Ta ôm chân người, gào khóc lớn: "Nương, người dẫn con đi cùng nhau đi mà.”
"Nương, người đừng không cần con mà."
"Nương, con cầu xin người, người đừng không cần con mà."
Nương sờ sờ đầu ta:
"Niếp Niếp, con ở trong phủ, mới có hôn sự tốt."
"Niếp Niếp, sau này phải…..."
Người nói không được nữa, nghẹn ngào, cuối cùng ngồi xổm xuống, ôm đầu ta mà khóc lớn.
Mẫu thân vẫn luôn như vậy.
Kiên cường, lại yếu đuối.
Tới đêm hôm đó, phụ thân cũng không tới đuổi mẫu thân đi.
Ta vùi trong lòng ngực mẫu thân:
"Phụ thân vẫn luôn luyến tiếc người mà!"
"Mẫu thân, người đừng đi nhé!"
Nhưng mẫu thân chỉ ôm ta vào lòng, không nói gì.
7.
Khi ta mở mắt ra,mẫu thân đã biến mất.
Ta cứ tưởng phụ thân vẫn đuổi mẫu thân đi.
Người làm trong phủ cũng nói như vậy.
Ta đ/au l/òng đổ b/ệnh nặng.
Lúc ta b/ệnh nặng nghiêm trọng nhất, phụ thân ôm ta tới mật thất.
Người ôm ta vào lòng, đứng ngoài phòng, lạnh lùng nói:
"Hôm nay nếu ngươi còn dám t/uyệt th/ực, Doanh nhi cũng không cần uống th/uốc nữa."
Đầu óc ta hỗn độn, mơ hồ nghe thấy trong phòng truyền thanh âm mẫu thân:
"Ta ăn, ta ăn, chàng đừng làm khó Doanh nhi."
"Hoắc Ninh, sao chàng có thể nhẫn tâm tới vậy?"
“Doanh nhi là con gái chàng mà.”
Là giả đi.
Tất cả đều là giả.
Ta không tin.
8.
Một tháng sau, phụ thân ta và Sở Thư Doanh thành hôn.
Người tìm 10 tú nương tới, làm việc ngày đêm để may áo cưới cho Sở Thư Doanh.
Người gửi thiệp cưới cho tất cả thế gia có thân phận trong kinh, náo động tới mức người dân buôn bán lớn nhỏ cũng biết tới, Hoắc thái phó - Hoắc Ninh sắp lấy vợ rồi.
Không ai biết mẹ ta tồn tại.
Cũng đúng.
Dù sao mẹ ta cũng chỉ là thiếp thất.
Áo cưới cũng chưa từng được mặc.
Đột nhiên ta phát hiện, ngoại trừ ta, trên đời đã không còn ai nhớ tới mẫu thân cả.