Đàn Ngọc Nát Rồi, Tình Cũng Đoạn

Chương 7: Hoàn



24.

Cứu không được.

Giống như ngày đó ta cũng không cứu được mẫu thân.

Sở Thư Doanh mặc bộ đồ trắng, lấy sợi vải vàng, th*t c/ổ t* v/ẫn trong mật thất trước kia mẫu thân t* v/ẫn.

Một bên trên giường, phụ thân nằm không nhúc nhích.

Người mở to mắt, dưới cằm đầy râu, mắt đầy tơ m/áu, như cỏ lụi tro tàn mà nhìn về phía Sở Thư Doanh.

Môi người cứ mở ra rồi khép lại, cổ họng khàn đặc nhưng không phát ra âm thanh nào.

Ta ghé sát lại mới miễn cưỡng nghe rõ.

Người gọi chính là: "Dao Nương...."

Thế nên, phụ thân, tới lúc nào người mới biết người đó là Sở Thư Doanh, không phải mẫu thân?

Tại sao lấy được thì chà đạp, mất đi rồi lại hối hận?

Thế nhưng, không quan trọng nữa rồi.

Dù sao cũng đều mất.

Trên đất còn di thư Sở Thư Doanh lưu lại.

Rất ngắn.

Hoắc Ninh tr/úng đ/ộc, ta hạ. 7 ngày sau ch//ết, không chữa được.

Ta đứng dưới x/ác bà mà nhìn.

Khuôn mặt bà điềm tĩnh.

Một chút không hề giống như là đi tìm cái ch//ết.

Mà giống như thực hiện lời hứa nào đó.

Ta nhẹ giọng nói với phụ thân: "Phụ thân, người xem, người cũng không thể cứu bà ấy."

Phụ thân không phản ứng lại, trên mặt dày đầy t/ử khí, thậm chí ta còn hoài nghi, người có thể sống tới ngày thứ 7 hay không.

Ta hy vọng người có thể sống tới ngày 7.

Sở Thư Doanh cũng hy vọng thế.

Phụ thân, người đ/au một chút, đau nhiều một chút.

Sở Thư Doanh từng nói với ta một câu:

Người phụ lòng người khác nên nuốt một nghìn cây kim.

25.

Hộp gỗ Sở Thư Doanh lưu lại cho ta, có chìa khóa kho hàng của Hoắc phủ, cùng tất cả khế sách của Hoắc gia.

Ta nhấc tập khế sách lên, bên dưới cất giấu một bức thư.

Doanh nhi, không cần lo lắng. Ta chỉ tiếp tục chuyến hành trình của mình mà thôi.

Ta ôm bức thư vào lòng.

Hoảng s/ợ, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.

Sở Thư Doanh, sao người dám chứ?

Quà tặng của 16 thế giới, đổi lấy một đời được ch//ết già, sao người dám lãng phí cả đời này như vậy chứ?

Sở Thư Doanh, người nhẫn tâm lắm.

26.

Ngày thứ 3, bên môi phụ thân bắt đầu chảy m/áu.

Ta ghé sát tai người, nghe được người nói giọng khàn khàn:

"Gi/ết… gi/ết ta đi."

Ta lắc đầu: "Phụ thân, đây là người nợ hai người họ."

"Người cố sống thêm 2 ngày đi, nói không chừng hai người họ có thể bớt h/ận người hơn một chút đó."

Phụ thân ta sững người.

Sau đó trong mắt người tràn đầy hy vọng sống.

Rõ ràng đại phu đều nói, nhiều nhất người chỉ sống được tới ngày thứ 5, thế nhưng phụ thân lại chống đỡ được tới ngày thứ 7 mới ngừng thở.

Phụ thân, cực khổ rồi.

Phụ thân, kiếp sau.

Người đừng yêu ai nữa.

(Hoàn chính văn)

[Phiên ngoại Sở Thư Doanh]

Sau khi công lược xong thế giới thứ 16, hệ thống đột nhiên nói với tôi, tôi được thưởng.

Tôi có thể lựa chọn vào thế giới giả lập nghỉ ngơi 50 năm, cũng có thể lựa chọn đổi thành tự do lựa chọn nhiệm vụ trong 5 thế giới tiếp theo.

Nhưng tôi hỏi hệ thống: "Tôi có thể đổi thưởng thành được trở lại thế giới của Hoắc Ninh, an ổn sống hết một đời không?"

Hệ thống hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nói: "Được."

Vì thế, tôi lựa chọn trở lại thế giới của Hoắc Ninh

Đây là lần đầu tiên hệ thống nói mấy lời như nhân loại: "Nhưng cô phải biết, tình ái hư ảo, như trăng, như hoa trong nước, không đáng đâu."

Tôi không nói gì.

Tôi cảm thấy Hoắc Ninh đáng giá.

Tôi nhớ lúc tôi rời khỏi thế giới, tôi từng lưu lại thư nói cho chàng biết, đời này chàng sẽ không bao giờ gặp lại tôi, không cần chờ tôi.

