Đàn Lang

Chương 47: Hầu bệnh (Thượng)



Lòng tôi sáng tỏ, Thái tử sẽ không thể thọ mệnh, đây là chuyện đã được dự đoán từ trước, có điều chỉ không nghĩ tới hậu sự lại đến nhanh như vậy.

Thái tử rốt cuộc là chết như thế nào, có thể chẳng ai biết được nhưng Hoàng hậu hiển nhiên là đã tìm được kẻ gánh tội thay. Tạ Uẩn nếu như đã bị định tội là hành thích vua vậy thì chuyện động thủ với Tạ thị cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

“Chỉ một mình Tạ Uẩn thôi sao?” – Tôi hỏi.

Công tử nói – “Tạ Hâm cùng tất cả con cháu Tạ thị tham dự vào chuyện đêm qua đều bị hạ ngục, Thái tử phi thì bị giam giữ ở Đông cung.”

Quả nhiên là vậy!

Tôi hỏi – “Đây là ý chỉ của Thánh thượng ư?”

“Là Hoàng hậu hạ chỉ.” – Công tử nói – “Thánh thượng vẫn ốm liệt giường, chưa từng tỉnh lại.”

Tôi vô cùng kinh ngạc.

“Nghe nói bệnh của Thánh thượng là do trúng độc.” – Tôi nói.

Công tử lạnh nhạt nói – “E rằng cũng chẳng phải. Ta đã hỏi thái y Thuần Vu Khải, ông ta từng chẩn bệnh cho Thánh thượng. Ông ta nói hai tháng trước khi ngã bệnh thì Thánh thượng đã có triệu chứng trúng gió. Nhưng Ngài lại giấu bệnh, nói là thái y chẩn sai, không cho phép được truyền ra ngoài.”

Tôi trầm ngâm, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Hay cho một Hoàng hậu! Đúng là cầu phú quý trong hiểm nguy. Lần này, bất luận là Tuần Thượng hay Đại trưởng công chúa đều bị bà ta cho vào tròng.

“Nghê Sinh, ta nhớ đêm qua nàng hỏi ta vì sao lại không mặc áo giáp.”– Công tử chợt nói.

Tôi gật đầu nói – “Đúng vậy.”

Công tử chậm rãi nói – “Nàng xem, khôi giáp có thể phòng đao binh nhưng lại không thể phòng được sát tâm.”

Tôi thầm nghĩ, thảo nào mà phủ Hoài Âm Hầu xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng Thẩm Thái hậu lại chỉ phái Đại Trưởng công chúa vội vàng tới thăm một lần, hóa ra là do trong cung còn có chuyện nhức đầu hơn.

“Nhưng áo giáp vẫn có chỗ hữu dụng chứ,” – Tôi cãi – “Đêm qua nếu như không nhờ mặc áo giáp thì công tử đã bị tên thích khách kia làm bị thương rồi.”

Công tử xem thường nói – “Trừng trị mấy tên tiểu tặc ấy chỉ là dễ như trở bàn tay, sao có thể làm ta bị thương được.”

Thế vết thương trên tay huynh thì từ đâu ra? Tôi oán thầm trong bụng.

Nói ra cũng lạ, loại chuyện thế này, nếu là ở trước mặt người ngoài hắn tuyệt đối sẽ không bay ra cái vẻ khinh khỉnh như thế mà sẽ chỉ trưng ra vẻ khiêm tốn lạnh nhạt, duy ở trước mặt tôi là lúc nào cũng thích khoác lác. Bất quá, công tử là công tử, tất nhiên nói cái gì thì chính là cái đó, tôi cũng đã quen với việc hùa theo.

Tôi gật đầu – “Nói cũng đúng” [chồng hát vợ khen hay(–_–)]

“Đám thích khách đêm qua rốt cuộc là từ đâu tới?” – Tôi lại hỏi – “Có tra rõ không?”

Công tử nói – “Tra rồi, nói là dư đảng của Tuần Thượng.”

Tôi nhìn hắn – “Ồ? Công tử tin không?”

Công tử lộ ra một tia cười nhạt.

