địa đạo này vẫn còn tồn tại. Mặc dù trong Vô Danh thư không hề đề cập đến phương vị nhưng đám mộ mới đắp này quả thực quá bắt mắt, chỉ kém nước dựng một tấm biển ghi chỗ này có mờ ám. Đáng tiếc Tuần Thượng quá ngu xuẩn, lại không buồn để tâm tới lời can gián của Công tử. Tôi còn chưa kịp tìm hiểu rõ ngọn ngành thì lão đã vội lãnh binh xuất phát rồi.

Sau khi phát hiện ra địa đạo, binh sĩ lập tức được phái xuống dò đường, lúc quay về hồi báo nói đường hầm này xác thực thông ra ngoại thành. Công tử nhanh chóng hạ quyết định, nghiêm lệnh không cho bất cứ ai được để lộ ra ngoài sau đó ra lệnh cho binh sĩ lấp nền miếu lại như cũ, cũng tức khắc phái người đến báo cho Tuần Thượng biết.

Nhưng sau khi đợi hết hai canh giờ lại thấy quân sĩ quay về hồi báo là không thể gặp được Tuần Thượng. Bọn họ vừa tới doanh trại thì đã bị Phiêu Diêu Giáo úy Tuần Khải chặn lại.

Tuần Khải bắt quân sĩ chuyển lời lại, nói là đại quân đang phải đương đầu với tộc Tiên Ti ở Thạch Yến, kẻ trông giữ hậu phương tốt nhất nên an phận thủ thường, đừng có làm nhiễu loạn lòng quân.

“Hay cho một Phiêu Diêu Giáo úy!” – Hoàn Tương cười lạnh – “Nếu quay về Lạc Dương, tốt nhất là đừng để ta nhìn thấy thằng ngu đó!

Thần sắc Thẩm Xung ngưng trọng nói – “Bây giờ đã khuya, nếu vậy xem ra quan thành chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi.”

Công tử trầm mặc, cau mày, tựa như đang suy nghĩ sâu xa.

Ban đêm, trong quan thành như cũ tịnh mịch không một tiếng động.

Trong quân không có thú vui tiêu khiển, sau khi ổn định, phần lớn binh sĩ đều đã an giấc, chỉ để lại một số người phụ trách tuần đêm, thủ thành.

Bầu trời đêm nay không có ánh trăng, ở một góc không người trông giữ, bóng đêm như càng âm u hơn. Trong ngôi miếu nát phát ra một vài tiếng động rất nhỏ, nghe như tiếng chuột gặm cắn. Sau một hồi, phần đất mới đắp trên một ngôi mộ bị đẩy ra, vô sô bóng người nương theo đó mà nhảy lên mặt đất.

Lúc này đương là lúc đường xá trong thành vắng vẻ yên ắng nhất, chỉ thấy ánh lửa dao động trên thành lầu, lúc mờ lúc tỏ trong gió đêm. Bất luận là trên thành lầu hay ở cửa thành đều không thấy có người canh gác, chỉ có mấy tên lính say mèm đến sõng soài trong quán rượu ở ven đường.

Đám người Tiên Ti lặng lẽ men theo rìa đường áp lại gần, nhanh nhẹn phân thành 2 nhóm. Một nhóm xông lên đầu thành, một nhóm vọt tới chỗ cổng thành cũ kỹ, đẩy cánh cửa gỗ mở ra.

Lính Tiên Ti đã chờ sẵn ở bên ngoài thành, chỉ chờ có thế liền ùn ùn dũng mãnh tiến vào, xông thẳng về phía doanh trại phòng thủ, nhưng sau khi tiến vào trong doanh trướng bọn chúng mới phát hiện ra bên trong đã không còn một bóng người. Bọn chúng lập tức muốn thoái lui về phía đường lớn nhưng đã không còn kịp nữa, đường lui đã bị ngựa chiến và ván cửa chặn cứng, không thể quay đầu. Đám binh lính Tiên Ti ở trước cổng thành tự biết đã bị sập bẫy nhưng chưa kịp rút lui thì cổng thành bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ lớn sau đó đột ngột đóng lại.