Nhưng chàng là Hoắc Ninh mà.

Sao chàng có thể không chờ tôi chứ.

Mãi tới khi tôi thấy Vệ Dao.

Tình ái hư ảo, như trăng, như hoa trong nước, quả thực như vậy.

Không đáng.

Phần thưởng của tôi, trở thành trừng phạt của tôi.

Nhưng không sao, tôi đã đánh cược thì phải chịu thua.

Tôi nghĩ, vậy thì thành hôn đi, cũng coi như hoàn thành lời hứa trước kia của chúng tôi.

Chờ thành hôn xong, tôi sẽ rời đi.

Tôi cứ như bịt tai trộm chuông, tha thứ cho sự nhát gan của chính mình, lưu luyến cảm giác vui vẻ thời khắc ấy, hưởng thụ cảm giác ấm áp lúc này.

Lá gan Vệ Dao cũng không lớn, sau khi tôi đến, nàng ấy đóng cửa không ra, cố tình né tránh tôi.

Hoắc Ninh cũng hay thất thần.

Sau đó, Vệ Dao biến mất.

Hoắc Ninh nói chàng đuổi Vệ Dao đi rồi.

Nhưng rõ ràng là chàng giấu Vệ Dao ở trong mật thất.

Tôi đều biết.

Nhưng tôi giả vờ không biết.

Sau đó nữa, Vệ Dao ch//ết, Hoắc Ninh cũng phát đ/iên.

Trí nhớ của chàng hỗn loạn, người cũng hỗn độn.

Tôi vốn chỉ định lạnh lùng nhìn.

Tôi như dân c/ờ b/ạc, đã sớm thua sạch, bây giờ chỉ muốn xem trò vui này nên hạ màn.

Mãi tới khi Hoắc Ninh định đánh ch//ết đứa bé gái nhỏ kia.

Hoắc Ninh, ngươi đ/iên à?

Tôi nên để chàng ch//ết dưới những mũi kiếm từ trước kia cho rồi.

Đứa bé gái kia rất đáng yêu.

Có lẽ là bởi vì cực kỳ giống Vệ Dao, nên cũng có vài phần giống tôi.

Khiến tôi nhớ tới rất nhiều thứ.

Cũng nói rất nhiều thứ.

Đứa nhỏ ánh mắt đề phòng mà nghe, ngây thơ mờ mịt, nhưng cũng không nói gì.

Cực kỳ đáng yêu.

Khiến dân c/ờ b/ạc thua sạch như tôi, cũng lại cược.

Quyết định cược lần cuối.

Hoắc Ninh muốn tôi giả thành Vệ Dao.

Tôi liền mặc y phục Vệ Dao thích, nhẹ nhàng cười mà nhìn chàng.

Thực ra, trước kia tôi cũng rất thích cười.

Trải qua nhiều thế giới, ý cười càng phai nhạt.

Tình cờ làm chính mình của quá khứ một chút, cảm giác cũng không tệ.

Quả nhiên, dưới sự k1ch thích của tôi, ký ức của Hoắc Ninh dần khôi phục,

Đứa bé gái đó rất sợ, thậm chí còn định trốn đi.

Đừng sợ, tôi sẽ che chở đứa nhỏ tới cùng.

Mãi tới ngày Hoắc Ninh đứng trước m/ộ Vệ Dao cả đêm.

Tôi biết, chàng nhớ ra rồi.

Ánh mắt chàng nhìn tôi, có phức tạp, có lưu luyến, có c/ăm h/ận.

Buồn cười.

Chàng làm gì có tư cách mà c/ăm h/ận ta.

Ta không tốn chút sức nào để h/ạ đ/ộc chàng, ngay trước mặt chàng, ở nơi Vệ Dao từng ra đi, tôi th*t c/ổ t* v/ẫn.

Tôi muốn chàng tận mắt nhìn thấy.

Rồi đ/au tới mức ch//ết đi sống lại.

Hoắc Ninh, là chàng phụ tôi.

Có thể 5 năm sau chàng yêu người khác, 10 năm sau chàng cưới vợ sinh con, thong dong buông ta xuống.

Nhưng mới một năm sau, sao chàng đã cưới người khác rồi?

Hoắc Ninh, phụ lòng người, nuốt 1000 cây kim có được không?

Tôi h/ạ đ/ộc chàng, như cắm 1000 cây kim x/uyên t/im.

Như vậy, chúng ta liền hòa nhau.

Không yêu chàng nữa.

Đừng bao giờ yêu ai nữa.

Không phải tôi không muốn sống nữa.

Chỉ là tôi mệt mỏi rồi.

Tiểu cô nương, xin lỗi nhé, lừa con rồi.

Tôi không có chuyến hành trình nào cả.

Ngay tại chỗ này, tôi xuống xe.

(Hoàn toàn văn)