“Ngoại tổ mẫu.” – Công tử chợt lên tiếng – “Lần này Nghê Sinh theo cháu tới Tây Bắc cũng lập được công lớn.”
“Ồ?” – Thái hậu hỏi – “Là công lớn gì?”
“Nguyên Sơ bình an trở về, tất nhiên chính là công lớn.” – Đại trưởng công chúa tiếp lời, mỉm cười nói với tôi – “Nghê Sinh, lời của Thái hậu ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
Tôi đáp – “Nhớ kỹ rồi ạ.” – Dứt lời liền hành lễ lui ra sau.
Tôi nghe thấy giọng nói của Thái hậu vang lên phía sau lưng – “Ta hồ đồ rồi ư? Sao lại cứ cảm thấy thị tỳ này thật quen mặt…”
Đại trưởng công chúa nói – “Mẫu thân nói gì vậy, người vẫn còn khỏe mạnh lắm, sao có thể hồ đồ được?”
Đại trưởng công chúa đúng là khiêm tốn, lúc Thái hậu hỏi chuyện đã hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần vậy mà lần nào cũng không thể nhớ rõ được tên của tôi.
Lúc tôi đi ngang qua Thẩm Xung, phát hiện chàng đang nhìn tôi, còn khẽ mỉm cười một cái.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại, tâm tình vui vẻ hơn nhiều.
Thái hậu kéo lấy tay Công tử, hỏi chuyện về Tây Bắc rồi lại thở dài – “Ta đã từng này tuổi rồi, còn có ước nguyện gì hơn được chứ? Chỉ mong sao con cháu được bình an. Nếu như huynh đệ hai đứa có thể sớm ngày thành gia lập thất thì cũng coi như giải quyết được hơn nửa nỗi lo trong lòng ta. Mùa xuân này, Thánh thượng đã quyết định khuê tú nhà Trung thư lệnh Chu Tồn cho Tử Hạo, mấy đứa đều sàn sàn tuổi nhau vậy mà Nguyên Sơ và Dật Chi vẫn còn chưa có nơi có chốn.”
Thái hậu vừa dứt lời, mọi người đều cười vang.
Tôi đề cao cảnh giác, liếc nhìn về phía Thẩm Xung, chỉ thấy thần sắc chàng có phần bất đắc dĩ.
Thái hậu hỏi Thẩm Diên và Dương thị – “Lúc trước có nhắc đến nữ nhi nhà Tuy Dương Hầu Trần Thực, con bé thế nào?”
Hai phu thê đưa mắt nhìn nhau, Dương thị nói – “Khuê tú của Trần thị rất tốt, có điều sau khi hỏi được sinh thần, mời thầy đến xem mệnh thì lại phán rằng không thích hợp lắm.”
Thái hậu cau mày – “Sao lại không thích hợp? Là thầy nào xem? Thiên hạ lớn như vậy, ấy thế mà chọn lựa hết ba năm mà vẫn không chọn ra được một người cát lợi là sao?” – Dứt lời bà lại nói với Dương thị – “Quân hầu ở trong triều bận rộn, chuyện con cái không tránh khỏi lơ là, đó là chuyện bình thường. Người thân làm mẫu thân, cần phải nhọc lòng nhiều hơn mới đúng.”
Mẹ đẻ của Thẩm Xung chỉ là một cơ thϊếp của Thẩm Diên, sau khi sinh ra Thẩm Xung không được bao lâu thì đã qua đời. Dương thị không phải người sinh ra chàng, nghe được lời ấy, vẻ mặt lập tức ngượng ngùng, chỉ đành vâng vâng dạ dạ.
“Cô mẫu cần gì phải vội vã?” – Thẩm Diên nói – “Nếu chưa tìm được người thích hợp thì cứ chậm một chút cũng được, dù sao cũng không sợ thiếu.”
Thái hậu nói – “Không vội? Không vội mà được à? Năm nay Dật Chi đã hai mươi, lúc ngươi hai mươi tuổi thì đã sinh được hai nữ nhi rồi.”
Thẩm Diên chỉ đành cười cầu hòa nói phải.