Khoảnh khắc sau đó, loạn tiễn như mưa không ngừng bắn xuống. Mũi tên mang theo lửa cháy, doanh trướng lều bạt đều đã được tưới dầu từ trước lập tức bắt lửa. Gió đêm thổi bùng lên lửa lớn, bốn phía lập tức trở thành nơi địa ngục diêm la. Binh lính Tiên Ti bị lửa thiêu gào thét thảm thiết, số khác tránh được lửa thì cũng bị mưa tên bắn trúng tua tủa như lông nhím, vô cùng bi thảm. Trên tường thành, quân lính mai phục sẵn đột ngột xông ra chém gϊếŧ phản quân. Quân Tiên Ti phần nhiều đều là lão binh, sau khi cơn hỗn loạn qua đi liền biết lần tập kích này đã thất bại, vừa tránh vừa lùi muốn trốn thoát bằng đường cũ nhưng vẫn không kịp. Bọn chúng vừa mới thò chân chạy về phía ngôi miếu đổ thì đã bị một trận mưa tên đẩy lùi trở về.

Uớc chừng sau khoảng một khắc, tên đã dùng hết, ngựa chiến cũng lùi lại, quân sĩ từ bốn phương tám hướng liền lập tức tập hợp lại.

Lính Tiên Ti bị thương vô số, phần thắng hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên. Một canh giờ sau, tướng sĩ báo lại, toàn bộ quân địch đột nhập vào thành đều đã bị tiêu diệt.

Công tử mặc một thân khôi giáp, sau khi nghe xong trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.

Bởi vì có gió cho nên ngọn lửa đêm nay cháy cao đến tận trời, đốt hết toàn bộ mọi thứ, quân sĩ phải cố gắng hết sức mới có thể dập tắt được lửa. Trong không khí tràn ngập mùi cháy khét lẫn với mùi máu tươi, trên đất là một đống hỗn loạn. Lúc Công tử cùng Thẩm Xung đi xuống dưới thành thì binh sĩ vẫn còn đang dẫm lên máu tươi lầy lội, chém gϊếŧ nốt kẻ địch chỉ còn chút hơi tàn. Tiếng rêи ɾỉ cùng gào rú thảm thiết dần dần biến mất, trong ánh lửa lập loè chỉ còn sót lại tiếng cười chiến thắng giòn giã của binh sĩ.

“Cũng may là chúng ta đã có chuẩn bị từ trước, bằng không nếu thế lửa đêm nay lớn hơn chút nữa, chỉ e quan thành cũng khó giữ được.” – Hoàn Tương dùng khăn tay che mũi nói.

Công tử hỏi đốc tướng – “Số lượng quân địch bị tiêu diệt đêm nay là bao nhiêu?”

“Tính cả bắt sống thì ước chừng khoảng ba nghìn quân.” – Đốc tướng hưng phấn trả lời.

Công tử gật đầu, đang định hỏi tiếp thì dưới chân lại vướng phải thứ gì đó.

Hắn cúi đầu nhìn, sắc mặt hơi đổi.

Dưới chân hắn là mảnh xác tàn của một kẻ nào đó, thi thể này đã mất đầu, có lẽ là bị đá ở trên thành rơi trúng. Máu thịt cháy đen thành một khối, trong bóng đêm nhập nhoạng gần như không thể thấy rõ.

Thẩm Xung cũng bước tới gần. Trong ánh lửa bập bùng, môi chàng dường như có chút tái đi, trắng bệch.

Đốc tướng vội ra lệnh cho quân sĩ mau chóng dọn sạch.

“Không biết những kẻ này này có phải là quân tiên phong hay không? Nếu như đằng sau còn có đại quân thì chúng ta phải lập tức chuẩn bị chiến đấu giữ thành.” – Thẩm Xung quay đầu nói với Công tử.

Công tử lắc đầu, nói – “Ải Già Hồ dễ thủ khó công, chỉ cần chiếm cứ được nơi này, đồng nghĩa với việc chặt đứt đường lui của đại quân. Nếu như không phải chúng ta phát hiện ra địa đạo thì chuyện đoạt thành chỉ cần ba nghìn quân là đủ. Thốc Phát Bàn còn phải đối phó với đại quân, chắc chắn sẽ không chia quân quá nhiều.”