“Đám thích khách đêm qua, lúc ta cùng các thị vệ đột phá vòng vây đã chém chết được mấy kẻ.” – Hắn nói – “Nhưng đợi đến khi nội vệ chạy tới thì chỉ còn sót lại một thi thể duy nhất của kẻ do ta giết được trước cung Hoàng hậu. Nội cung trọng địa, lại có kẻ có thể mai phục khắp nơi, chuyện bại lộ thì có thể mang theo thi thể biến mất không còn tung tích, đúng là chuyện chưa từng nghe thấy. Tàn đảng của Tuần Thượng nếu như có bản lĩnh có thể sắp xếp được một mưu kế tỉ mỉ như vậy thì sao lại đến nỗi bị người ta quăng lưới bắt hết một mẻ ngay giữa đêm?”

Tôi gật đầu, nói có lý.

Có điều khi nghe công tử nói những thi thể kia đã biến mất, trong lòng tôi lại thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đêm hôm qua, sau khi dùng roi ngựa giết tên thích khách kia xong kỳ thực tôi có chút hối hận, bởi vì roi ngựa vẫn còn ở trên người thi thể, nếu như để cho người sáng suốt nhìn thấy ắt hẳn sẽ biết ngay người giết có thủ pháp lão luyện. Tôi luôn muốn giấu mình, nếu như bị tra hỏi thì cho dù có cố gắng lấp liếm đến đâu cũng không thể bảo đảm không lộ ra sơ hở. Hiện tại những thi thể kia đều đã biến mất, vừa khéo có thể giúp tôi tránh rước thêm phiền toái.

“Nếu vậy, công tử cho rằng kẻ xúi giục đằng sau có thể là ai?” – Tôi hỏi.

Ánh mắt công tử lộ vẻ sâu xa – “Lần cung biến này, kẻ nào thu hoạch được lợi ích lớn nhất thì chính là kẻ đó.”

Trong phòng nhất thời an tĩnh, đã nói tới đây rồi trong lòng ai cũng rõ ràng, không cần thiết phải vạch trần làm gì.

“Đúng rồi,” – Sau một lát, công tử nói – “Hôm nay, lúc Thái hậu nhắc đến chuyện lần này thì khen ngợi nàng rất nhiều, còn nói muốn trọng thưởng.”

Mắt tôi liền sáng lên – “Thật ư?”

Công tử nói – “Lời của Thái hậu còn có thể giả được sao?”

Tôi mỉm cười, trong đầu thầm nghĩ, cũng chẳng phải chưa từng được Thái hậu thưởng, bà sẽ thưởng thứ gì, tôi đại khái cũng đoán được ra, không có cũng chẳng sao.

Tôi nói – “Ta chẳng qua chỉ đánh xe mà thôi, Đại Trưởng công chúa và Thái hậu thực chất đều là do công tử cứu.”

Công tử nói – “Cho dù chỉ là đánh xe đi chăng nữa thì cũng gan dạ hơn người thường rất nhiều.”

Tôi lắc đầu – “Cái đó không phải là gan dạ.”

“Không phải gan dạ thì là gì?”

Tôi chớp mắt, trêu chọc nói – “Chẳng qua là do lúc đó ta sợ quá, lại nghĩ xe loan chạy nhanh, có thể mau chóng thoát thân.”

Công tử bật cười nhìn tôi, đầu mày giãn ra, đầy vẻ dịu dàng.

“Nghê Sinh,” – Sau một lát, hắn nói – “Nếu như nàng muốn tiền tài, ta có thể thay nàng đi xin với Thái hậu.”

Tôi mỉm cười.

Công tử có thể nói ra những lời này, đủ để thấy tính tình của tôi thế nào, hắn đại khái cũng nắm rõ được ba phần. Nhưng tôi dĩ nhiên không thể đồng ý, nếu như quả thật để hắn đi xin thưởng thay tôi thì chính là chủ động chọc vào phiền toái. Đoạn thời gian trước, Đại Trưởng công chúa ám chỉ dò xét đủ đường, tôi vẫn còn nhớ rõ như in, mà bà lại là nữ nhi do Thái hậu dạy dỗ. Thái hậu là người lão luyện, nếu như thấy công tử vì một nô tỳ như tôi mà cân nhắc trước sau như vậy thì ước chừng cũng sẽ giống như Đại trưởng công chúa, cảm thấy tôi là một tiểu yêu tinh không an phận.

