Tôi đi theo tiểu tỳ lên trên lầu cao, vừa bước chân vào trong tú các đã ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, đưa mắt nhìn, quả nhiên là khung cảnh rực rỡ gấm hoa.
Ngồi ở nơi này đều là các khuê tú còn chưa xuất giá, ai nấy đều ăn vận trang điểm lộng lẫy, oanh oanh yến yến, miệng cười xinh đẹp như hoa. Bọn họ đều là khách quý nhập cung ngày hôm nay, vừa nói cười vừa thỉnh thoảng đưa mắt qua khung cửa sổ chạm hoa liếc nhìn xuống dưới sân giáo trường. Một vài cô ít tuổi vẫn còn thẹn thùng, chỉ dám dùng quạt lụa che hờ nửa mặt tò mò hé mắt nhìn sang, mấy cô lớn hơn thì dạn dĩ ngồi ở bên mép sàng, châu đầu ghé tai nhau nói thầm. Mỗi lần ở dưới sân có người thể hiện bắt mắt là lại khiến cho các nữ quân cười khúc khích không ngừng.
Rất nhiều vị khuê tú ở đây đều biết tôi vì vậy lúc tôi đi qua, mọi âm thanh đều trầm xuống, bọn họ nếu không phải tò mò quan sát thì cũng xì xào bàn tán với nhau.
Điện các này cũng thật rộng, tiểu tỳ kia dẫn tôi đi xuyên qua thính phòng, ở bên trong còn có một tiểu gian, bày trí càng thêm tao nhã. Cửa sổ ở trong này có tầm nhìn tốt hơn so với phòng ngoài, khung cửa rộng, chỉ dùng một tấm mành lụa mỏng che hờ lại, có thể nhìn thấy hết mọi động tĩnh ở dưới giáo trường. Những người ngồi ở trong phòng, ngoại trừ Thẩm Nguyên còn có cả Nam Dương công chúa, Ninh Thọ huyện chúa cùng ba vị khuê tú khác, đều là khách quý thường ra vào cung cấm như Thẩm Nguyên. Ninh Thọ huyện chúa lớn hơn Nam Dương công chúa, hai người tựa vào nhau nói chuyện, dường như vô cùng thân thuộc.
“Vân Nghê Sinh.” – Thẩm Nguyên ngồi ở phía dưới, phe phẩy quạt lụa, cười nói với tôi – “Ngươi bước lại gần đây.”
Tôi hành lễ với bọn họ, nhoẻn miệng cười nói – “Nữ quân muốn gặp nô tỳ.”
“Không phải ta, là công chúa và huyện chúa muốn gặp ngươi.” – Thẩm Nguyên liếc nhìn hai người kia, cười thần bí nói với tôi – “Hiện tại ngươi là thị tỳ thân cận hầu hạ bên cạnh Tam biểu huynh có đúng không?”
“Tam biểu huynh” trong lời của Thẩm Nguyên nói chính là Công tử.
Tôi đáp – “Bẩm nữ quân, đúng vậy.”
“Nghe nói biểu huynh đối xử với ngươi rất tốt?”
Tôi đáp – “Công tử đối đãi với kẻ dưới luôn rất hòa nhã.”
“Đúng là một kẻ biết ăn nói.” – Một tiếng cười khe khẽ truyền đến, tôi đưa mắt nhìn sang, người vừa lên tiếng là Ninh Thọ huyện chúa.
Ninh Thọ huyện chúa nhìn tôi, thần sắc ôn hòa – “Ngươi chính là Vân Nghê Sinh à?”
Tôi đáp “Chính là nô tỳ.”
Ninh Thọ huyện chúa gật đầu nói – “Tháng sau, phụ thân ta sẽ mở nhã tiệc ở trong vương phủ, mời tất cả danh sĩ ở Lạc Dương. Công tử nhà ngươi có tới không?”
Lời này vừa dứt, Nam Dương công chúa liền kéo lấy tay áo huyện chúa, hai gò má đỏ ửng cả lên.
Nhìn bọn họ như vậy, tôi quả thực kinh ngạc.
Phí công Huệ Phong moi móc một rổ tin xấu về Ninh Thọ huyện chúa, không ngờ nàng ấy hóa ra lại là cầu hỉ thước cho Nam Dương công chúa.
Tôi nói – “Bẩm huyện chúa, công tử chưa từng nhắc đến chuyện này với nô tỳ, vì vậy nô tỳ cũng không rõ.”
“Sao ngươi lại không rõ chứ?” – Thẩm Nguyên nói – “Dự tiệc phải chuẩn bị lễ, biểu huynh có từng dặn người chuẩn bị hay không?”
“Chưa từng.” – Tôi đáp.
Nam Dương công chúa nhìn tôi, khuôn mặt lộ ra vẻ thất vọng.
“Nghê Sinh, ngươi thử hỏi biểu huynh xem, cứ nói…” – Thẩm Nguyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói – “Cứ nói là huynh trưởng nhà ta cũng tới.”
