Đàn Lang

Chương 6



Đại trưởng công chúa chung quy vẫn là Đại trưởng công chúa, bà tất nhiên sẽ không thật sự chịu để cho con trai mình chỉ đem theo vài kẻ hầu lên đường.

Đại trưởng công chúa đích thân vào cung một chuyến.

Mấy ngày sau lúc Công tử chuẩn bị khởi hành, đột nhiên trong cung lại truyền ra lệnh cho năm trăm kỵ binh cùng đồng hành tới chi viện cho Hà Tây.

Ngày khởi hành hôm ấy, đường phố Lạc Dương náo nhiệt như Tết.

Phân nửa dân trong thành nghe được tin tức, tranh giành chen chúc đứng ở bên đường chỉ để được nhìn thấy phong thái tòng quân của Hoàn công tử tiếng tăm lừng lẫy.

Công tử không còn dáng vẻ văn nhã ngồi trong xe hương(*) mà cưỡi trên Thanh Vân Thông, hài bạc bào trắng, trường kiếm dắt lưng. Đường hắn đi qua không ngớt vang lên tiếng trầm trồ thán phục. Thậm chí tôi còn nhìn thấy vô số nữ tử âm thầm bật khóc, lấy khăn che mặt, không biết là vì dáng vẻ anh tuấn ngời ngời của người kia mà kích động hay là vì hắn sắp sửa sinh tử chưa rõ mà đau lòng.(*_Xe hương: chữ Hán là Hương xa 香车, xe được làm bằng gỗ thơm, ở đây phiếm chỉ xe hoặc kiệu trang sức hoa mĩ. Thành ngữ “Bảo mã hương xa” 宝马香车 hình dung ngựa xe trang sức hoa mĩ của hạng người giàu sang phú quý mỗi khi ra đường.Tâm tình của tôi cũng dâng trào, chẳng khá hơn họ là bao. Bởi vì Thẩm Xung cũng lên đường cùng Công tử.

Vốn dĩ Thẩm Diên đã sắp xếp cho Thẩm Xung một đại đội đi theo hầu hạ nhưng vì ngại Công tử, cũng không tiện vượt mặt Đại trưởng công chúa đành nhẫn nhịn cắt giảm người hầu bên cạnh xuống còn hai người.

Thẩm Xung cũng mặc một thân khôi giáp, xe ngựa đi ở phía sau Công tử, tất nhiên sẽ không chói mắt như người kia, nhưng theo tôi thì cũng chẳng kém cạnh gì. Mặt mày chàng vốn cực kỳ nhu hòa, giáp bạc lạnh lẽo ánh lên dung nhan làm tăng thêm vài phần nhuệ khí, cộng thêm phong độ hào hoa văn nhã nom chẳng khác nào nho tướng trong văn cổ, khiến người ta không thể dời mắt.

Tiếc là tôi phải cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Công tử, lại không thể mọc mắt ở sau gáy.

“Sắc mặt của Hoàn công tử dường như không vui vẻ lắm?” – Dọc cả đường đi, chỉ nghe thấy tiếng người không ngừng nghị luận.

“Chậc, vui buồn không hiện lên nét mặt mới là phong thái của bậc danh sĩ…”

Công tử ngẩng đầu nhìn thẳng, mắt cũng không buồn chớp lấy một cái, thần sắc lạnh lùng, đối với tất cả âm thanh bàn tán xung quanh đều coi như là điếc không nghe thấy.

Tôi biết, Công tử là đang thực sự tức giận.

Bởi vì chức vị của hắn là Chủ bộ.

Mà chức vị này tất nhiên là do Đại trưởng công chúa an bài.

Chủ bộ cũng giống như Lục sự, đều là chức vị béo bở nằm chơi ăn thật, đặc biệt là không nguy hiểm.

Nhưng điều này lại chẳng phải là thứ mà Công tử kỳ vọng. Giấc mộng của hắn chí ít cũng là một giáo úy giống như Hoắc Phiêu Diêu, dẫn theo một đội binh mã, đảm đương một cõi, quét sạch ngàn quân.

May mà Chủ công và Đại trưởng công chúa đều không chiều theo ý hắn, lại vô cùng sáng suốt, đến tận khi xuất phát mới cho hắn biết chuyện này. Hắn mà tức đến độ không thò chân ra khỏi phủ một bước thì càng tốt, đó là vạn sự đại cát.

