Vệ Ngữ Đồng cảm nhận được ngày hôm nay Lãnh Bá Siêu có chút gì đó khác lạ so với mọi khi. Ngay lập tức, cô gác lại việc đan len mà xin phép Lãnh phu nhân trở lên trên phòng để thăm hỏi tình hình của người bên trong. Ngay khi cô vừa mở cửa đã thấy Lãnh Bá Siêu đang làm gì đó với chiếc TV. Vừa nhìn thấy cô, anh lập tức giật mình mà nhanh chóng buông tay, nở nụ cười gượng.
- "Chẳng phải cô đang học đan len cùng mẹ sao?"
Nghe anh hỏi, Vệ Ngữ Đồng chậm rãi tiến lại gần, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh, quan tâm hỏi:
- "Anh có điều gì không thể nói sao? Tôi hiểu được cảm giác có những chuyện bản thân muốn nói cho ai đó nghe lại không thể nói ra. Nhưng mãi im lặng như thế sẽ khiến trong lòng vô cùng bức rức, khó chịu."
Vệ Ngữ Đồng vừa dứt lời thì người trước mặt đã nắm lấy tay cô, sau đó kéo về phía mình mà ôm chặt, khiến cô tròn xoe mắt.
- "Thứ mà tôi cần bây giờ chính là được ôm lấy em."
Vừa nói, Lãnh Bá Siêu tựa đầu lên bờ vai thanh mảnh của người con gái. Trong lòng anh bây giờ tràn ngập nỗi sợ. Sợ rằng cô biết được chuyện tai nạn của cha mẹ mình sẽ đau buồn. Sợ rằng cô không chịu được cú sốc khi biết tình trạng nguy cấp hiện giờ của hai người họ.
Ngay khi nghe những lời này, Vệ Ngữ Đồng trở nên im lặng, khẽ đưa tay từ từ ôm lại người đàn ông. Cả hai người ôm chầm lấy nhau. Mặc dù không nói lời nào thế nhưng đối với mỗi người, đối phương như thể đã tiếp thêm năng lượng để tiếp tục bước đi trên con đường phía trước. Lãnh Bá Siêu vẻ mặt trầm ngâm mà nói thầm:
- "Linh Lang, đợi sau khi tình hình sức khỏe của cha mẹ em được đảm bảo, anh sẽ đích thân đưa em đến gặp họ. Chấn Đông vừa báo cho anh hay rằng, vụ tai nạn bất ngờ ấy có ẩn khuất ở phía sau."
Bệnh viện trung tâm thành phố...
Phòng ICU...
Hàn Chấn Đông vừa trở ra ngoài gọi điện một lúc, ngay sau khi quay trở lại thì đã thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc áo sơmi màu đen đang lén lút đưa mắt nhìn vào bên trong. Liền lập tức, anh giả vờ tỏ ra lo lắng mà dõng dạc đi lại gần nơi người đàn ông đang đứng mà nghe điện thoại.
- "Mẹ à, vợ con vừa mới sinh xong. Nhờ mẹ chuẩn bị một số vật dụng cần thiết, con sẽ chạy về nhà lấy chúng."
Nghe giọng nói vang lên khiến người đàn ông lạ mặt giật mình, liền sau đó nhanh chân rời khỏi phòng ICU. Một lúc lâu sau, Hàn Chấn Đông mới đi về phía căn phòng mà đưa mắt nhìn vào bên trong. Bệnh nhân hiện tại vẫn đang thở oxi. Nhớ lại dáng vẻ lén lút khi nãy của người đàn ông càng khiến anh thêm chắc nịch rằng hắn ta đang tìm cơ hội lẻn vào bên trong căn phòng để tìm cách mưu hại bệnh nhân.
Vì đề phòng có kẻ xấu lẻn vào, Hàn Chấn Đông ngồi túc trực ngay phía cửa, thi thoảng anh khẽ đưa tay che miệng mà ngáp dài, chán nản nói:
- "Đáng lẽ giờ này mình phải ở phòng đọc sách. Đứng canh như này thật là buồn chán. Chẳng thà chờ vợ sinh đẻ."
Khoảng chừng mười phút sau, ở phía hành lang, một dáng người nhỏ bé trên tay cầm một túi xách đựng đầy đồ mà hớt hải chạy về phía Hàn Chấn Đông khiến anh ngơ ngác mà khó hiểu hỏi:
- "Quế Anh, cô đến đây làm gì?"
Quế Anh thở hổn hển, một lúc sau thật thà nói:
- "Chẳng phải anh gọi điện bảo tôi mang đến những vật dụng cần thiết mang đến cho vợ anh sao? Cô ấy hiện tại đang ở phòng nào?"
Ngay lập tức, anh vội lấy điện thoại ra mà kiểm tra lịch sử. Quả thật khi nãy anh chỉ nhấn vào tên cô giả vờ gọi, ai dè màn hình cảm ứng đến mức khiến anh lúc này mới ngộ ra mà đưa tay lên trán, bất lực nói: