Lạc An Tâm nghe tin tức lan truyền từ phía Lãnh gia về việc Lãnh Bá Siêu ngày càng yêu sâu đậm Diệp Linh Lang mà nghiến răng tức giận. Sau một thời gian nhờ người điều tra, Lạc An Tâm cuối cùng cũng biết được địa chỉ của Diệp gia mà tự mình lái xe đến đó. Tuy nhiên, ngay khi cô vừa đến nơi thì đã thấy cổng nhà bị khóa. Hơn thế nữa, chiếc ổ khóa đã bám đầy bụi, dường như bọn họ đã rời đi từ lâu.
Nhìn thấy có người lạ đang đứng trước cổng, người hàng xóm bên cạnh lập tức cất giọng hỏi:
- "Này cô, cô tìm ai thế?"
Lạc An Tâm phút chốc giật mình mà xoay người lại, cô trầm giọng hỏi:
- "Cho tôi hỏi những người ở trong ngôi nhà này đi đâu hết rồi ạ?"
Nghe cô hỏi, người bên kia không giấu gì mà kể lại hết mọi chuyện, bà ta đáp:
- "Nghe bảo hai người họ lái xe đi phía Nam thăm con gái nuôi của mình. Nghe bảo chồng con gái họ tên là Lãnh Bá...gì đấy. Gia thế cũng không phải hạng tầm thường."
Nghe đến đây, Lạc An Tâm cảm thấy có chút gì đó khó hiểu, mà trầm giọng hỏi lại:
- "Có phải cô gái ấy tên là Diệp Linh Lang?"
Người hàng xóm lập tức xua tay, phủ nhận:
- "Không phải. Diệp Linh Lang là con gái ruột đã qua đời từ tám năm trước rồi. Người con mà được gả đi chỉ là con gái nuôi tên là Vệ Ngữ Đồng."
- "Vệ Ngữ Đồng?"
Lạc An Tâm hai tay siết chặt. Một lúc sau, chợt nghĩ ra điều gì đó, khóe môi cô ta khẽ cong nhẹ mà nhìn sang người hàng xóm, trầm giọng nói:
- "Vậy...dì có biết mộ của Diệp Linh Lang ở đâu không?"
Với bản tính biết gì nói đó, bà ta dõng dạc trả lời:
- "Tất nhiên là biết rồi. Tôi là hàng xóm ở cạnh Diệp gia suốt mấy chục năm nay, bất cứ chuyện gì về họ tôi đều biết rõ."
Ngay lập tức, Lạc An Tâm vội rút ra bên trong túi xách một xấp tiền, chậm rãi đưa về người trước mặt, mỉm cười nói:
- "Phiền dì chỉ tôi đến chỗ bia mộ của Diệp Linh Lang. Tôi là người bạn thân hồi nhỏ mất liên lạc của cô ấy cho nên có vài lời muốn tâm sự với bạn của mình."
Cuối cùng, Lạc An Tâm cũng đã đến nơi. Nhìn vào nhan sắc thật của Diệp Linh Lang, cô ta khẽ nhếch môi nở nụ cười đắc ý:
- "Diệp Linh Lang, có lẽ cô cũng đang vô cùng tức giận giống như tôi vì bị kẻ không danh không phận cướp đi những thứ vốn thuộc về mình. Cô yên tâm mà an nghỉ, chính tôi sẽ thay cô vạch trần bộ mặt của kẻ vô danh Vệ Ngữ Đồng kia. Thời gian qua, cô ta đã sống trong sự nuông chiều của Bá Siêu quá nhiều rồi. Đã đến lúc, cô ta quay trở về điểm xuất phát của mình."
Tách...
Dứt lời, Lạc An Tâm lấy chiếc điện thoại từ bên trong túi xách ra mà chụp lại bia mộ của người đã khuất, sau đó xoay người rời đi trong nụ cười của kẻ sắp giành được chiến thắng.
Lãnh gia...
Tiểu Lan vừa nhìn thấy chiếc xe ở phía ngoài liền trở nên háo hức mà chạy ra mở cổng. Lãnh Bá Siêu nhanh chóng bước xuống trước, sau đó chủ động mở cửa xe cho người bên cạnh, cẩn thận nắm tay Vệ Ngữ Đồng, nở nụ cười nhìn cô. Tiểu Lan chứng kiến ánh mắt ngọt ngào của hai người họ dành cho nhau không kiềm được hạnh phúc mà cất giọng hỏi:
- "Thiếu gia và thiếu phu nhân vắng nhà đã ba ngày rồi. Thế hai người đã có tin vui chưa ạ?"
Nghe những lời này khiến Vệ Ngữ Đồng phút chốc đỏ mặt vì xấu hổ. Cô lắp bắp nói:
- "Tin...tin vui gì chứ? Tiểu Lan, cô bớt suy diễn lại đi."
Tiểu Lan lập tức đưa tay bịt đi chiếc miệng nhiều chuyện của mình liền nghe giọng nói trầm ấm của người đàn ông:
- "Chắc khoảng vài lần nữa, bởi vì cô ấy thường không chịu hợp tác vào giờ phút cuối."
Lãnh Bá Siêu vừa nói vừa ôm chặt lấy eo của vợ mình mà trìu mến nhìn cô khiến Tiểu Lan không cầm lòng được mà hét lớn:
- "Ốiiiii, thiếu phu nhân, tôi nghĩ rằng mình nên mua thêm vài thang thuốc để bồi bổ cho cô. Cả thiếu gia cũng vậy, mặc dù biết cậu sinh lực dồi dào nhưng không vì thế mà chủ quan được."
Ngừng một lúc, Tiểu Lan tự tin vỗ ngực, dõng dạc nói:
- "Mọi chuyện cứ giao cho Tiểu Lan này. Và tới khi thiếu phu nhân có mang, tôi cũng sẽ dốc hết tâm sức của mình mà chăm sóc đứa bé trở nên hồng hào, bụ bẫm."
- "Tiểu Lan, cô nghĩ xa quá rồi đấy."
Vệ Ngữ Đồng nở nụ cười bất lực mà nhìn người bên cạnh. Về phía Lãnh Bá Siêu, trong lòng anh cũng rất mong chờ tới ngày mình được làm cha mà đưa tay xoa xoa bụng của Vệ Ngữ Đồng.