Về chuyện này, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu rõ nguyên nhân trong đó chỉ là không nói ra miệng mà thôi. Hôn sự của Thẩm Xung cứ mãi chần chừ không quyết vốn chẳng liên quan gì đến thầy hay không thầy mà nguyên nhân nằm hoàn toàn ở Thẩm Diên. Ông ta chỉ có duy nhất một đứa con trai cho nên một lòng muốn tìm cho con trai mình một mối hôn sự tốt nhất.
Về nhân tuyển, ông ta cũng đã chọn xong rồi.
Nam Dương công chúa là công chúa thứ mười bốn của Hoàng đế, cũng là người được Hoàng đế thương yêu nhất trong số các con cái. Mẫu thân của nàng là Trần Quý nhân, xuất thân bần hàn, vốn là cung tỳ của Hoàng đế từ thời còn là Thái tử, bởi vì sinh hạ được Nam Dương công chúa và Bát hoàng tử Quảng Lăng Vương nên được thụ phong, vô cùng đắc sủng. Đáng tiếc, sau khi Hoàng đế lên ngôi chưa được bao lâu thì Trần Quý nhân cũng qua đời, chỉ để lại một đôi trai gái. Trong số đông đảo hoàng tử, hoàng nữ thì người mà Hoàng đế quan tâm nhất chính là Nam Dương công chúa và Quảng Lăng Vương, đặc biệt là Nam Dương công chúa. Hoàng đế thường xuyên đích thân hỏi han sinh hoạt hàng ngày của công chúa, có thể nói là coi như minh châu trên tay.
Đáng tiếc Nam Dương công chúa năm nay mới vừa tròn mười ba tuổi, Hoàng đế vẫn một mực không chịu cho nghị hôn. Tính toán của Thẩm Diên chẳng qua chỉ nằm ở một chữ “chờ”, chờ đến khi công chúa đủ tuổi nghị hôn thì sẽ thay Thẩm Xung đến xin cưới, đến lúc đó có Thái hậu làm mai, chắc chắn sẽ thành công.
Tôi đã sớm biết chuyện này từ lâu. Đối với tôi mà nói chuyện này ngược lại chẳng có gì để mà thất vọng. Trên đời này chẳng có kẻ nào ngu ngốc đến mức muốn đi tranh lang quân với công chúa, cho dù đó có là người trong mộng mà mình thầm mến đi chăng nữa.
Tôi không phải là loại người khăng khăng cố chấp, càng không đi tính toán những gì không thực tế. Dù sao thì qua mấy năm nữa tôi cũng sẽ rời khỏi nơi đây, trước lúc đó, tôi chỉ muốn chuyên tâm dồn chí mà ngắm chàng cho thỏa, dĩ nhiên, nếu có cơ hội chấm mút được gì đó thì lại càng tốt… Tương lai, trời Nam đất Bắc, mỗi người một nơi, tôi ở nơi thôn dã cho dù mỗi ngày đều nhàm chán ngắm trời ngắm mây thì đến đêm cũng có thể có mộng đẹp làm bạn…
Tôi liếc nhìn Đại trưởng công chúa, chỉ thấy bà vẫn luôn yên lặng uống trà, nghe Thẩm Diên và Thái hậu nói chuyện, khóe môi như cười như không.
Khéo ở chỗ, tôi còn biết Hoàn Túc và Đại trưởng công chúa vừa hay cũng ôm chút tâm tư với Nam Dương công chúa.
Tuy đến nay Công tử vẫn chưa hứa hôn nhưng nếu như nói Chủ công và Đại trưởng công chúa hoàn toàn không cân nhắc chút nào về hôn sự của hắn thì đó chuyện là tuyệt đối không thể. Hoàn Túc và cữu phụ của Nam Dương công chúa, Tân Dã hầu Trần Trung vẫn luôn có giao thiệp qua lại, vả lại đám phó tỳ của phủ Hoàn cũng đã sớm âm thầm rỉ tai nhau từ lâu. Công tử sánh đôi với công chúa. Mỗi lần mọi người nhắc tới chuyện này thì đều không khỏi hâm mộ thở dài.
Thẩm Xung tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói với Thái hậu – “Sao người chỉ mải nói cháu vậy? Nguyên Sơ cũng nào đã nhắm được ai, cô tổ mẫu cũng nên lo lắng cho đệ ấy mới đúng.”