Tôi đáp vâng nhưng trong lòng lại thầm lắc đầu. Thẩm Nguyên đúng là không biết nói dối, nếu Thẩm Xung muốn hẹn Công tử thì cần gì phải thông qua tôi?
Ninh Thọ huyện chúa nói – “Nghe nói Hoàn công tử và Tạ Tuấn, Tạ công tử rất thân thiết với nhau, ngươi cứ nói là Tạ công tử cũng tới là được.” – Dứt lời nàng nhìn Nam Dương công chúa cười một tiếng, rồi lại quay sang phía tôi, ý tứ sâu sa – “Vân Nghê Sinh, nếu như Hoàn công tử tới, ta sẽ có trọng thưởng.”
Tôi vội nói – “Nô tỳ không dám.”
Thần sắc Ninh Thọ huyện chúa ôn hòa – “Ngươi chẳng qua chỉ là người truyền lời, có gì mà dám hay không dám?”
Thẩm Nguyên vẫy vẫy quạt lua, nói – “Ta gọi ngươi tới đây chính là vì việc này. Ngươi chỉ cần là theo là được, chớ có nhiều lời cùng kẻ khác, đã hiểu chưa?”
Tôi đáp – “Nô tỳ hiểu.” – Nói rồi liền hành lễ lui ra ngoài.
Lúc đi xuống thềm đá, tôi cẩn thận suy nghĩ lại chuyện này, cảm thấy có giúp một tay cũng không hề gì.
Tôi vô cùng thông cảm với Nam Dương công chúa, cành vàng lá ngọc như nàng ấy tất nhiên là có thể chọn cho mình một lang quân tốt nhất. Mà dõi mắt khắp thiên hạ này, người xứng đôi với công chúa lại lại tuấn mỹ tài giỏi, ngoài Công tử ra thì còn ai nữa chứ. Nếu như tôi là Nam Dương công chúa thì cũng sẽ liếc mắt một cái là chọn trúng hắn.
Dù sao tôi cũng chỉ là kẻ dắt dây ở giữa, thành hay không thành, chung quy vẫn phải xem Công tử. Nô tỳ ăn cây táo rào cây sung chính là loại mà chủ nhân ghét nhất nhưng chuyện này là đôi bên tình nguyện, cho dù Đại trưởng công chúa có biết thì cũng sẽ không trách tội tôi.
Thực ra tôi có chút tiếc cho Thẩm Xung nhưng cũng chẳng ngại phát nát giấc mộng vàng của Thẩm Diên, ngoài trừ điều này còn có thể kiếm thêm chút tiền thưởng. Đúng là một mối làm ăn chỉ lời chứ không lỗ, há có lý không làm?Lúc tôi về lại chỗ cũ, công tử đang cưỡi ngựa chạy đến. Mã phu bận bịu dắt ngựa cho hắn. Công tử nhảy xuống khỏi ngựa, Thanh Huyền vội dâng nước lên sau đó đem khăn nóng đã nhúng qua nước cỏ lan đưa cho hắn.
Công tử vừa thở dốc vừa uống nước, cầm lấy khăn nóng lau mồ hôi trên cổ và mặt, hỏi tôi – “Nàng vừa mới đi đâu vậy?”
Tôi nói – “Thẩm nữ quân gọi ta lên trên lầu, muốn nói với ta vài câu.”
Công tử đưa mắt liếc nhìn về phía lầu cao, không ngoài dự liệu, phía trên lập tức truyền đến tiếng cười khúc khích của đám nữ quân.
Lúc này, trong sân đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, chỉ thấy một người ngã xuống khỏi lưng ngựa. Công tử thấy vậy thì lạnh mặt, ném chiếc khăn xuống, phóng người lên ngựa chạy về phía ấy.
“Người vừa ngã xuống là ai vậy?” – Tôi hỏi Thanh Huyền.
Thanh Huyền rướn cổ nhìn, nói – “Hình như là Bình Nguyên vương, vừa rồi mũi tên của Thái tử làm kinh động đến ngựa của ngài ấy.”
Tôi kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía sân giáo trường, chỉ thấy đã có người chạy tới đỡ Bình Nguyên vương dậy, có vẻ như người kia đang nổi giận đùng đùng, là Bàng Huyền.
Bàng Huyền là con trai của Thượng Ngu hầu Bàng Khoan, đệ đệ của Bàng hậu, cũng giống như Hoàn Tương, đảm nhiệm vị trí Trung lang hầu ở bên cạnh Hoàng đế. Hiện giờ trong thiên hạ, dòng dõi ngoại thích có thế lực lớn, ngoại trừ Tuân thị và Thẩm thị thì chỉ còn lại Bàng thị.
