Dẫn Lối Vào Tim Em

Chương 89: Mối thù năm xưa



Hàn gia...

Rầm...

- "Cái gì? Chấn Đông nó dám tự ý tổ chức hôn lễ tại nhà riêng mà không có sự đồng ý của tôi sao?"

Hàn Chấn Đình ngay khi nhận được tin báo từ cấp dưới, không kìm lòng mà đập mạnh bàn trước sự có mặt của Lâm Tú Lệ khiến bà ta phút chốc giật mình.

- "Lão gia, ông cũng vốn biết Chấn Đông nó cứng đầu ra sao?"

- "Tôi biết. Nhưng tôi không ngờ được nó lại kết hôn cùng con nhỏ mồ côi xuất thân thấp kém ấy. Chẳng khác nào nó hất thẳng nước bẩn vào mặt tôi."

Đột nhiên, Lâm Tú Lệ chợt nảy ra một ý nghĩ liền nhanh chóng tiến lại gần, ghé sát tai Hàn Chấn Đình nói nhỏ:



- "Tôi có biết một cô gái gia thế không hẳn quá giàu có nhưng cũng thuộc nhà khá giả. Hơn thế, tính tình của con bé lại vô cùng đáng yêu. Chi bằng, chúng ta ra sức gán ghép Chấn Đông, buộc hai đứa gạo nấu thành cơm mà viện cớ tống cổ con nhỏ Quế Anh đó. Là một luật sư, lại là người có trách nhiệm, tôi đảm bảo rằng Chấn Đông dù cứng rắn cỡ nào cũng phải thua kế này của chúng ta mà thôi."

Nghe những lời này, Hàn Chấn Đình lắc đầu tỏ vẻ nhàm chán, ông lạnh giọng đáp:

- "Không được. Chẳng khác nào tôi tự hạ thấp thanh danh của con mình. Tôi nghĩ rằng cách tốt nhất là đến khuyên thằng bé ly hôn với Quế Anh."

Lâm Tú Lệ vẻ mặt gian xảo mà tỏ vẻ thuận theo, bà dõng dạc lên tiếng nói:

- "Nếu lão gia muốn như vậy thì tôi cũng không có ý kiến. Mong rằng cách này của lão gia sẽ sớm đạt được."

Dứt lời, bà ta xoay lưng bước trở lên trên lầu, khóe môi khẽ cong, đầy rẫy sự mưu tính:

- "Không đợi lão gia giải quyết. Tôi sẽ tự sai người thực hiện."

- "Hàn Chấn Đông, để tao xem mày sẽ ra sao nếu như chứng kiến cảnh người phụ nữ mà mày yêu bị kẻ khác c.ưỡ.ng b.ứ.c trước mặt. Tao rất mong chờ biểu hiện đau khổ của mày ra sao, thằng nhãi ranh."

Cạch...

Lâm Tú Lệ bước vào trong phòng khóa chặt cửa lại, sau đó lấy ra điện thoại gọi cho ai đó:

- "Tao có việc cho mày đây. Không chỉ có tiền mà còn đính kèm thêm quà tặng nữa đấy."



Ánh mắt lờ mờ của gã đàn ông nghiện thuốc với thân hình gầy gò lập tức sáng bừng lên ngay khi nghe những lời của người ở phía đầu dây bên kia, giọng nói vốn đang thiếu sức sống lập tức có thêm năng lượng mà dõng dạc đáp:

- "Cái gì? Phu nhân bảo tôi tìm cách bắt cóc rồi cưỡ.ng b.ứ.c một cô gái trẻ, sau đó quay lại cả quá trình nữa sao?"

Giọng điệu lạnh lùng của người bên kia vang lên:

- "Sợ à? Vậy mày nghĩ giữa việc được vui vẻ, chơi đùa với một cô gái trẻ mới lớn, xinh đẹp, đồng thời nhận được khoản tiền lớn để mua thuốc hút hay việc không có đồng bạc nào, bản thân phải chịu dày vò đau khổ mỗi khi thiếu thuốc, cái nào sẽ tốt hơn."

Dứt lời, Lâm Tú Lệ gửi sang cho gã nghiện ngập tấm hình chụp của Quế Anh khiến suy nghĩ chần chừ của hắn phút chốc tan biến mà gật đầu xác nhận thỏa thuận.

- "Không ngờ cô ta lại trẻ hơn tôi nghĩ. Được. Tôi sẽ nhờ thêm các anh em khác nữa để thuận tiện bắt cóc cô ta, nhưng..."

Giọng điệu hắn có chút ngập ngừng. Thế nhưng, người bên kia sớm đã hiểu ra mà nhếch môi cười nhạt đáp:

- "Như thế càng tốt. Tao sẽ cho thêm tiền để chi trả cho anh em của mày. Mọi chuyện sẽ càng tốt hơn nếu như mày và bọn chúng cùng nhau hưởng thụ cơ thể cô gái đó."

Sau khi nói chuyện xong xuôi, Lâm Tú Lệ lập tức cúp máy nhằm tránh Hàn Chấn Đình vô tình bước vào mà nghe thấy được. Nước đi này của bà ta ngay cả ông cũng không ngờ được. Bởi lẽ, thâm tâm Lâm Tú Lệ vốn đã cay cú Hàn Chấn Đông và luôn xem anh như là cái gai trong mắt. Anh không những nhiều lần nói những lời lẽ khinh miệt bà mà cũng là nguyên nhân khiến bà bị vô sinh trong một lần bị anh mạnh tay xô ngã trúng cầu thang.

Khi Hàn Chấn Đông lên mười bốn tuổi...

- "Mới có vài năm mà người phụ nữ này lại mang thai sao?"

Anh nhếch môi, tỏ vẻ khinh bỉ ngay khi nhìn thấy cha mình đang dịu dàng dìu lấy Lâm Tú Lệ đang mang thai hơn hai tuần.

- "Chấn Đông, đứa bé cũng chính là em trai của con đấy." Hàn Chấn Đình lên tiếng nói.

- "Tôi trước giờ không có đứa em nào cả."

- "Chấn Đông, nó là em trai con mà."

Lâm Tú Lệ vội nắm lấy tay của Hàn Chấn Đông tỏ vẻ đáng thương khiến anh càng thêm chán ghét mà tức giận mà hất tay của bà ra, nào ngờ khiến Lâm Tú Lệ mất thăng bằng mà té ngã, vô tình va mạnh vào thành cầu thang gần đó khiến máu từ bên dưới không ngừng chảy ra.

- "Lão gia...bụng...bụng của em."