Mới sáng sớm đã có sáu chiếc xe hơi màu trắng sang trọng xếp thành hàng, dừng ngay trước cổng Lãnh gia. Khoảng vài phút sau, có thêm hai chiếc xe hơi màu đen tiến sát cổng.
Cạch...
Người đàn ông diện trên người bộ vest đen lịch lãm không ai khác chính là Thẩm Đằng từ bên trong xe mở cửa bước ra ngoài. Thẩm Đằng dõng dạc tiến về phía trước đưa tay nhấn chuông. Trong lúc chờ đợi người trong nhà ra mở cổng, anh khẽ cúi thấp người nói điều gì đó với người bên trong qua ô cửa kính.
Tiểu Lan vội vàng chạy ra mở cổng. Hai mắt cô trợn tròn ngay khi phát hiện sau đuôi xe của Thẩm Đằng là những chiếc xe hơi màu trắng.
Không đợi cô lên tiếng, Thẩm Đằng dõng dạc vào thẳng câu chuyện:
- "Tiểu Lan, tôi hôm nay có chuyện cần gặp tất cả mọi người trong Lãnh gia. Kể cả, Bá Siêu và Ngữ Đồng."
Phía bên trong nhà, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt hướng về phía Vệ Ngữ Đồng đang chăm chú học đan len. Lãnh Bá Siêu nhìn đôi tay vụng về của vợ mà không nhịn được, bật cười nói:
- "Em lại định đan vịt lai gà nữa sao?"
Liền lập tức, Vệ Ngữ Đồng trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Lãnh Bá Siêu. Cô còn giận anh về việc lúc trước dám mạnh tay ném cái móc khóa của cô xuống đất, giọng hờn dỗi đáp:
- "Em đan cái khác. Lần này em không tặng anh nữa đâu. Ai bảo anh không trân trọng món quà của em."
Lãnh Bá Siêu cảm giác tội lỗi mà lập tức nhích lại gần chỗ cô, hạ giọng năn nỉ:
- "Vợ ơi, anh sai rồi. Đừng giận anh nữa, có được không?"
Vệ Ngữ Đồng bĩu môi, liền sau đó ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác, trầm giọng nói:
- "Lần này rút kinh nghiệm, em sẽ đan ba cái tặng cho bác sĩ Giản, người đã giúp em giành lại sự sống. Hai cái còn lại sẽ là bác sĩ Chu và luật sư Hàn."
Sắc mặt Lãnh Bá Siêu lập tức sa sầm xuống khi nghe cô nói thà tặng cho những người bạn chứ không bao giờ tặng cho anh mà bắt đầu hạ giọng năn nỉ:
- "Em tặng hai đứa bạn của anh làm gì. Họ không thích mấy móc khóa kiểu này đâu."
- "Nhưng ít ra thì họ cũng trân trọng quà của người khác, không giống như ai kia."
Lãnh lão gia và Lãnh phu nhân chỉ biết nở nụ cười bất lực mà nhìn đôi vợ chồng trẻ không ngừng tranh cãi. Bất ngờ, từ phía cửa, ba đáng người cao lớn dõng dạc tiến vào đại sảnh. Vừa nhìn thấy người quen thuộc, Lãnh lão gia lập tức đứng bật dậy mà cất giọng chào hỏi:
- "Cảnh sát trưởng, ông đến tận đây là có chuyện gì sao?"
Vệ Ngữ Đồng lập tức dừng việc đan len mà bất giác đến gần chỗ Lãnh Bá Siêu, nắm chặt lấy tay anh. Cô nhìn chằm chằm về người đàn ông lạ mặt đang đứng gần Thẩm Đằng cùng Hàn Chấn Đình, đang không ngừng dõi mắt nhìn về phía cô.
Không vòng vo, Hàn Chấn Đình cất giọng vào thẳng vấn đề:
- "Tôi đến đây là để đưa Ngữ Đồng quay trở về Song gia. Con bé chính là cháu gái thất lạc của tôi và cũng chính là đại thiên kim duy nhất của nhà họ Song."
Ngay khi Hàn Chấn Đình dứt lời thì người đàn ông trung niên trong bộ vest màu nâu sang trọng tiến lên một bước, giọng nói có chút nghẹn ngào, hướng về phía Vệ Ngữ Đồng:
- "Ngữ Đồng, có phải bên cánh tay trái của con có xăm hình đóa hoa cẩm tú cầu không?"
Vệ Ngữ Đồng giật mình ngay khi nghe câu hỏi này, cô lên tiếng đáp:
- "Khi trước cha nuôi đã bắt tôi xóa nó đi rồi mà. Tại...tại sao ông lại biết vậy?"
Liền lập tức, Thẩm Đằng đứng gần đó lên tiếng giải thích, anh nói:
- "Thật ra vào ngày sinh nhật của Bá Siêu, tôi đã vô tình nhìn thấy trên cánh tay trái của cô có vết mờ hình xăm giống như hình hoa cẩm tú cầu. Trùng hợp thay, tôi cũng biết được cô rất thích loài hoa này cho nên việc cô xóa đi vết xăm cũng khiến tôi vô cùng thắc mắc. Chính vì vậy, tôi bắt đầu âm thầm điều tra về thân thế của cô."
Thẩm Đằng dõng dạc kể lại toàn bộ câu chuyện cho tất cả mọi người nghe.