“Đã là ban thưởng của Thái hậu thì tất nhiên cái gì cũng tốt.” – Tôi nói – “Chuyện đêm đó, đến nay nghĩ lại mà ta vẫn còn thấy sợ, có thể giữ được tính mạng đã là may mắn lớn nhất rồi, hà tất cưỡng cầu.”

Công tử chỉ im im nhìn tôi, không nói năng gì, đột nhiên hắn tựa như chợt nhớ tới chuyện gì đó, nói – “Nghê Sinh, đêm đó lúc thích khách đuổi theo nàng, ta nhớ bọn chúng có hai người.”

Tôi gật đầu – “Đúng vậy.”

“Lúc ta đuổi kịp đến nơi thì thấy một kẻ đã ngã xuống khỏi ngựa, là do nàng làm?”

Tôi – “… …”

Trong lòng tôi toát mồ hôi, bình thường tôi luôn cẩn thận tuân theo lời dạy của tổ phụ, chưa bao giờ kể với ai chuyện mình biết võ công, cho dù là công tử cũng không biết được chuyện này.

“Sao có thể là do ta làm được.” – Tôi vô tội nhìn hắn, – “Công tử, khi đó ta cũng bị dọa cho chết khiếp, chạy trốn còn không kịp, tên thích khách kia cường tráng như vậy sao ta có thể đánh được hắn cơ chứ? Nói không chừng là do ngựa bị sợ, lồng lên hất hắn xuống đất.”

Công tử như có điều suy nghĩ, đang định nói thêm thì đúng lúc ấy, Thẩm Xung ở trên giường lại khẽ động đậy.

Tôi và công tử cả kinh, vội vàng đứng dậy kiểm tra.

Thẩm Xung chỉ hơi nghiêng đầu một chút, y phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi vội vàng gọi người hầu ở phòng ngoài vào, cẩn thận nới rộng xiêm y bị ướt của chàng.

Tôi nhúng khăn vào nước nóng, vắt khô sau đó nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Thẩm Xung.

Chàng khẽ rên lên một tiếng, mặc dù rất nhẹ, đầu mày hơi nhíu lại, sườn má góc cạnh cùng sống mũi thẳng tạo thành một đường cong đẹp mắt.

Đáng tiếc, bệnh của Thẩm Xung hoàn toàn không giống như bệnh của công tử năm đó, mà người của phủ Thẩm cũng cực kỳ tận tụy, chẳng cần đến tôi phải động tay lau rửa cho chàng.

Tôi đành phải bỏ khăn xuống, trơ mắt nhìn chằm chằm vào khuôn ngực chắc nịch kia, tầm mắt thỉnh thoảng lại bị bóng người bận rộn ngăn trở, thở dài trong lòng. [Dê cờ rớt trắng trợn luôn(//▽//)]

Đợi mọi thứ được thu dọn xong, tôi lại vắt một chiếc khăn ướt khác, đặt lên trán Thẩm Xung.

“Năm đó lúc ta bị bệnh, nàng cũng hầu hạ như vậy sao?” – Công tử chợt hỏi.

Tôi liếc nhìn hắn, lại quay về ngồi xuống tháp.

“Công tử khi đó còn khó hầu hạ hơn nhiều.” – Tôi nói.

“Là sao?”

Tôi thấy hơi buồn ngủ, ngáp một cái, nói – “Khi đó chỉ có một mình ta, ngay cả một người giúp cũng không có.”

Công tử nghe tôi nói vậy thì cực không phục.

“Khi đó ta đã bệnh đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương, có gì mà khó hầu.” – Dứt lời lại nhìn tôi – “Khi đó nàng cũng giống như bọn họ bây giờ, ngày ngày lau người cho ta ư?”

Bỗng nhiên lại bị hắn hỏi thẳng mặt như vậy, mặt tôi rốt cuộc cũng nóng lên.