Công tử hiển nhiên không thể mắc mưu, cho nên hắn chỉ đành chấp nhận, mặt mũi sầm sì lên đường.

“Nghê Sinh.” – Lúc dừng chân nghỉ ngơi giữa đường, Công tử nhìn miếng lương khô trên tay, đột nhiên nghiêm túc nói với tôi – “Ta nhất định phải làm nên đại sự, không thể để cho bọn họ khinh thường”

Tôi có chút dở khóc dở cười.

Tôi nói – “Công tử tiền đồ vô lượng, nào có ai dám khinh thường huynh?”

Công tử hơi hơi xụ mặt – “Ngay cả nàng cũng cho rằng ta rời khỏi cha mẹ liền vô dụng?”

Tôi vội trấn an nói – “Sao công tử lại nói như thế? Cho dù không có sự giúp đỡ của Chủ công cùng Đại trưởng công chúa thì công tử chắc chắn cũng sẽ làm nên đại sự.”

Thần sắc của Công tử nhẹ nhàng hơn nhưng dường như chưa hoàn toàn tiêu tan hết tâm sự, dắt bảo đao lên eo, sải bước lên ngựa.

Tôi đứng tại chỗ nhìn theo hắn, đương lúc không biết phải làm sao thì bên cạnh bỗng truyền đến âm thanh của Thẩm Xung – “Nguyễn Sơ vẫn tức giận à?”

Tôi quay đầu lại thì thấy chàng đã đi đến bên cạnh tôi từ khi nào. Đến khi cả hai mặt đối mặt, tôi mới phát hiện ra khi chàng mặc khôi giáp nom càng cao lớn vạm vỡ hơn thường ngày.

“Vâng” – Tôi trả lời

Khóe môi Thẩm Xung cong cong – “Đệ ấy chỉ là giận dỗi một chút, vài ngày là hết thôi, nàng đừng lo lắng.”

Tôi dịu dàng đáp lời – “Ta hiểu, đa tạ biểu công tử quan tâm.”

Thẩm Xung gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Tôi nhìn theo bóng dáng chàng, không khỏi ấm áp trong lòng. Phận hầu hạ lúc nào cũng không ngừng bị căn dặn, phải trông nom chủ nhân, phải chăm sóc chủ nhân… rất hiếm khi nghe được có người nói một câu an ủi đừng lo lắng.

Chỉ có Thẩm Xung, lại đối xử dịu dàng với một nô tỳ như tôi… Tôi không khỏi mơ mộng hão huyền, liệu trong lòng chàng có ý với tôi hay không?Phủ Hoàn cùng Đại trưởng công chúa quả nhiên là tai to mặt lớn. Từ Lạc Dương đến Tam Phụ, mỗi một nơi Công tử dừng chân nghỉ lại không phải là phủ đệ của hậu duệ quý tộc thì cũng là trang viên của danh môn thế gia. Ngoài hết lòng khoản đãi còn có không ít danh lưu lớn nhỏ đến bái phỏng vì ái mộ thanh danh Công tử.

Nếu là bình thường, Công tử đại khái cũng sẽ trưng ra bộ mặt thanh cao, miễn cưỡng mà tiếp đón.

Nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy vô cùng phiền phức.

Sau khi đi qua Hoằng Nông, hắn liền lệnh cho đại đội nhân mã nhanh chóng tăng tốc, không cần kéo dài thời gian vì chỗ nghỉ chân. Ban đêm nếu không tìm được chỗ nghỉ phù hợp thì có thể tá túc ở khách trọ hoặc dựng trại ngủ ngoài trời.

Tôi hiểu được nỗi lo của Công tử, dẫu sao lúc Tần vương bị thay thế thì cục diện ở Hà Tây cũng đã ổn định nhiều, nghe nói chỉ thiếu chút nữa là toàn quân đại thắng. Từ Lạc Dương đến Lương Châu ít nhất cũng phải mất một tháng, Công tử mà đi chậm thì đừng nói là lên chiến trường, e ngay cả bóng quỷ của người Tiên Ti cũng chẳng gặp được ấy chứ.

Thẩm Xung luôn tận lực với bổn phận, nghe vậy cũng không dị nghị, chỉ khuyên Công tử để đám kỵ binh đến quân dịch gần nhất đổi ngựa mới, bằng không dục tốc bất đạt(*)(*_ Dục tốc bất đạt: nóng vội thì không thành công)“Quân dịch?” – Công tử nhíu mày – “Còn phải phiền phức như vậy à?