Bàng thị cũng là khai quốc công thần. Bàng Tuy, tổ phụ của Bàng hậu vào thời tiền triều từng là Thứ sử Thanh Châu, sau này quy thuận Cao Tổ, từng làm đến vị trí Thái úy. Ngoại trừ Bàng hậu, Bàng Tuy còn có một nữ nhi nữa được gả cho Sở vương, là huynh đệ khác mẹ của Tiên đế, có thể nói là có quan hệ vô cùng mật thiết với hoàng gia. Có điều do với Tuân thị và Thẩm thị, Bàng thị luôn hành sự ôn hòa, tựa như Bàng hậu vậy, vô cùng an phận.
Bình Nguyên vương khập khiễng đi được hai bước thì mày đã nhíu lại, tựa hồ như không còn lên nổi ngựa.
Mấy tên nội thị vội vàng chạy tới, đưa tay đỡ lấy hắn.
“Đội của Thái tử hôm nay hung hãn quá.” – Thanh Huyền chẹp miệng một cái, tiếp tục đưa chuyện – “Lúc cô còn ở trên lầu, Tuân Khải thiếu chút nữa là đụng trúng biểu công tử.”
“Hả?” – Tôi nói – “Rồi sau đó thế nào?”
“Biểu công tử bắn ba mũi tên, trúng giữa hồng tâm, thắng Tuân Khải.”
Tôi yên tâm vui vẻ, còn có chút cảm thấy kiêu ngao.
Bình Nguyên vương rút lui, thành tích cũng vì thế mà đứt đoạn. Không ít người đi đến xem tình hình thương thế của Bình Nguyên vương, Công tử cùng đám người Thẩm Xung cũng giục ngựa đi đến bên cạnh sân.
Y phục của Bình Nguyên vương rách một mảng lớn, có vẻ như vừa nãy ngã không hề nhẹ. Thành Dương vương đứng bên cạnh, sai người đi gọi Thái y, đem nước sạch tới lau rửa vết thương.
Một lát sau, Thái y vội vã chạy tới. Lúc Thái y đang kiểm tra viết thương ở chân cho Bình Nguyên vương thì Thái tử cũng đi đến.
“Thương thế thế nào rồi?” – Y thả ngựa chậm lại bên cạnh rìa sân nhưng không xuống ngựa, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Bình Nguyên vương vội nói – “Chỉ là vết thương nhẹ, không đáng ngại.”
Thái tử thúc ngựa lên trước vài bước nhìn vết thương trên chân Bình Nguyên vương, lại hỏi Thái y – “Sau khi trị thương xong có thể tiếp tục ra sân không?”
Thái y nói – “Bẩm Thái tử, Bình Nguyên vương bị trật khớp mắt cá chân, vết thương này cần phải dưỡng, không thể ra sân được.”
Thái tử cau mày – “Chỉ còn thiếu một vòng cuối cùng, đang lúc thi tài hăng hái nếu thiếu một người thì còn tiếp tục thế nào?” – Dứt lời liền sai bảo người bên cạnh – “Ngươi ra ngoài xem xem còn ai có thể ra sân được không, thế chỗ cho Nhị đệ.”
Tùy tùng vội vàng vâng lời, chia nhau đi tìm.
Người bên cạnh trao đổi ánh mắt với nhau, tất cả đều có ý tứ sâu sa.
Nội thị muốn đưa Bình Nguyên vương về phủ nghỉ ngơi trước nhưng Bình Nguyên vương không đồng ý, chỉ nói – “Đưa ta tới vào dưới mái hiên là được.”
Bàng Huyền nghe vậy liền khuyên nhủ – “Điện hạ bị thương ở mắt cá chân, vẫn nên về phủ nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Bình Nguyên vương chỉ cười một tiếng, nhìn hắn – “Ta xem xong rồi về.”
Bàng Huyền còn định khuyên thêm thì Bình Nguyên vương đã ngắt lời nói – “Ta nghỉ ở đây cũng được, đợi ngươi tỷ thí xong thì đưa ta về.”
Thấy Bình Nguyên vương kiên quyết như vậy, Bàng Huyền chỉ đành cười đồng ý.
Tìm người thay thế cũng phải mất hồi lâu, mọi người nhân dịp ấy cũng ra bên rìa sân nghỉ ngơi, thay y phục, uống nước.
Lúc Công tử cùng Hoàn Tương quay trở lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ta thấy cũng chẳng cần đổi người mà làm gì, cứ như vậy tỷ thí cho xong là được rồi.” – Hoàn Tương đem roi ngựa ném cho phó tòng, phẫn nộ nói – “Bắn không trúng thì bắn lại lần nữa, có tỷ thí thế nào cũng vẫn là toàn thắng.”
“Thấp giọng xuống một chút.” – Thẩm Xung nhắc nhở.
“Sợ gì chứ, nghe được thì thế nào?” – Hoàn Tương cười nhạt.
Công tử không nói gì chỉ nhìn về hướng cách đó không xa, một lát mới đáp – “Bọn họ tìm được người rồi.”
Tất cả cùng nhìn lại thì thấy nội thị đang dẫn theo một người cưỡi ngựa tới.