Nghe đến đây, Hàn Chấn Đông khẽ phì cười mà nói vui:
- "Tôi hơn cô tám tuổi cho nên muốn gọi bằng chú hoặc anh thì tùy. Nhưng thôi, gọi bằng anh đi để tôi thấy mình không quá già."
Quế Anh gật gật đầu tuy nhiên ánh mắt lại hướng về chiếc áo vest nâu trên giường thi thoảng không ngừng run nhẹ. Liền lập tức, Hàn Chấn Đông ngồi phịch xuống giường, vội cầm chiếc áo vest lên hướng về phía cô mà dõng dạc nói:
- "Yên tâm, tôi không phải đám người giả danh người thành đạt. Tôi đích thị là luật sư đã từng du học Canada. Nếu cô còn hoài nghi, tôi có thể chứng minh."
Dứt lời, anh đi đến một góc phòng, cũng chính là nơi làm việc của mình mà chỉ vào số sách dày cộm chất chồng lên nhau, nói chậm từng chữ:
- "Đây là toàn bộ tài liệu liên quan đến pháp luật: luật kinh tế, thương mại, xã hội, hôn nhân gia đình, chính trị... Tất cả đều là thật."
Quế Anh tròn xoe mắt cảm thán, khẽ đưa tay chạm vào chúng. Ngay khi cô vừa xoay qua thì người bên cạnh đã giơ tấm bằng cử nhân luật của mình, rồi chỉ tay vào tấm ảnh lúc anh chụp khi tốt nghiệp, tự hào nói:
- "Bằng chứng có đủ cả rồi cho nên cô yên tâm rồi nhé."
Nghe đến đây, người trước mặt khẽ phụt cười, cô chỉ tay về phía tấm ảnh, nhỏ giọng nói:
- "Đây là anh sao? Nhìn anh trông có vẻ ngơ ngác khi nhìn vào máy ảnh."
Hàn Chấn Đông gương mặt sượng trân mà vội vàng giải thích:
- "Chỉ là lúc đó tôi chưa có đủ sự tin mà thôi. Hơn nữa, tôi là người không thích chụp hình trước máy ảnh bởi vì khi lên hình độ đẹp trai của tôi chỉ còn 70%."
Bất ngờ, anh tiến sát lại gần người con gái mà đưa mặt về phía cô, nghiêm túc hỏi:
- "Mà cô nhìn bên ngoài thấy tôi như thế nào?"
Khoảng cách gần khiến Quế Anh có chút ngượng ngùng mà lùi người ra sao. Ngay khi cô định lên tiếng đã bị người kia cắt ngang, anh dõng dạc đáp:
- "Tất nhiên là đẹp trai hơn trong hình có phải không? Tôi vốn biết cô sẽ trả lời như thế mà."
Vẻ mặt Quế Anh hoàn toàn ngơ ngác trước người đàn ông này. Không ngờ luật sư như anh lại có những lúc tự phụ đến vậy.
Biệt thự Lãnh gia...
Suốt ngày một mình trong phòng khiến Vệ Ngữ Đồng cảm thấy vô cùng bức bối cho nên quyết định xuống nhà tìm thứ gì đó để học hỏi. Lãnh phu nhân đang chăm chú đan len dưới phòng khách ngay khi nhìn thấy con dâu cưng của mình bước xuống liền lập tức dạt mọi thứ sang một bên, mỉm cười nói:
- "Bá Siêu cả ngày ở công ty cho nên con cảm thấy có chút cô đơn đúng không?"
Nghe bà hỏi, Vệ Ngữ Đồng chỉ biết cười mỉm cho qua mà đưa mắt nhìn những thành phẩm len ở trên bàn, cảm thán nói:
- "Những thứ này do chính tay mẹ đan hết cả sao?"
Lãnh phu nhân mỉm cười gật đầu, ôn nhu nói:
- "Vậy con có muốn mẹ dạy cách đan không?"
- "Dạ muốn ạ."
Ngay lập tức, cô ngồi xuống ghế. Ánh mắt tập trung cao độ mà quan sát đôi tay thoăn thoắt của người bên cạnh, sau đó bắt chước làm theo.
- "Linh Lang, con đan ngược rồi. Phải như thế này."
Mãi một lúc sau, căn phòng lại vang lên giọng cười đầy bất lực của Lãnh phu nhân.
- "Linh Lang, con làm gì thế? Đó chẳng phải là vịt lai gà sao?"
Cuối cùng, buổi học đan len tại gia cũng kết thúc. Vệ Ngữ Đồng nhanh chóng trở về phòng bật máy lạnh lên, sau đó nằm lăn ra giường. Cô nghiêng người nhìn sang chiếc móc khóa hình con vịt lai gà của mình mà bĩu môi nói:
- "Cái này xấu quá. Nhìn mãi vịt chẳng ra vịt mà gà chẳng ra gà."
Dứt lời, cô mạnh tay định ném chiếc móc khóa vào thùng rác thế nhưng suy nghĩ lại mà giữ lại đặt lên trên giường, nhếch môi nói:
- "Dù sao đây cũng là thành phẩm suốt ba tiếng đồng hồ của mình. Ném đi thì tiếc quá chi bằng cho anh ta xài đỡ vậy."