Thái hậu sẵng giọng – “Cháu không phải tới nói đỡ cho phụ thân cháu, chuyện của Nguyên Sơ cháu cũng không phải không rõ.”
Mọi người lại cười không ngớt.
“Cô tổ mẫu không biết đấy thôi, ngay cả đến cháu cũng thường bị người ta hỏi về chuyện hứa hôn của Tam biểu ca đấy ạ.” – Lần này, người lên tiếng là muội muội của Thẩm Xung, Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên ngó Công tử, nở nụ cười mềm mại như hoa – “Nhưng Tam biểu ca lại cứ mãi chẳng để ý tới.”
Khóe môi Công tử cong cong nhưng không lên tiếng trả lời.
Thái hậu nói – “Không để ý tới là đúng. Cưới gả là do phụ mẫu làm chủ, nào có cái lý tự định chung thân. Sau này nếu lại có kẻ đến trêu chọc cháu thì cháu cứ dùng nhũng lời này mà cự tuyệt kẻ đó. Đường đường là khuê tú danh môn, tuyệt không thể sinh sự làm bậy.”
Thẩm Nguyên le lưỡi, đỏ mặt vâng dạ.
Thái hậu dạy bảo Thẩm Nguyên xong lại quay sang Đại trưởng công chúa – “Tuy nói, Nguyên Sơ không thể thành hôn trước hai mươi lăm tuổi nhưng nghị hôn sớm một chút cũng chẳng hề gì, nên lo liệu dần đi là vừa.”
Đại trưởng công chúa đặt ly trà xuống, chậm rãi nói – “Chuyện này con và Bá Kính cũng từng bàn qua nhưng chung quy vẫn cảm thấy còn quá sớm, đợi qua hai năm nữa rồi tính cũng không muộn.”
Thái hậu gật đầu – “Cũng được.”Ở lại trong cung cả một ngày, đến khi quay trở về phủ Hoàn thì trời cũng đã tối.
Con ngựa bảo bối Thanh Vân Thông của Công tử gần đây hay bỏ bữa, chẳng chịu ăn uống gì. Hắn vừa hồi phủ liền lập tức chạy tới chuồng của nó. Tôi thì quay trở về phòng chuẩn bị vật dụng tắm rửa nghỉ ngơi cho Công tử. Nhưng chưa được bao lâu thì người ở chỗ Đại trưởng công chúa tới tìm tôi, bảo tôi qua đó một chuyến.
Tôi không rõ là chuyện gì, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo.
Đình viện nơi Hoàn Túc và Đại trưởng công chúa ở vô cùng lộng lẫy, rường cột chạm trổ, cho dù là buổi tối thắp đèn thì cũng có thể nhìn ra được cảnh trí như tranh. Tòa phủ này tuy trên danh nghĩa là phủ Hoàn nhưng kỳ thực nên gọi là phủ Đại trưởng công chúa thì đúng hơn. Người hầu kẻ hạ trong phủ hoàn toàn theo quy chế như ở trong cung, đầy đủ từ nội quan gia lệnh cho đến phục sức của cung nhân.
Ở hậu đường chỉ có một mình Đại trưởng công chúa. Bà ngồi ở đầu nhuyễn tháp, đang nhắm mắt dưỡng thần, hai đứa thị tỳ một đứng một quỳ giúp bà đấm vai, bóp chân.
Sau khi tôi bước vào, mãi hồi lâu sau, Đại trưởng công chúa mới mở mắt ra, nhẹ phất tay cho tất cả kẻ hầu đều lui xuống.
“Nguyên Sơ đã đi nghỉ chưa?” – Bà cầm lấy chén trà từ trong tay nội quan, khẽ nhấp một ngụm, hỏi.
“Bẩm Đại trưởng công chúa, “ – Tôi nói – “Công tử vẫn chưa nghỉ ạ, trước khi nô tỳ tới đây thì ngài ấy vẫn đang ở chuồng ngựa.”
“Nửa đêm nửa hôm, nó còn tới chuồng ngựa làm gì?”
Tôi đáp – “Dạ, dạo gần đây Thanh Vân Thông có hơi ốm, Công tử vô cùng lo lắng ạ.”