Tôi nói – “Tất nhiên rồi, người chạy cả ngày còn mệt huống chi là ngựa.”

Công tử suy nghĩ rồi lại hỏi – “Nếu vậy, binh lính Tiên Ti tập kích ngàn dặm, chẳng lẽ cũng có quân dịch?”

Tôi nói –“Người Tiên Ti sống theo lối du mục sẽ không bố trí dịch xá, đến khi lên chiến trường mỗi người chuẩn bị sẵn hai, ba con ngựa, mệt con này thay con khác.”

Công tử gật đầu, lại nhìn tôi – “Nghê Sinh, nàng cũng chưa từng lên chiến trường, làm sao lại biết nhiều thứ như vậy?”

Tôi ngẩn ra, vội trả lời – “Tất nhiên là do đọc được từ trong sách ở trong tàng thất của tổ phụ ta.”

Công tử gật gù ra chiều đã hiểu.

Mỗi ngày đều phải vội vã lên đường vô cùng mệt nhọc, đối với phần đông những kẻ đi theo thì đó chính là giày vò.

Kỳ thật, so với người khác thì tôi càng lo lắng cho Thẩm Xung hơn.

Tuy Huệ Phong đã nói chàng cũng từng luyện qua kiếm thuật nhưng Thẩm Xung làm sao có thể bì với người như Công tử, vì giấc mộng tòng quân mà chuyên tâm luyện võ. Hành quân gấp gáp mệt nhọc, nếu như chàng chẳng may bị bệnh… Tôi bắt đầu mơ mộng, nếu vậy chắc chỉ có tôi là có thể chăm sóc cho chàng.

Nhưng Thẩm Xung lại chẳng có vẻ gì là đau ốm. Cũng giống như Công tử, xe ngựa mà Thẩm Diên chuẩn bị cho nhi tử nhà mình vô cùng rộng rãi thoải mái, ngồi xe này có đi ngàn dặm cũng không mệt mỏi.

Ngược lại đám kỵ binh lại oán khí trùng trùng. Bọn họ là do Đại trưởng công chúa dựa vào thể diện, điều từ trong quân thủ vệ kinh thành ra, trên danh nghĩa là quân tiếp viện cho Tây Bắc nhưng kỳ thực nhiệm vụ chính là hộ tống Công tử. Vốn nghĩ hắn là cành vàng lá ngọc, chắc dọc đường chỉ du sơn ngoạn thủy, tiêu diêu tự tại, vận khí mà tốt nói không chừng còn có thể nhẹ nhàng ké tí quân công. Ai ngờ được, hiện tại chẳng những màn trời chiếu đất mà ngày nào cũng phải chạy trối chết như thể vội xuống suối vàng đầu thai, đúng là thất vọng não nề.

“Nghê Sinh, ngươi đến khuyên công tử đi, nói ngài ấy đi đường chậm một chút, đừng nóng vội như vậy.” – Ngay cả trưởng thị vệ của Công tử là Lâm Huân cũng tới tìm tôi, nói – “Từ đây đến Hà Tây núi cao đường xa, cho dù có vội hơn cũng chẳng thể nào trong mấy ngày đến nơi được.”

Tôi vặn lại – “Sao lại là ta đi khuyên?”

Lâm Huân cười hì hì – “Ai chẳng biết Công tử là người tùy hứng, chỉ có lời của ngươi là ngài ấy còn nghe vào tai.”

Lời này làm cho lòng hư vinh của tôi rất chi là thỏa mãn, nhưng tôi cũng chẳng dại rước nợ vào thân.

“Nhưng Công tử đã hạ lệnh, kẻ nào dám can đảm dị nghị sẽ bị phạt hai mươi quân côn.” – Tôi ra chiều khó xử, nói xong còn thở dài – “Cái này cũng tại ta, nếu như ngày ấy ta không rỗi việc bói một quẻ thì Công tử cũng sẽ không sốt ruột lên đường như thế.”

Lâm Huân kinh ngạc, vội hỏi – “Quẻ tượng thế nào?”

Tôi xua tay – “Đây là quân cơ, không thể tiết lộ.”

Lâm Huân sốt ruột – “Ta là Trưởng thị vệ, mọi việc của Công tử đều phải nắm rõ, có quân cơ gì mà không thể nói?”

