Đã hơn ba tiếng trôi qua mà khoảng cách chẳng khác biệt là mấy. Thế nhưng người ngồi yên trước vẫn cặm cụi đạp xe. Vệ Ngữ Đồng ngoảnh mặt nhìn về phía sau, khoảng cách từ điểm xuất phát đến hiện tại cũng chẳng xa mấy mà lên tiếng nói:
- "Bá Siêu, nơi mà anh đưa đến có thực sự là ở gần ở đây không?"
Nghe cô hỏi, Lãnh Bá Siêu đôi chân vẫn cố gượng đạp đến mức cả người nhiễu nhại mồ hôi, thở hổn hển đáp:
- "Rất gần. Chỉ còn một chút thôi."
Lần đầu đạp xe khiến anh cảm thấy đôi chân mình như thể sắp rã rời đến nơi, dần dần cảm thấy đau nhức tuy nhiên vẫn một mực không để Vệ Ngữ Đồng lái thay vì anh nghĩ rằng, với sức khỏe trai tráng như anh còn cảm thấy mệt thì một cô gái mỏng manh như cô sao có thể chở cả hai người được chứ.
Sự kiên trì của Lãnh Bá Siêu cuối cùng cũng được đền đáp. Ngay khi vừa đến nơi, bàn tay anh không giữ vững tay lái được nữa khiến chiếc xe lảo đảo khiến cả hai té ngã xuống đất. Vệ Ngữ Đồng bị đau mà lên tiếng trách móc:
- "Té rồi này. Người gì đâu mà cứng đầu hết biết, nhất định không để em chở."
Nghe người bên cạnh không ngừng càm ràm, thế nhưng Lãnh Bá Siêu lại vô cùng thoải mái mà nở nụ cười thật tươi. Việc đạp xe phần nào giúp anh giải tỏa áp lực công việc cũng như rèn luyện thể chất.
Ánh nắng buổi hoàng hôn bao trùm cả bầu trời. Vệ Ngữ Đồng trố mắt trầm trồ ngay khi chứng kiến trước mặt mình là cánh đồng hoa cẩm tú cầu với đầy đủ màu sắc, khẽ đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, hạnh phúc nói:
- "Sao...sao anh biết em cũng thích loài hoa này?"
Lãnh Bá Siêu nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của cô một lúc lâu, sao đó mỉm cười đáp:
- "Bởi vì cái đêm mà chúng ta ân ái, anh vô tình phát hiện có một bông hoa cẩm tú cầu nhỏ đã bị mờ trên cánh tay trái của em."
Liền lập tức, cô cúi người nhìn xuống cánh tay mình. Thoạt nhìn sẽ chẳng nhìn thấy được, nhưng chẳng hiểu tại sao Lãnh Bá Siêu lại có thể nhìn ra cái hình xăm mà cô đã xóa mà lắp bắp nói:
- "Em...em đã xóa nó từ rất lâu rồi mà."
Đột nhiên, người bên cạnh lại nở một nụ cười vô cùng gian xảo mà tiến lại gần, kề sát tai cô nói nhỏ:
- "Anh còn tinh mắt để ý ở rãnh ngực em có một nốt ruồi son và cả những vết rạn ở phía sau mông của em nữa."
Nghe đến đây, gương mặt Vệ Ngữ Đồng phút chốc đỏ ửng, tức giận đánh liên tục vào người đàn ông, giận dỗi nói:
- "Biến thái. Ai lại bảo anh để ý kĩ đến như vậy. Em nhất định sẽ trả đũa mà soi tận từng lỗ chân lông trên người anh."
Lãnh Bá Siêu không nhịn được cười lộ ra đôi đồng điếu. Liền sau đó, anh đưa tay ngắt một bông hoa cẩm tú cầu đưa về phía cô, trầm giọng nói:
- "Em yên tâm. Anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm yên một chỗ để em săm soi từng khuyết điểm trên người mình."
Nghe những lời này khiến Vệ Ngữ Đồng xấu hổ mà cúi đầu hôn lên cành hoa được ngắt mà cảm nhận mùi hương thoang thoảng ở đầu mũi. Lãnh Bá Siêu vòng tay ôm lấy người bên cạnh. Cả hai đưa mắt ngắm nhìn cánh đồng hoa cẩm tú cầu đẹp như tranh vẽ.
- "Này cậu kia, ai cho cậu ngắt hoa tặng người yêu hả? Hoa này trồng để tham quan chứ không được hái."
Giọng người phụ nữ trung niên đang đứng từ xa truyền đến. Bà ấy chính là chủ vườn. Khi nãy nhìn thấy Lãnh Bá Siêu tự tay ngắt hoa mà tức giận, hậm hực chạy lại về phía hai người đang đứng. Liền lập tức, anh nắm lấy tay Vệ Ngữ Đồng mà co chân bỏ chạy thật nhanh, vừa chạy vừa cười lớn.
- "Lãnh Bá Siêu, còn chiếc xe đạp thì phải làm sao?"
Vệ Ngữ Đồng thở hồng hộc mà lớn tiếng hỏi.
- "Không sao. Ngày hôm sau đến lấy là được. Bác chủ vườn chắc không hẹp hòi đến mức chỉ vì một cành hoa bị ngắt mà lấy đi cả chiếc xe."
- "Lãnh Bá Siêu, anh cũng thích gây thù chuốc oán lắm."
Cô không ngừng lên tiếng trách móc thế nhưng khóe môi lại nở nụ cười. Khoảnh khắc nắm tay nhau chạy trốn như thế này khiến cô cảm nhận rõ hơi ấm đang không ngừng lan tỏa từ lòng bàn tay của người trước mặt sởi ấm đến con tim lạnh giá, tràn ngập nỗi sợ hãi của cô.