“Kế sách của Nguyên Sơ đúng là tuyệt hảo, quả nhiên hữu hiệu!” – Hoàn Tương cười nói, lại quay đầu nói với tôi – “Nghê Sinh, lần này cô là người lập công đầu, chút nữa đừng quên đến tìm Dật Chi lĩnh thưởng đó!”

Tôi cười cười, nhìn về phía Thẩm Xung nhưng chàng lại đang nhìn về phía khác.

Tôi đưa mắt nhìn Công tử, hắn không nói gì mà cũng dõi mắt nhìn chằm chằm về một chỗ cách đó không xa. Binh lính đang dọn dẹp chiến trường, đống thi thể ngổn ngang trong bóng tối nhá nhem nom càng có vẻ nanh ác, từng khối xác người chất ở trên xe ngựa giống như một ngọn núi nhỏ.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Công tử quay đầu lại, vẻ mặt bình thản như thể không có việc gì.

Binh lính bắt được một số tù binh, sau khi thẩm vấn thì quả nhiên y hệt như những gì Công tử dự đoán. Thốc Phát Bàn dẫn theo hai vạn binh mã, ở thành Thạch Yến bày sẵn đại trận chờ đợi Tuần Thượng. Thời điểm tấn công ngay tại đêm nay, giờ Dần vừa điểm sẽ tức khắc thừa dịp trời còn chưa sáng vây công Tuần Thượng.

“Hai vạn binh mã.” – Thẩm Xung nói – “Thốc Phát Bàn thật to gan, cho dù hai quân thế lực tương đương đi chăng nữa, hắn nghĩ chỉ cần hai vạn quân là có thể vây diệt được quân ta sao?”

“Địa hình nơi này dài hẹp, Thốc Phát Bàn thừa dịp nửa đêm tập kích, một khi quân ta hỗn loạn liền có thể chia nhỏ để vây diệt.” – Công tử nói – “Nếu có thể thuận lợi chiếm lại được ải Già Hồ, chỉ cần Tướng quân đột phá vòng vây để rút quân thì quay đầu sẽ lập tức rơi vào tay phục binh chờ sẵn.”

“Cần nhanh chóng báo cho Tướng quân biết chuyện này.” – Thẩm Xung nói.

Công tử đang định mở miệng thì một trận gió thổi qua, mang theo cả mùi thi thể cháy khét. Khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc, lùi sang một bên nôn ra.

Tôi cả kinh vội đi qua đỡ lấy hắn – “Công tử làm sao vậy?”

Công tử không trả lời, nôn khan càng dữ dội hơn.

“Không cần lo đâu.” – Hoàn Tương đứng một bên thản nhiên nói – “Người chết ấy mà, nhìn quen rồi tự nhiên sẽ khỏi thôi.” – Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Thẩm Xung hỏi – “Vừa rồi huynh nôn ra bao nhiêu?”

Thẩm Xung lờ đi câu hỏi của Hoàn Tương, chỉ sai người mang giấy bút tới, chuẩn bị viết thư cho Tuần Thượng.

“Không được…” – Khuôn mặt tái nhợt của Công tử cau lại, thở gấp, quay đầu nói với Thẩm Xung – “Thành Thạch Yến cách nơi này cũng phải ba mươi dặm, cho dù dùng khoái mã cũng phải mất một canh giờ. Vừa rồi ánh lửa bốc lên tận trời, chỉ sợ đã làm kinh động đến Thốc Phát Bàn, để đề phòng Tướng quân phát hiện ra, hắn nhất định sẽ động thủ trước.”

Thẩm Xung sửng sốt – “Ý của đệ là…”

Công tử ném chiếc khăn lau miệng xuống, ánh mắt sáng quắc – “Để lại hai trăm quân thủ thành, những người còn lại theo ta đi tìm Thốc Phát Bàn.”

Tất cả đều chấn kinh.

Tôi lại càng không nói nổi một câu nào.

Tôi hao tâm tổn trí đến bước này, cái gì mà lập công chỉ là chuyện vớ vẩn, điều quan trọng nhất chính là muốn bảo vệ tính mạng của chúng tôi. Cho nên, tôi mới giúp Công tử giữ vững ải Già Hồ, tưởng rằng chỉ cần như vậy là vạn sự đại cát. Còn về phía Tuần Thượng như thế nào, tôi chưa từng suy tính qua. Dù sao thì tử cục do Thốc Phát Bàn bố trí đã bị phá, chỉ cần Tuần Thượng không phải là một lão già cực ngu thì cho dù bị tấn công cũng sẽ không đến mức toàn quân bị tiêu diệt. Vả lại, mặc kệ là lão thắng hay thua, Công tử cũng đã lập được đại công, có thể kê cao gối ngủ mà không cần lo nghĩ.