Tôi đành ngó quanh bốn phía rồi hạ giọng nói với hắn – “Quẻ kia là quẻ đại hung, ứng giữa đường đi, nếu một ngày không đi được năm trăm dặm thì không thể giải.”

Lâm Huân nhìn tôi, nửa tin nửa ngờ – “Thật hả?”

Tôi thở dài – “Là ngươi bắt ta nói, nói rồi ngươi lại không tin. Công tử đã cấm không cho ta nói với người khác, hễ mà dám hé mồm thì sẽ phạt nặng. Ta thấy người bình thường đối xử ta cũng tốt mới hạ quyết tâm nói cho ngươi biết, ai ngờ người… haizzz.”

“Thôi, thôi,” – Lâm Huân vội cắt ngang lời than thở dông dài của tôi – “Ta tin, ta tin, không tin ngươi còn có thể tin ai?”

Dứt lời, hắn cũng thở dài – “Oan nghiệt!” – Nói rồi đành chấp nhận số phận bỏ đi.

Tôi vô cùng hài lòng khi thấy gian kế của mình thành công.

Nói ra thì, trong đám người đi theo, chỉ có tôi là thiết tha ủng hộ Công tử.

Nguyên nhân chỉ có một.

Tôi cũng cực kỳ ghét mấy kẻ thân sĩ cường hào quý tộc kia, bởi vì lúc bọn họ khoản đãi Công tử và Thẩm Xung thường lặng lẽ đưa nữ quyến theo cùng. Ai cũng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cách quạt lụa hoặc một tấm rèm sa, tươi cười thẹn thùng nhìn hai người bọn họ. Đương nhiên mục tiêu chính của bọn họ là công tử nhà tôi, nhưng cũng khó mà đảm bảo Thẩm Xung không phải “ao cá lửa thành”(*). Việc này độ nguy hiểm quá cao, chi bằng cứ đề phòng trước, tránh việc chàng ở dưới mắt tôi bị kẻ khác quyến rũ mất.”(*_ nguyên tác là 殃及池鱼_"ương cập trì ngư", là vế sau trong câu thành ngữ "Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư "_城门失火,殃及池鱼 nghĩa là cửa thành bị cháy, cá gặp tai ương; cửa thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.)Thậm chí tôi còn hy vọng Công tử và Thẩm Xung cứ tàn nhẫn với bản thân một tí.

Hai người bọn họ tuy thường ngày cũng hay cưỡi ngựa luyện võ nhưng so với chuyện hành quân lặn lội đường xa hoàn toàn không thể so sánh. Dẫu rằng khi mệt mỏi đều có thể chui vào xe ngựa thoải mái nghỉ ngơi nhưng đối với công tử quý tộc chưa từng biết cái khổ là gì như bọn họ thì đoạn đường này cũng quá gian nan. Vì vậy, ngày nào cũng để cho hai người đó mệt đến sống dở chết dở, tâm sức lao lực quá độ, nửa đường quay đầu về phủ là hay nhất.

Ngay cả lý do tôi cũng đã thay họ soạn sẵn ra rồi, lại nói dạo gần đây sức khỏe của Thẩm thái hậu có hơi suy yếu, vô cùng không nỡ để cho Công tử và Thẩm Xung đi xa. Chỉ cần một trong hai người đó có tí ốm đau nào, tôi liền lập tức giục ngựa truyền tin về cho Đại trưởng công chúa. Đại trưởng công chúa lại đến khóc lóc với Thái hậu thì dụ lệnh triệu hai người đó quay về Lạc Dương chưa đến vài ngày là đã có thể truyền đến nơi.

Có điều không như dự kiến của tôi, bất luận là Công tử hay Thẩm Xung đều không hề oán thán câu nào, nhất là Công tử. Cho dù là đường đi đầy bụi hay mỗi ngày chỉ có thể gặm lương khô qua bữa, đến cuối ngày chỉ có thể dùng khăn ướt lau người, lau mặt. Đang ngủ cũng bị sâu bọ muỗi đốt, hắn cũng chỉ nhăn mày để tôi bôi thuốc mỡ, sau đó tiếp tục chịu đựng.

Tô vô cùng thất vọng, cứ tiếp tục như vậy chẳng đến mười ngày là sẽ tới được Lương Châu. Công tử có quyết tâm như vậy thật sự khiến người khác phải bó tay.