Đàn Lang

Chương 44: Thích khách (Hạ)



Chuyển ngữ: Gà Say Sữa

Người đứng ở trên thành lâu đúng là Bình Nguyên vương.

Theo lời Hoàn Tương nói, sau khi Thái tử hạ lệnh tấn công Tư Mã Môn, Bình Nguyên vương dẫn binh tới ngăn cản. Mà sau khi Thái tử  đột ngột hoăng, cũng chính Bình Nguyên vương là người đánh bại Tuần Lượng, bắt sống đại đa số hàng binh.

Lúc tôi theo công tử đi lên thành lâu, Bình Nguyên vương đang khiển trách tướng quân dưới quyền.

“… Tư Mã môn cũng chính là cửa ngõ quan trọng dẫn vào nội cung, sao có thể qua loa lấy lệ? Lệnh cho Bắc quân phái thêm một ngàn quân tới đây, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ hết tàn dư cuộc chiến trong đêm nay.” – Hắn nói

Vị tướng quân kia luôn miệng vâng dạ, chẳng bao lâu sau liền lui xuống.

“Nguyên Sơ đấy à?” – Bình Nguyên vương nhìn thấy công tử liền lộ ra nụ cười – “Nghe nói ngươi vừa mới cứu giá Thái hậu, lập được công lớn.”

Công tử nói – “Đó chẳng qua là chức trách của thần, sao có thể nói là lập công.” – Dứt lời, hắn nhìn Bình Nguyên vương – “Chuyện Thái hậu gặp phải hành thích, điện hạ đã biết nhanh như vậy sao?”

Bình Nguyên vương cười một tiếng, nói – “Chuyện trong cung có lúc nào lan truyền chậm đâu. Đợi xong chuyện này ta sẽ đích thân dẫn binh vào nội cung lùng bắt đám tặc kia để an ủi Thái hậu.”

Công tử gật đầu.

Hai người hàn huyên được một lúc thì một vị tướng lĩnh đi tới, hỏi Bình Nguyên vương nên xử lý những hàng binh của Đông cung thế nào.

“Giết hết không cần luận tội.” – Bình Nguyên vương lạnh lùng nói.

Vị tướng quân kia có vẻ do dự, nói – “Bẩm điện hạ, những người này đều xuất thân từ Bắc quân, được phái đến làm cung vệ ở Đông cung. Thái tử là trữ quân, bọn họ đi theo Thái tử chẳng qua chỉ là nghe lệnh hành sự mà thôi.”



Bình Nguyên Vương mặt không đổi sắc – “Nếu đã là thị tòng của Thái tử vậy thì lúc Thái tử bạo hành ngang ngược nên hết lời khuyên can mới đúng, nhưng bọn chúng lại “trợ Trụ vi ngược”, sao có thể nói là vô tội?”

Vị tướng quân kia thấy hắn nói vậy đành phải vâng lệnh.

Công tử nhìn Bình Nguyên vương, giây lát sau liền cáo lui.

“Tử Tuyền.” – Lúc đi xuống khỏi thành lâu, hắn chợt hỏi – “Đệ vừa mới nói, lúc Thái tử còn chưa hoăng, Bình Nguyên vương cũng có mặt ở đấy?”

“Đúng vậy.” – Hoàn Tương đáp.

Công tử khẽ gật đầu, không nói tiếng nào.

Tôi biết công tử đang suy nghĩ gì nhưng hiện giờ tôi không còn lòng dạ nào thảo luận cùng hắn. Tôi nhìn lên bầu trời, trăng đã ngả quá đỉnh đầu, đoán chừng cách giờ hẹn với Tào thúc cũng không còn bao lâu nữa. Hiện giờ chuyện trong cung đã yên ổn, tôi cũng không cần phải lo lắng cho tính mạng của công tử nữa, đến lúc nên tính toán chuyện của bản thân mình.

