Tiểu Lan mải mê kể lại câu chuyện theo những gì nghe được kết hợp cùng với trí tưởng tượng của mình khiến ai nấy đều tin răm rắp. Bất ngờ, một bóng người ở phía sau khẽ đưa tay khều nhẹ lên vai cô. Ngay lập tức, Tiểu Lan tỏ ra khó chịu mà xoay người lại. Cô định lên tiếng mắng chửi tuy nhiên đã kịp thời ngừng lại, hốt hoảng mà lùi người về sau, lắp bắp nói:
- "Thiếu...thiếu gia? Cậu đứng đây từ lúc nào vậy?"
Đám đông nhanh chóng giải tán, hiện chỉ còn mỗi Tiểu Lan sợ hãi đến mức sắp đổ mồ hôi hột mà bặm môi cúi đầu.
Lãnh Bá Siêu khẽ đi một vòng quanh người Tiểu Lan, vẻ mặt lạnh lùng mà trầm giọng nói:
- "Cô cũng rành về chuyện vợ chồng tôi nhỉ?"
Nghe đến đây, Tiểu Lan hai hàm răng không ngừng siết chặt, lồng ngực như muốn nổ tung chỉ biết cúi người, bên tai lúc này lại truyền đến giọng nói của người bên cạnh.
- "Mạng xã hội của cô đã từng bị hack nhiều lần, đúng không?"
- "Hả???"
Trước câu hỏi này của anh khiến Tiểu Lan vô cùng khó hiểu mà ngẩng mặt mà thốt lên một tiếng. Tuy nhiên, người trước mặt lúc này đã rời khỏi trước sự ngơ ngác từ phía Tiểu Lan. Cô khẽ xoay người nhìn về phía đám đông đang nấp ở một góc gần đó mà nhíu mày thắc mắc:
- "Câu vừa nãy thiếu gia hỏi có ẩn ý gì vậy?"
Tất cả mọi người không ai lên tiếng giải thích mà chỉ nở nụ cười nhìn chằm chằm về phía Tiểu Lan.
- "Mình nhớ chỉ bị hack một lần thôi mà."
Tiểu Lan vừa đi vừa lẩm bẩm về câu nói khi nãy của Lãnh Bá Siêu.
Tại phòng ăn...
Lãnh phu nhân nhìn cô con dâu của mình không ngừng ăn một cách ngon lành mà mỉm cười hài lòng. Bà nghĩ rằng chắc là do tác dụng của thuốc bổ khiến cô cảm thấy bụng đói cồn cào. Như vậy cũng tốt, việc ăn uống đầy đủ sẽ khiến cô có thêm sức lực để cùng Lãnh Bá Siêu sớm ngày hạ sinh đứa bé.
- "Linh Lang, ngày mai Bá Siêu sẽ quay lại công ty làm việc cho nên thời gian ở cạnh con sẽ ít đi. Con có cảm thấy buồn không?"
Lãnh phu nhân giọng nhỏ nhẹ hỏi han tâm trạng của cô con dâu yêu quý. Không chút suy nghĩ, Vệ Ngữ Đồng dõng dạc trả lời:
- "Con mong anh ấy ngủ lại công ty càng tốt ạ. Bởi vì mỗi tối, anh ấy luôn làm những chuyện khiến con mất ngủ."
Câu trả lời vốn tưởng vô cùng bình thường của Vệ Ngữ Đồng nhưng khi qua tai người khác thì nó lại thành một câu chuyện khác. Nghe những lời này, những người xung quanh không ngừng xì xầm bàn tán. Cả Lãnh phu nhân cũng không giấu nổi niềm vui trên gương mặt mà ghé sát vào tai chồng nói nhỏ:
- "Em nghĩ chúng ta nên tìm người gánh bớt công việc trong công ty để Bá Siêu có nhiều thời gian ở cùng với vợ."
Lãnh Bá Siêu nhìn thấy Tiểu Lan đứng cạnh đó không khỏi cười thầm mà nhanh chóng kéo ghế lại gần vợ mình, nói nhỏ:
- "Cô có biết câu nói khi nãy của cô khiến nhiều người nghĩ theo hướng khác không?"
Vệ Ngữ Đồng nhướng mày suy ngẫm mãi không ra mà quay sang trách móc:
- "Thì tôi đang nói sự thật mà. Có gì mà hiểu nhầm chứ. Chẳng phải mỗi tối trước khi đi ngủ, anh và tôi thường có những trận chiến sinh tử sao?"
Việc cô nói ở đây chính là tác động vật lý chứ không phải sinh lý mà mọi người đã nghĩ.
Sáng hôm sau...
Mới sáng sớm, Lãnh Bá Siêu đã diện trên người bộ vest màu đen chỉnh chu từ phía bên trong phòng tắm bước trở ra mà đứng trước mặt người con gái vẫn còn úp mặt trên giường.
- "Diệp Linh Lang, cô mau dậy đi rồi cùng xuống ăn sáng."
Anh không ngừng đưa tay khều nhẹ người trên giường. Một lúc sau, Vệ Ngữ Đồng mới mở bừng đôi mắt. Trước mặt cô hiện ra dáng vẻ của người đàn ông với mái tóc được chải chuốt gọn gàng với chiều cao lý tưởng, khẽ nở nụ cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh cùng với đôi đồng điếu ở hai bên khóe môi khiến cô vô cùng hài lòng mà vỗ tay khen ngợi:
- "Sao lúc này tôi nhìn anh đẹp trai thế nhỉ? Chắc có lẽ tôi vẫn còn buồn ngủ nên nhìn mọi thứ xung quanh đẹp một cách lạ kì."