Đại trưởng công chúa nhàn nhạt ừ một tiếng, lom lom nhìn tôi, mỉm cười bảo nội quan ban cho tôi ngồi xuống.
“Vân Nghê Sinh.” – Bà không nhanh không chậm nói – “Lần này Nguyên Sơ bình an trở về, đích thực là công lớn của ngươi.”
Tôi biết rõ bà chắc chắn còn lời định nói phía sau, liền khiêm tốn đáp – “Nô tỳ không dám kể công.”
“Có công chính là có công, có gì mà phải khiêm tốn?” – Giọng điệu của Đại trưởng công chú có phần hòa hoãn – “Hôm nay ta gọi ngươi tới chính là muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Tôi im lặng, thấp mi thuận mắt ngoãn ngoãn chờ bà nói tiếp.
“Ngươi có muốn ở lại bên cạnh Công tử không?”
Tôi ngẩn người, không hiểu ý của bà.
“Nô tỳ từ ngày nhập phủ tới nay vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Công tử, chưa từng rời nửa bước.” – Tôi lựa một câu chu toàn để ứng phó.
Đại trưởng công chúa cười – “Ta nói ở lại ở đây chính là tương lai sau này. Lời dạy của Thái hậu hôm nay, kỳ thực nhắc nhở ta nhớ tới một chuyện. Nguyên Sơ tuy chưa thành hôn nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, nạp một đứa thϊếp cũng không phải là chuyện gì xấu. Từ sau khi Nguyên Sơ khỏi bệnh thì thị tỳ bên người chỉ có mình ngươi là thân thiết nhất, ta và Chủ công đều nhìn thấy cả. Từ trước đến nay, phàm là chuyện mà Nguyên Sơ thích, chỉ cần không phải là chuyện xấu thì ta đều không ngăn cản. Nếu như ngươi cũng có lòng này vậy thì ta có thể tác thành cho ngươi.”
Lời này nói ra đúng là quái lạ.
Tôi vốn chỉ là một đứa nô tỳ, bọn họ muốn tôi làm cái gì chỉ cần hạ lệnh là xong, chưa bao giờ mất công làm mấy chuyện thừa thãi như là hỏi ý kiến.
Tôi vội nói – “Công chúa hiểu lầm rồi. Công tử là người nhân hậu, đối đãi với đám nô bộc như chúng nô tỳ chưa từng nặng lời trách móc, cái gọi là thân thiết cũng chẳng phải với duy nhất một mình nô tỳ. Công tử là người cao quý, nô tỳ có thể hầu hạ Công tử đã cảm thấy vô cùng biết ơn rồi, nào dám mong ước trèo cao? Hy vọng công chúa minh giám.”
“Ồ?” – Đại trưởng công chúa lại nói – “Ta nghe nói khi còn ở thành Thạch Yến, Nguyên Sơ từng cưỡi chung một ngựa với ngươi, có chuyện này không?”
Lúc này tôi mới hiểu ra, nói xa nói gần một hồi hóa ra là vì chuyện này.
“Đúng là có chuyện ấy.” – Tôi nói – “Nhưng đó là do lệnh của công tử.”
Đại trưởng công chúa nói – “Ta nói chính là Công tử.”
Tôi nói – “Công chúa có điều chưa rõ, lúc ấy Công tử đương nóng lòng quay trở lại ải Già Hồ nhưng ngựa của nô tỳ lại chạy mất vì chiến loạn. Lúc ấy trong thành khan hiếm ngựa nên Công tử đã lệnh cho nô tỳ cùng cưỡi chung. Nô tỳ luôn khắc ghi lời dặn của Công chúa trong lòng, nghĩ rằng chiến sự vừa mới ổn định nhưng nguy hiểm vẫn còn tiềm tàng, nô tỳ nhất định phải bảo vệ Công tử chu toàn, vả lại cưỡi chung ngựa cũng không tính là hành vi quá phận cho nên mới thuận theo. Lúc ấy biểu công tử cũng ở đó, có thể làm chứng cho nô tỳ.”
Không ngoài dự đoán, sau khi tôi nói xong, sắc mặt của Đại trưởng công chúa liền hòa hoãn hơn nhiều.