Chẳng ngờ, lòng ham muốn của Công tử còn lớn hơn cả tôi, thực sự muốn noi theo Hoắc Phiêu Diêu.

“Công tử không thể đi được.” – Tôi vội la lên

Công tử hỏi – “Vì sao?”

Tôi nói – “Công tử chưa từng lên chiến trường mà.”

Công tử lập tức cãi lại – “Lúc Hoắc Phiêu Diêu lần đầu đánh Hung Nô cũng đã lên chiến trường lần nào đâu.”

Tôi phản bác – “Nhưng đó là Hoắc Phiêu Diêu, lỡ như công tử…”

Công tử ngắt lời nói – “Lúc nàng gieo quẻ cho quân sĩ đã từng nói quẻ này ứng với chủ tướng, đối nghịch là họa, thuận theo là phúc. Nghê Sinh, quẻ là nàng gieo, đã nói rồi không giữ lời sao?”

Tôi nghẹn họng không trả lời được.

Hắn vậy mà còn đi nghe ngóng xem tôi từng nói cái quỷ gì, đúng là khiến người ta tức chết mà!Trận chiến trong ải Già Hồ toàn thắng, quân sĩ gϊếŧ địch đến đỏ cả mắt, tinh thần vô cùng sôi sục.

Hiệu lệnh của Công tử vừa hạ xuống đã nhận được sự hưởng ứng mãnh liệt, không bao lâu sau đã có hơn nghìn quân sĩ xin được đi cùng. Công tử ra lệnh cho kẻ dưới tuyển chọn kỹ càng lấy tám trăm người.

Đương nhiên, chuyện này không thể thiếu công gieo quẻ của tôi, đúng là khiến lòng người bực bội!

Đường An cũng nằm trong số những người được chọn, hắn nhìn thấy tôi liền sán lại cười hì hì hỏi – “Nghê Sinh, bọn họ đều nhờ ta đến hỏi một chút, những lời ngươi nói lúc trước, gì mà thuận theo là phúc, công danh lợi lộc đều tại thân, liệu có ứng vào đêm nay không?”

Tôi đáp – “Đó là thiên cơ, nói ra sẽ mất linh.”

Đường An vội vả nhẹ vào miệng mình, lẩm bẩm – “Tôn thần chớ trách, tôn thần chớ trách.” – Nói rồi lại cười xòa lảng đi chỗ khác.

Tôi vốn tưởng tính tình Thẩm Xung trầm ổn hơn người khác, chắc cũng sẽ suy nghĩ giống tôi cho rằng nên thủ không nên công, ai dè chàng cũng chủ trương đi tập kích Thốc Phát Bàn.

“Lời Nguyên Sơ nói rất có lý.” – Thẩm Xung nói – “Khi Thốc Phát Bàn thiết lập chiếc bẫy này, chắc chắc cho rằng đã nắm chắc được ải Già Hồ. Chúng ta thừa dịp nửa đêm tấn công, rất có khả năng đột kích thành công.”

Tôi nói – “Nhưng chúng ta chỉ có tám trăm quân mà Tiên Ti lại có tận hai vạn quân, dựa vào cái gì để giành thắng lợi?”

“Tám trăm?” – Lúc này, Công tử lại đột nhiên nói – “Ai nói chúng ta chỉ có tám trăm quân?”

Ánh mắt hắn sáng quắc, hiện lên vẻ đắc ý.

Tôi nhìn hắn, ngẩn người.

Công tử và Thẩm Xung cuối cùng cũng không chịu nghe tôi.

Sau khi bàn bạc, cả ba người quyết định để Hoàn Tương ở lại thủ thành, Công tử và Thẩm Xung cùng dẫn binh đi tập kích.