Tôi nói – “Cũng không hoàn toàn giống.”

“Ồ?” – Công tử có vẻ hứng thú – “Không giống chỗ nào?”

Trong đầu tôi thầm nghĩ, thì so với Thẩm Xung, chỗ bị tôi lau nhiều hơn chứ còn sao nữa…

Nhưng ngoài mặt, tôi vẫn cứng miệng đáp – “Khi đó công tử ốm tới nỗi cơ hồ không còn ra hình người, lúc hầu hạ chẳng khác nào như đang đối phó với trẻ con.”

Công tử lại càng tò mò – “Vậy mà nàng mới rồi còn nói ta khó hầu hạ, rốt cuộc là khó hầu ở chỗ nào?”

Tôi liếc nhìn hắn – “Công tử cứ luôn ngủ không yên giấc, chỉ cần hơi tỉnh một chút là lại đá chăn.”

Công tử phản đối – “Đá chăn là bởi vì ta còn sống, đó không phải là chuyện tốt à?”

“Công tử còn kén cá chọn canh, đồ ăn hễ không hợp ý là liền ngậm chặt miệng, đánh chết cũng không chịu há.”

“Thuốc của nàng khó uống muốn chết, nếu đến cả đồ ăn cũng không được chọn vậy thì sống còn có ý nghĩa gì chứ.”

Tôi nhớ đến chuyện năm ấy liền không khỏi mỉm cười.

“Công tử vẫn nhớ à?” – Ban đêm có hơi lạnh, tôi lấy một chiếc gối tựa chèn xuống dưới lưng, để cho bản thân dựa vào thoải mái một chút.

“Chỉ nhớ được một chút,” – Công tử nói – “Điều nhớ rõ nhất chính là mùi vị của loại thuốc kia.”

Chuyện này công tử chưa bao giờ nhắc đến, trái lại liền khơi dậy hứng thú của tôi.

“Ngoại trừ thuốc ra thì còn gì nữa không?” – Tôi hỏi.

“Không nhiều.” – Công tử chăm chú nhìn tôi – “Mơ mơ màng màng, hễ mở mắt ra là chỉ thấy một mình nàng.”

Tôi chẳng khách khí nói – “Những người khác trong phủ đều không dám tới, tất nhiên là chỉ có mình ta rồi.”

Công tử phì cười.

“Những chuyện khác thì ta không nhớ lắm.” – Hắn nói – “Cũng đâu thấy nàng nhắc tới chuyện ta khi đó bao giờ.”

“Có gì đáng để nhắc đâu.” – Tôi vừa nói vừa kéo tấm đệm dịch qua một chút, đẩy gối tựa lên cao hơn để đầu mình có thể ngả vào.

“Chẳng qua cũng giống như hiện giờ thôi, mỗi ngày đều đút nước, mớm thuốc, lau rửa thay y phục.” – Tôi đáp.

“Dáng vẻ ta lúc ấy có tệ hơn Thẩm Xung không?” – Công tử hỏi.

Tệ ư?

Tôi ngẫm nghĩ, mỉm cười… cũng không hẳn vậy.

Công tử người cũng như tên, trước nay tôi chưa từng nhìn thấy nam tử nào trắng trẻo đến vậy, cho dù bệnh đến nỗi chỉ còn chút hơi tàn, hình dung gầy guộc nhưng lọt vào mắt vẫn là cảnh đẹp ý vui. Lúc tôi lau người cho hắn, động tác đều bất giác nhẹ nhàng, không đành lòng để cho hắn phải khó chịu.

Thuốc kia cũng vô cùng khó uống, tôi chỉ mới đút vào một chút, hắn đã mở mắt ra, cau chặt mày khó chịu.

Tôi nói với hắn – “Đây là thuốc năm đó đã cứu sống ta, nếu công tử muốn sống thì phải nghe theo ta.”

Tôi không biết lúc đó công tử có nghe rõ lời tôi hay không, chỉ thấy hắn hơi nghiêng đầu, hé miệng ra.

Hắn uống rất chậm, sau hai hớp thuốc, hàng mày đẹp đẽ cơ hồ nhíu thành một đường, vành mắt đỏ lên khiến cho làn da tái nhợt thêm được mấy phần sức sống.

