Thẩm Đằng ngồi vào trong xe khẽ đưa tay chạm nhẹ lên vết thương ở khóe môi.
Anh khẽ kêu lên một tiếng khiến người ngồi bên cạnh lúc này trở nên lo lắng mà đưa tay chạm nhẹ lên chỗ bị thương mà quan tâm hỏi:
- "Thẩm Đằng, anh vẫn ổn chứ?"
Nghe cô hỏi, Thẩm Đằng bỗng bật cười.
Anh khẽ nghiêng người nhìn sang Lạc An Tâm, thản nhiên đáp:
- "Em quên rằng trước kia anh còn thường xuyên đánh đấm với đám côn đồ gây rối ở Thịnh Phát sao? Chỉ mỗi cái tát này thì nhằm nhò gì chứ."
Anh vừa dứt câu thì bỗng giật mình trước hành động của Lạc An Tâm.
Cô khẽ lấy ra bên trong túi xách chiếc khăn tay nhỏ, sau đó chậm rãi chấm nhẹ lên chỗ vết thương ở khóe môi của Thẩm Đằng khiến cả người anh phút chốc cứng đờ mà nhìn chằm chằm vào biểu cảm của người con gái.
Lạc An Tâm vừa lau đi vết máu giúp anh, miệng không ngừng cảm thấy xót thay, cô trầm giọng nói:
- "Anh lúc nào cũng tự mình gánh lấy hậu quả.
Nếu như lúc nãy, Hàn Chấn Đông ra tay mạnh hơn, không biết sẽ tệ đến mức nào?"
Trước những câu nói vừa trách móc vừa quan tâm của Lạc An Tâm khiến khóe môi Thẩm Đằng khẽ cong mà nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc hỏi:
- "Em là đang lo lắng cho anh sao?"
Nghe câu hỏi này, khiến Lạc An Tâm phút chốc khựng lại.
Cô nhanh chóng dừng hành động lau máu trên miệng của người đàn ông, sau đó cất giọng, lắp bắp đáp:
- "Tất nhiên rồi.
Anh còn phải thực hiện lời hứa tìm một chàng trai phù hợp với em nữa mà.
Cho nên em không muốn anh xảy ra bất cứ nguy hiểm nào."
Cô vừa nói hết câu thì đã bị người ngồi cạnh dùng tay áp lên chiếc ghế tựa, khiến cô không tài nào di chuyển mà đưa mắt nhìn anh chằm chằm.
Hai ánh mắt đối diện nhìn nhau.
Mãi một lúc sau, Thẩm Đằng khàn giọng, lên tiếng nói:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2.
Yêu Thầm Vợ Cũ
3.
Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
4.
Đại Chúa Tể
=====================================
- "Có lẽ, việc tìm một chàng trai chăm sóc cho em anh không thực hiện được.
Nhưng, nếu có thể, hãy để anh tình nguyện trở thành người chăm sóc cho em đến hết cả đời, có được không?"
Trước những lời tỏ tình bất ngờ này của anh khiến Lạc An Tâm có chút xấu hổ liền đỏ bừng mặt.
Hai tay cô không ngừng đan chéo vào nhau mà ngập ngừng suy nghĩ.
Nhìn thái độ do dự của cô khiến niềm mong đợi từ sâu trong ánh mắt của Thẩm Đằng phút chốc bị dập tắt.
Anh khẽ nở nụ cười gượng gạo mà chậm rãi nói:
- "Có lẽ...anh không nên nói những lời này khiến em cảm thấy khó xử.
Sau này, chúng ta vẫn sẽ là anh em tốt của nhau."
Dứt lời, anh xoay người trở lại mà đặt tay lên vô lăng, chuẩn bị đạp ga, lái xe tiến về phía trước thì bên má cảm nhận nụ hôn của người bên cạnh khiến cơ mặt vốn đang căng cứng lập tức thả lỏng mà tròn xoe mắt.
Lạc An Tâm vòng tay lên cổ người đàn ông, bá đạo hôn lên má anh một cái mà dõng dạc đáp:
- "Chỉ là em suy nghĩ hơi lâu chứ có nói từ chối bao giờ đâu."
Nghe đến đây khiến Thẩm Đằng vô cùng xúc động liền lập tức ôm chầm lấy người của Lạc An Tâm, khàn giọng nói:
- "Cảm ơn em đã cho anh cơ hội.
Anh nhất định sẽ trở thành người đàn ông đáng để em dựa dẫm vào."
Lạc An Tâm nghe những lời này thốt ra từ tận đáy lòng của người trước mặt, không cầm lòng được mà bất giác bật khóc, nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi đáp:
- "Thẩm Đằng, anh thực sự là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời em.
Nếu như không có anh, chắc có lẽ bây giờ em đã lựa chọn con đường sai trái rồi.
Anh chính là vị cứu tinh giúp em không rơi vào bóng tối của sự đố kỵ."
Dứt lời, cô tựa đầu vào vai của Thẩm Đằng mà nhắm mắt, cảm nhận sự bình yên nơi anh.
Liền lập tức, Thẩm Đằng khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen huyền của người con gái mà nở nụ cười hạnh phúc..