Suy nghĩ trong đầu tôi luân chuyển liền kêu lên một tiếng, đưa tay ôm bụng.

“Sao vậy?” – Công tử quay đầu lại hỏi.

“Không sao.” – Tôi cau mày – “Có lẽ là nhiễm lạnh, dạ dày hơi khó chịu, chịu đựng một lát là ổn.”

Công tử nói – “Hôm ấy nàng nói là đi mua thuốc, vẫn chưa khỏe sao?”

Tôi nhỏ giọng đáp – “Lúc đó thì khỏe rồi, nhưng mà lại tái phát…”

Công tử nhìn tôi, giây lát sau nói – “Nghê Sinh, nàng về phủ trước đi.”

Tôi hơi do dự – “Vậy… công tử thì sao?”

“Trong cung đã không còn nguy hiểm, ta còn phải đến cung Thái Cực một chuyến.” – Công tử nói.

Tôi vẫn cau mày nhìn công tử, tựa như đang cố kìm xuống cơn khó chịu, lại lộ ra vẻ lưu luyến.

“Đi đi, đêm nay nàng cũng mệt rồi, trở về phủ thay ta báo bình an một tiếng, nghỉ ngơi cho tốt.” – Công tử ôn hòa nói.

Trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, ngoan ngoãn vâng lời.

“Để ta sai nội thị phái người đưa nàng về.” – Công tử nói.

Tôi vội đáp – “Không cần đâu, hồi cung sẽ mất thời gian rất lâu, ta cưỡi ngựa quay về là được.” – Dứt lời, tôi thi lễ với công tử và Hoàn Tương sau đó xoay người rời đi.Lệnh bài của công tử quả nhiên hữu dụng.

Chuyện trong cung tuy không truyền qua khỏi được Tư Mã Môn nhưng động tĩnh lớn như vậy, người ngu ngốc cỡ nào cũng hiểu được là có đại loạn xảy ra cho nên các trạm gác bên ngoài cung lại càng nghiêm ngặt hơn so với thường ngày. Nhưng khi tôi giơ lệnh bài ra, đám lính gác nhiều nhất cũng chỉ hỏi một chút về lai lịch, ngoài ra không một ai dám ngăn trở.

Tôi cưỡi ngựa chạy dọc theo đường hoàng cung, đi thẳng ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã đến hoàng thành.

Cung biến tuy không ảnh hưởng đến Lạc Dương nhưng rất nhiều người cũng bị kinh động lây.

Lúc tôi cưỡi ngựa qua các con đường, thấy rất nhiều nhà đèn đuốc sáng trưng. Một số nhà cao môn quý tộc còn có hộ vệ cầm đao kiếm gậy gộc đứng canh giữ bên ngoài cổng lớn. Những nhà không biết đã xảy ra chuyện gì cũng đóng cửa cài then thật chặt, chỉ dám ló đầu bên bờ tường, dõi mắt về phía cung thành để nghe ngóng.

Trong thành Lạc Dương vẫn đang giới nghiêm nhưng trên đường tuyệt không thấy bóng dáng của bất kì binh sĩ tuần tra nào. Theo kế hoạch thì các Giáo úy canh giữ ở các vị trí cổng thành hoặc kêu gọi theo hàng, hoặc giết, hiện tại xem ra hành sự khá thuận lợi.

Phủ Tuần nằm ngay cạnh hoàng thành, theo như kế hoạch đã bàn bạc từ trước thì nơi này do Lương vương phụ trách. Sau khi Tuần Thượng bị bắt ở trong cung, con trai của Lương vương là Đông Di Giáo úy Tư Mã Tường lập tức dẫn binh bao vây phủ Tuần, không cho phép một ai ra vào.

