Giản Tuyết Hi vẻ mặt giận dỗi mà mạnh tay đẩy người Chu Gia Hào ra, lạnh giọng nói:
- "Chẳng phải anh không quan tâm đến em sao? Vậy thì tỏ ra ghen tức làm gì chứ?"
Chu Gia Hào ghen đến đỏ cả mang tai, không nói không rằng mà vòng tay ôm chặt lấy cô, trầm giọng đáp:
- "Ai nói anh không quan tâm?"
Giản Tuyết Hi mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt người đối diện, cất giọng hỏi:
- "Quan tâm? Quan tâm mà mỗi khi đối diện với em, anh lại tỏ ra lạnh lùng xa cách?"
Dứt lời, cô tách tay của anh ra khỏi eo mình mà xoay lưng bước đi về phía trước thì bên tai truyền đến giọng nói của người từ sau:
- "Tuyết Hi, em có biết tại sao anh luôn tránh né mỗi khi gặp em không?"
- "Tại sao chứ?"
Giản Tuyết Hi thắc mắc hỏi. Lúc này, Chu Gia Hào khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, trầm giọng nói chậm từng chữ:
- "Bởi vì anh cảm thấy bản thân vô cùng tự ti khi đối diện với em. Cô nàng mủm mỉm Giản Tuyết Hi của anh không còn giống như lúc trước. Em bây giờ xinh đẹp, tài giỏi, có biết bao người theo đuổi, bảo vệ cho em nên anh cảm thấy bản thân không xứng với Giản Tuyết Hi của hiện tại."
Nghe những lời này khiến cô càng thêm bức bối mà bật khóc, lớn tiếng trách móc:
- "Chu Gia Hào, anh trở thành con người nhu nhược từ bao giờ thế? Chu Gia Hào mà em quen biết là một con người tài giỏi, là một chàng trai ấm áp, là một mẫu người đàn ông hoàn hảo cũng như là mục tiêu sống của em."
Ngừng một lúc, Giản Tuyết Hi lại tiếp:
- "Anh có biết...cũng vì muốn trở nên tự tin để bước đi bên cạnh anh, em đã cố gắng thay đổi đến nhường nào. Em luôn cố gắng thay đổi bản thân qua từng ngày. Cố gắng trở thành một bác sĩ tài ba có thể xứng tầm với một chàng trai ưu tú như anh."
Vừa nói, cô không ngừng dùng tay đánh mạnh lên ngực người đối diện, tức giận trách móc:
- "Anh có biết...em vào bệnh viện này làm việc, tất cả đều là vì anh. Chỉ vì muốn anh nhận ra em, chỉ vì muốn anh quan tâm, đối xử với em giống như khi trước."
Dứt lời, cô bất ngờ hôn vào một bên má của người đàn ông khiến anh tròn xoe mắt mà đứng lặng. Mãi một lúc sau, Giản Tuyết Hi mới cảm thấy hành động khi nãy của mình có chút táo bạo mà cảm thấy xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Ngay khi cô định xoay người rời đi liền cảm nhận bàn tay đã bị người phía sau nắm lấy mà ngã nhào vào lòng Chu Gia Hào. Hai ánh mắt đối diện nhìn nhau, Giản Tuyết Hi khóe môi mấp máy, toan cất lời thì cánh môi đã bị người trước mặt hôn lấy khiến cô bất ngờ mà tròn xoe mắt.
Chu Gia Hào cuồng nhiệt ngậm lấy cánh môi hoa hồng của người con gái khiến cô cũng dần chìm vào dư vị ngọt ngào truyền đến từ phía người đối diện mà trở nên ngoan ngoãn, nhắm nghiền mắt lại, khẽ vòng tay ôm lấy người anh.
- "Tuyết Hi, nhưng bây giờ anh cảm thấy những suy nghĩ ấy của mình là sai lầm. Anh không muốn đánh mất em giống như bảy năm trước nữa."
Nghe đến đây, Giản Tuyết Hi khẽ đưa tay lau lau giọt nước ngân ngấn ở khóe mi mình, bĩu môi nói:
- "Đồ đáng ghét. Lúc nào cũng bắt em phải là người chủ động nói ra những lời trong lòng mình. Em bỏ hết sĩ diện để quay trở về tìm anh. Vậy mà chỉ nhận lại sự lạnh nhạt thờ ơ từ anh. Đồ xấu xa."
Cô vừa dứt lời thì gương mặt đã bị hai tay của người trước mặt giữ chặt lấy, sau đó chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lấy môi cô. Mặc dù là bác sĩ tim mạch, thế nhưng Giản Tuyết Hi chẳng thể kiểm soát được nhịp tim đang đập nhanh không ngừng trong lồng ngực mình.
- "Giản Tuyết Hi, chúng ta hẹn hò nhé."
Chu Gia Hào trầm giọng ngỏ lời khiến người đối diện không giấu nổi niềm hạnh phúc mà lập tức gật đầu đồng ý. Cuối cùng, cô cũng thành công nhận lại sự hồi đáp của chàng trai mà cô đã yêu thầm trong suốt bảy năm qua. Bản thân Chu Gia Hào cũng thế. Anh vòng tay ôm lấy người con gái vào lòng mà nở nụ cười mãn nguyện.