Sau khi châm mồi lửa xong xuôi. Chu Gia Hào nói lời chào tạm biệt dì Trương mà lên xe quay trở về bệnh viện.
Quay trở về Hàn Chấn Đông, máu ghen tuông của anh vẫn chưa vơi đi, thậm chí còn bừng cháy hơn nữa mà nhìn vẻ mặt bình thản của Quế Anh đang tỏ ra thích thú trước món quà đặc biệt từ phía Chu Gia Hào. Liền lập tức, cô nhanh chóng mở hộp, lấy ra một cái bánh dâu tây phủ kem tươi mà cho vào miệng. Trông thấy cô có vẻ yêu thích bánh ngọt này càng khiến Hàn Chấn Đông nhớ lại vẻ mặt khi nãy của Chu Gia Hào mỗi khi nhìn cô, liền lạnh giọng, lên tiếng nói:
- "Em thích bánh ngọt sao?"
Quế Anh miệng đầy bánh không thể trả lời mà gật gật đầu xác nhận. Thoáng chốc cô đã ăn hết một cái. Ngay khi cho cái thứ hai vào miệng, còn một chút là nuốt trọn thì người trước mặt đã tiến lại gần, dùng môi giành lấy mẩu bánh thừa ra một ít trên miệng cô, sau đó nuốt xuống bụng. Hành động giành bánh có chút táo bạo này của anh khiến Quế Anh đỏ cả mặt mà đẩy mạnh người anh ra, tức giận nói:
- "Bánh trong hộp còn khá nhiều, tại sao anh không lấy mà tranh bánh trên miệng em?"
- "Tại vì nó ngon."
Hàn Chấn Đông không chút suy nghĩ mà gỏn gọn đáp. Liền sau đó, anh đứng bật dậy mà vội lấy hộp bánh ở bên cạnh của Quế Anh mà dõng dạc ném thẳng vào sọt rác khiến cô tiếc nuối mà nhanh chân chạy đến ngăn cản nhưng đã muộn. Toàn bộ số bánh đã nằm trọn trong sọt rác. Quế Anh gương mặt giận dỗi mà nhíu mày nhìn Hàn Chấn Đông, lạnh giọng trách móc:
- "Anh ác lắm. Em mới ăn có hai cái, chưa đủ no. Vậy mà anh nhẫn tâm vứt hết vào sọt rác."
Dứt lời, cô ôm mặt bật khóc nức nở khiến người đang đứng trở nên lúng túng mà tiến lại gần, hạ giọng dỗ dành:. truyện ngôn tình
- "Anh xin lỗi. Chẳng qua là số bánh đó không phải là anh mua mà là của Chu Gia Hào."
- "Vậy thì có gì khác chứ?"
Quế Anh gương mặt mè nheo đầy nước mắt mà tức giận đáp trả. Người đàn ông lúc này mới lên tiếng giải thích:
- "Tất nhiên là khác rồi. Bánh của anh mua cho em đương nhiên phải ngon gấp trăm lần bánh của người đàn ông khác."
Chưa bao giờ cô cảm thấy anh đưa ra một ví dụ vô lý đến vậy mà giận dỗi ngồi khoanh tay trên giường, sau đó hướng mặt nhìn sang chỗ khác.
- "Đừng giận dỗi anh nữa. Chi bằng ngày mai anh mua lại cái khác cho em."
- "Tới lúc đó, có lẽ em đã no và không muốn ăn chúng."
Giọng nói tràn ngập sự dỗi hờn của cô khiến người đàn ông không chịu được liền lập tức đẩy cô té ngã ra giường, sau đó mạnh bạo trấn áp ở bên trên khiến cô khó hiểu mà cất giọng nói:
- "Hàn Chấn Đông, khi không anh lại đẩy ngã em xuống giường để làm gì? Lại còn ngồi ở trên người của em nữa chứ. Anh mau xuống đi, nặng chết em rồi."
Hàn Chấn Đông cúi thấp người, ghé sát tai người con gái, trầm giọng nói:
- "Em đang đói đúng không? Chi bằng ăn thịt tráng miệng trước rồi khi khác anh sẽ bù lại sau."
Giọng nói trầm khàn từ phía người đàn ông khiến Quế Anh phút chốc hiểu ra ngay ý nghĩ của anh mà trở nên hoảng loạn, cô ra sức vùng vẫy mà lắc đầu, lắp bắp nói:
- "Em...tự nhiên em thấy no rồi nên không cần phải ăn nữa."
Câu nói này có lẽ vốn không lọt vào tai của Hàn Chấn Đông. Ngay lập tức, anh dùng lực xé rách chiếc đầm trên người của Quế Anh khiến cô trợn tròn mắt mà lên tiếng nói:
- "Đây là chiếc đầm yêu thích nhất của em đó."
- "Không sao. Anh sẽ mua bù lại."
Dứt lời, anh kéo chiếc đầm babydoll bị rách làm hai mảnh phía trước ngực ra khỏi người của Quế Anh, liền sau đó đưa tay trượt sợi dây áo ngực trên người cô xuống khỏi vai khiến người dưới thân vô cùng hoảng loạn mà ra sức vùng vẫy khóc lóc:
- "Không được. Chúng ta không thể làm chuyện này."
- "Tại sao chứ?"
- "Chẳng phải khi trước anh nói là phải kết hôn trước rồi mới xảy ra quan hệ sao?"
- "Nhưng bây giờ anh nghĩ lại rồi, để đảm bảo không có người đàn ông nào cướp em khỏi, anh sẽ đánh dấu chủ quyền trước rồi chúng ta hẳn kết hôn sau vậy."