Tôi xuống ngựa, chạy đến cổng lớn phủ Tuần lén lút quan sát, chỉ thấy toàn là bóng người thấp thoáng, binh sĩ giơ cao đuốc soi sáng cả trong lẫn ngoài phủ. Trong phủ Tuần cũng có phủ binh, cổng lớn đóng chặt, đối lập với binh mã ở bên ngoài phủ. Có tiếng người mắng vọng ra từ bên trong bức tường phủ, nói Tuần Thượng là trọng thần phò tá Thái tử, là Thái phó, một lòng trung thành tận tụy với Hoàng đế. Còn bè cánh Hoàng hậu, Tạ thị, Lương vương mới là loạn thần tặc tử…

Giọng nói kia là giọng của Tuần Khải.

Tôi lau mồ hôi, biết Lương vương vẫn chưa động thủ, xem ra tôi vẫn chưa tới muộn.

Sát bên cạnh cửa phụ hậu viện phủ Tuần là một con hẻm tối, rất hợp để người ẩn nấp. Tôi tránh né tầm mắt của binh lính chạy luồn ra phía sau, lúc tới chỗ con hẻm, Tào thúc và Tào Lân đã chờ sẵn ở nơi này.

Ánh trăng yếu ớt chẳng dễ gì mới chiếu được vào nửa con hẻm, tôi nhìn kỹ lại mới nhận ra ngoại trừ Tào thúc và Tào Lân, phía sau còn có thêm một đám nhân thủ, áng chừng khoảng ba mươi người.

Trong lòng tôi âm thầm lấy làm kinh hãi.

“Nghê Sinh, muội chạy đi đâu vậy?” – Tào Lân nhìn thấy tôi thì như trút được gánh nặng. – “Ta còn tưởng là muội xảy ra chuyện gì, suýt chút nữa là đi tìm rồi.”

Tôi đáp – “Trên đường tới thì xảy ra một số việc trì hoãn cho nên mới tới muộn.”

Tào thúc tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của tôi, nói – “Những người này đều là người mình, con yên tâm, bộ sách kia nhất định sẽ an toàn lấy được.”

Tôi gật đầu.

Dựa theo lời đề nghị của tôi, đám người kia đều mặc trang phục binh lính phủ Kinh Triệu. Tào Lân cùng hai người nữa mặc trang phục Thập trưởng còn Tào thúc là Phủ lại. Tướng mạo của Tào thúc vốn đã có khí chất thư hương, sau khi giả trang lại càng có uy thế nhà quan, không có chút sơ hở nào.

Tào Lân cầm một bộ trang phục binh lính đưa cho tôi. Tôi lập tức mặc vào, tuy bộ trang phục hơi rộng nhưng sau khi xắn tay áo dài lên thì cũng không có trở ngại gì lớn. Tất cả mọi người, bao gồm cả tôi đều hóa trang một chút trên mặt, Tào Lân dính một bộ râu quai nón, tôi thì vẽ mày rậm, dính thêm hai cọng ria mép, thoạt nhìn khác một trời một vực so với dáng vẻ cũ.

Phủ Kinh Triệu phụ trách bảo vệ  trị an của Lạc Dương, chỉ cần phủ Tuần vùng lên làm loạn, bất luận là bên nào chiếm thế thượng phong thì phủ Kinh Triệu cũng là lựa chọn thích hợp nhất để phái binh tới.

Kinh Triệu doãn Triệu Quán là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy, chỉ cần phe Thái hậu thành công áp đảo, gã sẽ không do dự đầu hàng. Nhưng hiện tại tình thế chưa rõ, gã dĩ nhiên sẽ giả bộ câm điếc, không mạo hiểm hành động cho nên chỉ cần động tác của bọn tôi đủ nhanh gọn thì chắc chắn sẽ không gặp phải binh lính của phủ Kinh Triệu.

Tuần Khải trước nay luôn cao ngạo, trên người lại có chiến công, tôi cho rằng người như vậy ắt hẳn phải có mấy phần chính trực, sau khi nghe tin Tuần Thượng bị giết, trong lúc tuyệt vọng sẽ dẫn theo phủ binh xông ra liều chết sống mái một trận.