“Hóa ra là thế.” – Bà gật đầu – “Nói vậy thì là do ta nghĩ nhiều rồi.”
Tôi nói – “Là nô tỳ đã quá phận, nô tỳ hổ thẹn.”
Đại trưởng công chúa mỉm cười – “Ngươi tận tâm hầu hạ, nào có quá phận? Như Thái hậu đã dạy, chỉ cần ngươi hầu hạ cẩn thận, trong phủ tất sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tôi luôn miệng vâng dạ.
Đại trưởng công chúa lại tiếp tục hỏi một chút chuyện về sinh hoạt hàng ngày của Công tử, tôi đang lần lượt đáp thì bên ngoài truyền đến tiếng nội quan thông báo, nói rằng Công tử đã đến.
Vừa dứt lời thì đã thấy Công tử bước vào.
“Sao con lại tới đây?” – Đại trưởng công chúa có hơi ngạc nhiên, rồi lại dường như chẳng chút bất ngờ, ánh mắt đảo qua người tôi – “Vội vội vàng vàng, cũng không đợi thông báo một tiếng.”
Sắc mặt Công tử thản nhiên, hành lễ rồi nói – “Con đến thăm mẫu thân, không cần phải thông báo.”
Đại trưởng công chúa lộ ra vẻ tươi cười, yêu thương đưa tay kéo con trai ngồi xuống tháp.
“Nghê Sinh sao cũng ở đây?” – Công tử nhìn tôi hỏi.
“Còn không phải vì chuyện con xuất chinh hay sao.” – Đại trưởng công chúa nói – “Ta đã không gặp con những hai tháng trời, dù gì cũng phải hỏi rõ xem con hàng ngày như thế nào chứ.”
Ánh mắt Công tử hơi dịu lại – “Con cũng quay về rồi, mẫu thân cần gì lo lắng nữa.”
Đại trưởng công chúa lại vặn lại – “Con cứ tùy hứng như vậy, mẫu thân có khi nào mà không phải lo lắng đâu?”
Công tử tự biết đuối lý, đành cười trừ không dám cãi lại.
Đại trưởng công chúa không để ý tới tôi nữa, ngồi trên tháp nói chuyện với Công tử, còn giữ hắn lại dùng canh, cho đến tận khuya mới để hắn trở về.
“Hôm nay con cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi sớm đi.” – Đại trưởng công chúa nói – “Chuyện ở công thự cũng không cần con phải bận tâm lo lắng, ta đã đánh tiếng với trong cung, để cho con sang tháng sau mới tới nhậm chức.”
Công tử kinh ngạc.
“Vì sao vậy ạ?” – Hắn hỏi.
Đại trưởng công chúa nói – “Vội vàng như vậy làm gì, con vừa mới về đến nhà, dù sao cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Công tử nhíu mày – “Con không thấy mệt nhọc, không cần phải tĩnh dưỡng.”
“Cần hay không cần không mặc con được.” – Đại trưởng công chúa không đồng ý – “Chẳng qua chỉ là một cái chức Nghị lang quèn, chẳng lẽ con ta cũng phải giống như mấy kẻ tầm thường ngoài kia, ngày ngày ở công thự gọi dạ bảo vâng? Con yên tâm, việc này ta đã bẩm với Thánh thượng, Người cũng phê chuẩn rồi.”
Công tử còn muốn cãi lại thì Đại trưởng công chúa đã thở dài nói – “Nguyên Sơ, con rời nhà hai tháng, lại chẳng có tin tức thư từ gì, nay vừa mới quay về, ở trong phủ bầu bạn với mẫu thân thì có làm sao?”
Công tử bất đắc dĩ, chỉ đành đồng ý.
Tôi và Công tử cùng hành lễ cáo lui, lúc bước ra khỏi cửa, cả hai đều có chút nghẹn tức trong lòng. Nghe nói sau khi tin tức Công tử sắp sửa vào triều được truyền đi, ngày nào cũng có nữ tử xách theo mười cân trái cây chờ sẵn trên đoạn đường Công tử nhất định phải đi qua để đến công thự, âm mưu ném quả để tỏ lòng ái mộ. Tiếc là bọn họ nhất định là mất công vô ích một tháng.