Một người là quý công tử tay chưa từng dính máu, một người là trợ giáo của Quốc tử học, lại muốn đi tập kích một thủ lĩnh đã trải qua cả trăm trận chiến, tôi cảm thấy bọn họ đúng là trúng tà rồi. Nhưng sau trận chiến vừa rồi, tất cả mọi người, bao gồm cả Thẩm Xung trong đó giống như thể mấy tên điên thường thấy trong sòng bạc, hai mắt tỏa sáng xanh lè, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Trong số binh lính có không ít người là dân biên giới bản địa, biết nói tiếng Tiên Ti, cũng nắm rõ đường đi lối lại khu vực thành Thạch Yến. Bọn họ lấy được thông tin về nơi ẩn náu của Thốc Phát Bàn từ trong miệng tù binh. Hoá ra thành Thạch Yến chỉ là miếng mồi nhử, gã không ở trong thành mà tự mình lĩnh binh, náu tại đồng lau phụ cận biển Thạch Yến.

“Nghê Sinh, nàng đã từng nhìn thấy chiến trường chưa?” – Trước khi chuẩn bị xuất phát, Công tử lại đột nhiên hỏi tôi như vậy.

Tôi nói – “Sao công tử lại hỏi điều này?”

Công tử nói – “Vừa rồi trong thành gϊếŧ chóc nhiều như vậy nhưng có vẻ như nàng không hề sợ hãi.”

Tôi cười cười – “Có công tử ở đây, ta có gì phải sợ?”

Công tử có vẻ như rất vừa lòng với câu trả lời của tôi, lại hỏi – “Còn chuyện này nữa, sao nàng biết về địa đạo kia?”

Tôi không ngờ hắn đột nhiên lại hỏi câu này, bèn nói – “Tất nhiên là nhờ gieo quẻ mà biết rồi, không phải công tử cũng tận mắt chứng kiến đấy ư?”

Công tử hồ nghi nhìn tôi – “Thật như vậy?”

Tôi tỏ ra ấm ức – “Công tử không tin ta? Thế theo huynh thì ta làm sao mà biết chuyện đó?”

Công tử không đáp trả được, dứt khoát không thèm tự rối rắm mà bảo tôi – “Nếu đã vậy, chi bằng nàng hãy gieo thêm một quẻ nữa, xem xem lần này thắng thua thế nào.”

Tôi sáng tỏ, mặc dù lần này Công tử quyết tự theo ý mình nhưng kỳ thực vẫn không khỏi thiếu tự tin.

“Công tử đầy một bụng thao lược, hà tất còn phải gieo quẻ làm gì?”– Tôi bỡn cợt nói.

Công tử chẳng hề biến sắc – “Nếu đã xuất binh ra trận, ắt phải có tính toán đâu ra đấy.”

Tôi thở dài – “Cho dù có tính được thì ngày hôm nay ta cũng đã tính qua 1 lần đại sự, vận số đã dùng tận, e rằng có gieo thêm cũng chẳng thể tính chính xác được.”

Công tử ngạc nhiên – “Còn có chuyện như vậy ư?”

Tôi nói – “Trời định như vậy, ta cũng đành chịu.”

“Ra vậy…” – Công tử gục gặc đầu, giây sau lại đột nhiên nhìn tôi hỏi – “Nghê Sinh, theo nàng thì kế sách lần này của ta thế nào?”

Tôi mím môi cười – “Vì sao công tử lại hỏi ta?”

Hắn chớp mắt – “Bình thường nàng luôn lắm mưu nhiều kế nhất, chỉ có nàng mới có thể giúp ta.”

Câu này nói ra rất hợp lòng tôi, không ngờ Công tử cũng có lúc biết dỗ ngọt người khác, làm cho tí cốt khí còn sót lại trong tôi phút chốc sụp đổ tan tành.

Tôi nói – “Kế sách của công tử rất hay, chỉ là còn có một cách thuận tiện hơn.”

Mắt hắn lập tức sáng lên – “Cách gì?”

Tôi nói – “Nếu Công tử muốn biết thì khi ra trận phải mang cả ta theo.”

Công tử ra chiều khó xử – “Nhưng nàng là phận nữ…”

Tôi cương quyết không nhượng bộ – “Nếu Công tử đã chê ta thì thứ cho không thể hiến kế hay.”

Công tử nhìn tôi, ánh mắt có phần dao động.