Nhưng hắn chỉ độc mở miệng mắng mỏ, mắng hết cả nửa buổi mà vẫn chưa thấy có hành động nào khác.

Tôi cùng cha con Tào thúc lẻn ra phía trước kiểm tra, Tào Lân cau mày nói – “Người của phủ Tuần đúng là nhịn giỏi ghê nhỉ, có điều cứ tiếp tục thế này thì có vẻ như là bọn chúng định nhượng bộ, không làm loạn lên thì chúng ta phải làm sao?”

Tào thúc nói – “Chắc chắn không thể.”

Tào thúc vừa dứt lời chẳng được bao lâu thì Tư Mã Tường đột nhiên hét to một tiếng, ngã xuống đất. Thủ hạ của hắn vội chạy tới thì thấy trên bả vai hắn bị trúng một mũi tên.

Tôi kinh hãi nhìn về phía Tào thúc, ông cười nhạt, tựa hồ như đã sớm dự liệu được.

Trong lúc nhất thời, binh sĩ xôn xao, ai nấy đều công phẫn. Binh sĩ bên ngoài phủ liền bắt đầu hành động, khiêng một cây xà tới dộng vào cửa lớn phủ Tuần.

Sự tình sinh biến đúng như bọn tôi mong muốn, tôi cùng cha con Tào thúc không chờ đợi thêm lập tức quay về con hẻm sát bên cửa phụ hậu viện.

Thủ hạ dưới quyền Tư Mã Tường gào thét ầm ĩ, tin tức nhanh chóng truyền đi, binh lính chặn ở các nẻo bên ngoài nhận được tin liền lập tức động thủ.

Chẳng bao lâu sau, cửa phụ sau hậu viện bị phá, binh lính gào thét ập vào.

“Đi!” – Tào thúc dứt lời, chỉnh trang lại trang phục, dẫn theo cả đám cùng xông ra.

Đám binh lính canh gác ở bên ngoài nhìn thấy bọn tôi thì tỏ vẻ căng thẳng, nắm chặt binh khí, hét lệnh cho bọn tôi dừng lại.

Tào thúc chẳng hề sợ hãi, tiến lên cao giọng nói – “Ta là Tư mã Lý Chấn ở phủ Kinh Triệu! Phụng lệnh của Triệu Phủ doãn tới giúp Đông Di Giáo úy lùng bắt Tuần đảng!” – Dứt lời liền lấy lệnh bài ra.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, Tào thúc không hổ là người đi theo tổ phụ nhiều năm, bản lĩnh bắt gà trộm chó còn cao cường hơn cả tôi. Tôi chỉ đề nghị đi trộm trang phục binh lính trong kho của phủ Kinh Triệu, không ngờ đến cả lệnh bài của phủ lại cũng bị ông trộm luôn.

Binh lính nhìn thấy lệnh bài, lại biết là quân của phủ Kinh triệu tới giúp đỡ thì sắc mặt lập tức hòa hoãn hơn, thu lại binh khí, hành lễ nói – “Hóa ra là Lý Tư mã, đắc tội rồi, Giáo úy đang ở trong phủ, Tư mã mời vào trong!”

Tào thúc gật đầu, dẫn theo cả đám thoải mái đi vào.

Cửa phụ này thông thẳng đến hậu viện, xung quanh không có người ở, phần lớn binh lính đều chạy đến tiền viện bắt người. So ra thì một bên ánh lửa ngút trời cùng tiếng hò hét huyên náo, còn một bên thì vô cùng vắng lặng.

Tôi nắm rõ đường đi nước bước trong phủ như lòng bàn tay, sau khi đi vào thì lập tức chạy thẳng về hướng Tàng Thư Các. Kiểu đại loạn như thế này ắt có cướp bóc, Tàng Thư Các tuy chẳng lắm vật quý giá nhưng chỉ cần một kẻ có mắt không tròng thả vào một cây đuốc thì mọi công sức của tôi sẽ thành dã tràng se cát.

