Dẫn Lối Vào Tim Em

Chương 37: NÓI LỜI YÊU





Vệ Ngữ Đồng ngồi một mình trầm tư trong phòng. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên lồng ngực mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ về Lãnh Bá Siêu.

- "Mình có nên tiếp tục nhiệm vụ mà cha nuôi đã giao phó không? Cả Lãnh gia ai ai cũng đối xử tốt với mình. Về phần Bá Siêu, anh ấy cũng quan tâm mình nhiều hơn. Mình thực sự không muốn làm anh ấy tổn thương."

Vệ Ngữ Đồng không ngừng tự hỏi. Bất ngờ, màn hình điện thoại cô phát sáng. Liền lập tức, đôi tay cô bất giác run nhẹ mà cầm chiếc điện thoại lên, chậm rãi đọc từng dòng tin nhắn của người bên kia:

- "Đã hơn ba tháng rồi, người của cha báo tin rằng con đã có được sự tin tưởng từ phía Lãnh Bá Siêu. Nghe bảo Lãnh Bá Siêu không để tài liệu quan trọng ở công ty mà cất vào một căn phòng bí mật khác. Hãy tìm cách đi đến căn phòng đó và trộm hết những tài liệu ấy. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, con sẽ được tự do. Đến lúc đó, cha nuôi sẽ đưa con đi tìm lại người thân của mình."

Cạch...

Tiếng mở cửa vang lên khiến Vệ Ngữ Đồng có chút giật mình mà vội vàng bỏ điện thoại vào trong túi. Vẻ mặt vốn đang căng thẳng của cô phút chốc tan biến. Thay vào đó là sự tươi tắn như mọi khi mà nhìn người đàn ông đang tiến lại phía mình.

Lãnh Bá Siêu cẩn thận mang đến một tô cháo ếch, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi nhìn sang người bên cạnh, ôn nhu nói:

- "Anh nghe mẹ bảo rằng dạo gần đây sắc mặt em có vẻ xanh xao cho nên sau khi tan làm tiện đường ghé sang cửa tiệm mua cháo. Nghe bảo cháo ở đây là ngon nhất trong thành phố này."

Dứt lời, anh khẽ múc một muỗng, còn không quên thổi nguội mà đưa về phía Vệ Ngữ Đồng, dịu dàng nói:

- "Anh đã thổi nguội rồi, mau ăn thôi."

Vệ Ngữ Đồng nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của người trước mặt, sau đó đưa mắt nhìn về phía tô cháo ếch thơm lừng, hai mắt lúc này có chút rưng rưng, trầm giọng lên tiếng:

- "Anh đừng đối xử tốt với em. Em không xứng với anh đâu."

Hai mắt cô đỏ hoe như sắp khóc. Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu trở nên lo lắng, vội đặt muỗng cháo trở lại tô mà đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt người con gái, quan tâm hỏi:

- "Em vẫn còn nghĩ đến chuyện của Lạc An Tâm sao? Anh thừa nhận, trước đây bản thân vì hoàn thành tâm nguyện của bà nội về chuyện em đã cứu sống anh khỏi trận hỏa hoạn mà đồng ý kết hôn. Nhưng sau một thời gian ở cạnh em, anh mới nhận ra rằng quyết định của người lớn không bao giờ là sai cả. Kể từ khi em đến, cuộc sống xung quanh anh tràn ngập tiếng cười. Anh nghĩ rằng mình đã thực sự yêu...."

Lãnh Bá Siêu chưa nói hết câu liền cảm nhận cánh môi mình đã bị ngón tay thon dài của Vệ Ngữ Đồng ngăn lại. Giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống đôi má hồng hào của thiếu nữ. Lúc lâu sau, Vệ Ngữ Đồng mới ngập ngừng lên tiếng:

- "Anh đừng vội nói ra câu đấy khi chưa hiểu hết con người em. Anh sẽ bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài tươi cười ấy từ lúc nào không hay, ưm..."

Vệ Ngữ Đồng chưa kịp nói hết những nỗi lòng bên trong thì người trước mặt đã nhanh chóng hôn lấy môi cô. Cánh môi anh đào của cô phút chốc bị anh nuốt trọn. Hơi thở ấm nóng của người đối diện dần truyền sâu vào bên trong khiến cô cảm thấy có chút khó thở. Lãnh Bá Siêu đưa đầu lưỡi của mình mà không ngừng khuấy đảo khoang miệng của người con gái. Phía bên ngoài không ngừng ngậm chặt cánh môi dưới của cô, sau đó không quên cắn nhẹ lên môi trên. Giọt nước mắt từ khóe mi của Vệ Ngữ Đồng bất ngờ rơi xuống bàn tay rộng lớn của người đàn ông đang giữ chặt gương mặt cô. Nó mặn đến mức dù không nếm trải thì anh vẫn cảm nhận được tâm trạng khó tả lúc này của đối phương.

- "Linh Lang, anh yêu em. Anh yêu em nhiều hơn anh nghĩ."