Nói thật, khi đó tôi vô cùng bội phục hắn.

Mùi vị của loại thuốc kia đến tôi ngửi còn chê. Năm đó, tôi dẫu có chết cũng nhất quyết không chịu há miệng, mỗi lần như vậy đều phải để tổ phụ cạy miệng bóp mũi đổ vào mới có thể uống hết. Nhưng công tử lại không rên một tiếng, dù chậm nhưng lại uống sạch từng hớp. Lúc tôi đặt hắn xuống, hắn lại tiếp tục chìm vào cơn mê man, không động đậy.

Ngay cả chuyện lau người mà công tử vừa mới hỏi, tôi dĩ nhiên cũng nhớ rõ. Vào lần đầu tiên làm chuyện ấy, lúc tôi lau đến dưới bụng hắn, quả thật có chút khó khăn. Đó dù sao cũng là chỗ tư mật của nam tử, tôi thường nghe người già dọa rằng nếu như nữ tử nhìn vào chỗ ấy sẽ bị mù mắt. Kể cả lúc trước khi chăm sóc tổ phụ, chuyện lau rửa thân thể cũng đều là do người hầu làm, không cần tôi phải động tay.

Dĩ nhiên, thủa còn nhỏ, khi chơi với đám trẻ con nhà tá điền tôi cũng chưa phải là chưa từng nhìn thấy nơi đó.

Tôi do dự một hồi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm mắt nhìn lên xà nhà, tay luồn vào trong chăn, cởi quần của hắn xuống.

Có lẽ do động tác của tôi quá thô lỗ khiến cho công tử tỉnh lại.

“Ngươi… làm gì…” – Hắn lắp bắp. [Cảm giác công tử như con gái nhà lành bị lưu manh sàm sỡ (^་།^)]

“Lau người cho công tử.” – Tôi vừa nói vừa cầm khăn lau qua quýt ở phía dưới.

Công tử hừ một tiếng, cau mày – “Ngươi… không được…” – Lời còn chưa dứt, đầu hắn đã lệch sang một bên, ngất đi.

Tôi bị dọa cho hết hồn, vội vàng đưa một ngón tay dò xét dưới mũi hắn, thấy vẫn còn hơi thở mới yên lòng.

May mà chỉ là ngất đi!

Đã bệnh sắp chết mà còn chú trọng những thứ này! Khi đó, trong lòng tôi vừa nghĩ vậy vừa tiếp tục lau người cho công tử, xong xuôi mới đặt khăn xuống, cách một lớp chăn, mặc lại y phục sạch sẽ cho hắn.

Nhưng chuyện mà tôi nhớ rõ nhất lại là cái lần đầu tiên hắn thực sự thanh tỉnh.

“Ngươi… Tên là gì?” – Công tử mở miệng, giọng nói đã lâu không dùng đến có chút khàn khàn yếu ớt.

“Vân Nghê Sinh.” – Tôi đáp.

Công tử nhìn tôi hồi lâu mới nói – “Nghê trong [nghê hồng]…” (mây tía, mây ngũ sắc, cầu vồng)

Tôi nghe ra ý hỏi trong lời hắn liền đáp – “Đúng vậy.”

“Cũng dễ nghe lắm.” – Chân mày công tử hơi giãn ra, hơi thở mong manh, chẳng bao lâu đã lại nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ mê man.

Tôi – “…”

Tôi quả thực không thể hiểu nổi thói xấu của đám cành vàng lá ngọc này, rõ ràng sắp tắt thở đến nơi vậy mà vẫn còn có nhã hứng bình luận xem tên người khác có dễ nghe hay không.

Nhưng kỳ lạ là khi những lời này được thốt ra từ miệng hắn, tôi lại cảm thấy đặc biệt rung động.

Từ khi tổ phụ qua đời tới nay, đây là câu khen ngợi duy nhất mà tôi nghe được.

Khi hắn mở miệng nói chuyện, đột nhiên tôi lại cảm thấy bị nhốt ở nơi này dường như cũng không quá tệ tới vậy…