May mà vẫn không có ai chú ý đến nơi này, bên trong Tàng Thư Các tối om như mực, im lìm như chìm vào trong đêm.

Tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra chỉ có Tào Lân đi theo tôi, Tào thúc không có ở đây, ngay cả ba mươi mấy người kia cũng chỉ có 7,8 người là đi theo tôi.

Thấy tôi lộ ra vẻ kinh ngạc, Tào Lân mỉm cười – “Phụ thân ta còn có chuyện khác phải làm, muội yên tâm, mấy người này khỏe lắm, dọn chỗ sách kia đi không thành vấn đề.”

Tuy trong lòng tôi nghi ngờ nhưng cũng không có thời gian trì hoãn. TRên cửa không khóa, tôi đẩy cửa đi vào, thắp đèn, đi thẳng lên lầu hai.

Mấy chiếc rương vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ, tôi nhanh chóng mở ra, kiểm tra lại một lượt, tất cả đều nguyên vẹn không mất mát gì.

Tôi gật đầu với Tào Lân, huynh ấy lập tức ngoắc tay lệnh cho những người kia bê mấy chiếc rương đi.

Bọn tôi vừa đi xuống lầu thì một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên khiến cho tôi sợ đến giật nảy mình.

Sau khi nhìn rõ thì thấy hóa ra là một nữ tử vừa bị lôi ra từ trong một góc tối.

Tôi nhận ra nữ tử này chính là nàng Phục Cơ đang ở tạm trong Tàng Thư Các.

Phục Cơ co cụm trên nền đất, run lẩy bẩy như thỏ, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, dàn giàn giụa nước mắt.

“Đừng giết ta… Đừng giết ta…” – Nàng cầu khẩn nói – “Cầu xin các người…”

Tào Lân ngẩn người, vội thả tay ra, chốc lát sau nhìn về phía tôi.

Tôi không có thời gian quan tâm đến nàng ta, nói – “Đi!”

“Không được.” – Tào Lân thấp giọng nói – “Nàng ta đã nhìn thấy mặt chúng ta.”

Tôi nghĩ thầm trong lòng, đã dịch dung cả rồi có cái gì phải sợ, nhưng Tào Lân đã cân nhắc như vậy tất nhiên là có đạo lý của huynh ấy.

Tôi nói – “Huynh muốn thế nào?”

Tào Lân cau mày.

Có lẽ là phát giác được nguy hiểm, Phục Cơ lại càng sợ, quỳ xuống trước mặt Tào Lân, âm thanh đã run rẩy đến độ lắp ba lắp bắp – “Thiếp không biết gì cả… Tướng quân… Tướng quân, xin ngài tha cho thiếp…”

Tào Lân không nhiều lời, đột nhiên bắt lấy cánh tay Phục Cơ, kéo nàng đứng lên.

“Muốn sống thì ngậm miệng vào.” – Huynh ấy nói với Phục Cơ – “Nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời thì ta không bảo đảm được cái mạng của cô đâu.”

Phục Cơ hoảng sợ nhìn Tào Lân, vội ngậm chặt miệng, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.

Bọn tôi rời khỏi Tàng Thư Các, đi thẳng ra ngoài phủ, tiếng huyên náo phía trước đã gần hơn, tựa hồ như sẽ nhanh chóng có người tới đây.

Bọn tôi tăng nhanh tốc độ, sau khi ra đến ngoài, đám binh lính canh giữ trước cửa nhìn thấy đống đồ đạc cùng người ở trong tay bọn tôi thì lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Bọn ta phụng danh nghĩa của Phủ doãn cùng Giáo úy, mang tang vật cùng nhân chứng về phủ điều tra.” – Tào Lân cất cao giọng nói, dứt lời không đợi đám binh lính kia kịp phục hồi lại tinh thần đã tự ý dẫn người đi trước.