Dẫn Lối Vào Tim Em

Chương 64: Thái độ của thẩm đằng



Mãi một lúc sau, Giản Tuyết Hi chậm rãi từ bên trong phòng phẫu thuật bước trở ra, hướng về phía ngồi đang ngồi lo lắng trên ghế, trầm giọng nói:

- "Vẫn may viên đạn không ghim trúng tim. Chỉ là mất máu khá nhiều cho nên hiện tại bệnh nhân vẫn đang còn hôn mê."

Nghe đến đây, gương mặt vốn căng thẳng đến mức tối sầm của người đàn ông bỗng chốc tươi tỉnh trở lại. Lãnh Bá Siêu đưa tay dụi dụi đôi mắt khóc đến mức sưng húp của mình, sau đó khàn giọng đáp:

- "Cảm ơn bác sĩ Giản."

Về phía Hàn Chấn Đông, anh sớm đã quay trở về nhà để chuẩn bị một vài tài liệu cho việc khởi kiện Vệ Trạch Minh cho nên chỉ còn mỗi Chu Gia Hào là ở lại bệnh viện. Anh vì lo lắng người bạn này cho nên gác lại công việc hôm nay mà đứng cạnh, không ngừng động viên Lãnh Bá Siêu.

Sau khi nghe tin Vệ Ngữ Đồng không còn nguy hiểm, Chu Gia Hào mới thở phào nhẹ nhõm. Anh không kiềm được sự vui sướng trong lòng liền chạy đến ôm chầm lấy người đang mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh, không ngừng khen ngợi:



- "Tuyết Hi, em giỏi thật đấy. Đúng là không uổng công anh đặt niềm tin vào em mà."

Bị người mình thích bất ngờ ôm lấy khiến Giản Tuyết Hi có chút ngạc nhiên mà tròn xoe mắt. Một lúc sau, gương mặt cô bỗng chốc đỏ ửng, toan vòng tay ôm đáp lại thì người trước mặt bỗng lùi ra. Chu Gia Hào đứng cách ra một khoảng, đưa tay vò vò lên tóc, ngượng ngùng giải thích:

- "Xin...xin lỗi bác sĩ Giản. Khi nãy...tôi có hơi quá khích, mong cô đừng để bụng."

Dứt lời, anh nở một nụ cười gượng gạo nhưng đâu hay biết rằng thâm tâm Giản Tuyết Hi sớm đã vui mừng nhưng vì nghe câu nói có phần khách sáo này của anh mà trở nên giận dỗi, không ngừng chửi thầm trong bụng.

- "Chu Gia Hào đáng ghét. Tưởng chừng anh đã nhớ ra người bạn này thế nhưng chưa đầy năm giây đã tỏ ra xa cách."

...***...

Lãnh Bá Siêu chậm rãi mở cửa bước vào phòng bệnh. Người trên giường vẫn trong trạng thái hôn mê, băng vải trắng quấn quanh ngực đã bị thấm vài giọt máu. Gương mặt tái nhợt, bàn tay nhỏ, đính một kim tiêm truyền dẫn nước mà cố gắng thở thật đều.

Chứng kiến cảnh tượng này khiến Lãnh Bá Siêu không kiềm lòng được mà đưa tay che miệng, nức nở nói:



- "Sao em lại liều lĩnh đến thế hả? Nếu như em xảy ra chuyện gì, anh phải sống sao đây?"

Dứt lời, anh khẽ ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vệ Ngữ Đồng mà áp nhẹ gương mặt của mình xuống. Khoảnh khắc chứng kiến cô bị bắn khiến anh vô cùng hoảng sợ. Sợ rằng cô sẽ rời xa cuộc sống của mình. Sợ rằng anh sẽ không có cơ hội nói ra những tình cảm trong lòng mình cho cô biết.

Phía bên ngoài, một ánh mắt tràn ngập sự đố kị nhìn chằm chằm vào bên trong qua ô kính nhỏ. Lạc An Tâm nghiến răng, hai tay siết chặt đầy tức tối ngay khi nhìn thấy tình cảm của Lãnh Bá Siêu dành cho Vệ Ngữ Đồng càng thêm sâu đậm. Bất chợt, bàn tay cô bị ai đó nắm lấy mà kéo ngược trở ra ngoài. Ngay khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đang dõng dạc kéo mình ra đến một góc khuất của bệnh viện, Lạc An Tâm lớn giọng mắng:

- "Thẩm Đằng, anh kéo em ra đây làm gì? Em phải tìm cách khiến Vệ Ngữ Đồng không bao giờ tỉnh lại."

Chát...

Lạc An Tâm vừa dứt lời liền cảm nhận cơn đau truyền đến một bên má của mình mà trừng mắt nhìn người trước mặt, tức giận nói:

- "Tại sao anh lại tát em? Chẳng phải anh đã từng rất muốn em nối lại tình xưa với Bá Siêu sao?"

- "Đúng. Nhưng không phải bằng cách hãm hại Ngữ Đồng."

Nghe đến đây, hàng lông mày Lạc An Tâm khẽ nhíu lại, khó hiểu hỏi:

- "Là sao chứ? Em...em vẫn chưa hiểu gì cả."

Liền lập tức, Thẩm Đằng trầm giọng mà nói chậm từng chữ:.

- "Anh nói là em không được phép làm tổn thương đến Ngữ Đồng dù vô tình hay cố ý. Bằng không, anh sẽ không để yên cho em đâu."

Dứt lời, Thẩm Đằng xoay người rời đi trước sự ngơ ngác đến ngỡ ngàng của người phía sau.