Ngày trước Mạch Tuệ từng thấy một ông cụ ở thôn bà nội làm trứng muối, việc đầu tiên phải làm là pha một ấm trà, sau đó bỏ muối, bỏ vôi và cả phân tro vào nữa.
Lúc trước nàng còn tưởng cái thứ có màu vàng vàng ấy là bùn loãng, đi thò tay ra nghịch. Ai ngờ nàng vừa mới đụng vào nó đã bị ông cụ đập cho một cái vào tay, cú đánh ấy khiến nàng khóc ré lên.
Nói làm là làm, Mạch Tuệ đến nhà của một phú hộ trong thôn để mua lá trà, sau đó lại đi tới nhà thôn trưởng trong ánh mắt kinh ngạc của người nhà đó. Lần trước Mạnh bá bá mang vôi đến sửa tường nhưng không hết, phần vôi còn lại đặt ở nhà thôn trưởng, bây giờ không biết đã dùng hết hay chưa.
"Vôi à? Còn đấy, để ta đi lấy cho cháu một ít."
Thôn trưởng cầm theo một cái phễu hình vuông, sau đó đổ chừng nửa bình cho nàng.
Mạch Tuệ mang đồ về, trên đường về lại rẽ qua nhà Tôn thợ săn tìm Uông đại nương và xin nàng ta một ít cám gạo. Nhà Tôn thợ săn có một mẫu ruộng nước, năm nào cũng cấy lúa ở đó, đến cuối vụ sẽ xay bỏ vỏ mang đi bán. Toàn bộ phần cám sau khi xay vỏ được nhà nàng ta tận dụng dùng để nuôi heo.
Sau khi thu thập đủ các nguyên liệu, Mạch Tuệ bắt đầu làm từng bước một để chế biến món trứng muối, số trứng được làm trong các môi trường có nồng độ kiếm không giống nhau.
Cuối cùng nàng bọc trứng gà trong cám đặt vào trong một góc của nhà bếp, phải chờ chừng hai mươi ngày mới có thể biết kết quả có thành công hay không.
Giờ đã sắp hết năm, lúa đã trổ bông, những thứ nên chuẩn bị Mạch Tuệ cũng đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, ruộng đất bị bỏ hoang vẫn cứ bỏ hoang, chẳng còn việc đồng áng nào phải làm.
Bây giờ việc làm mỗi ngày của nàng là đi đào rau rừng, sau đó lên núi hái nấm, nếu may mắn có thể hái được một ít quả dại, sau đó có thể tạo dựng thêm nhiều mối quan hệ với thôn dân.
Xét thấy món lòng heo khìa trước đó và món nộm rau mầm của sau này, người trong thôn đã không còn cảm thấy kinh ngạc trước những suy nghĩ kỳ lạ của nàng nữa.
Có người nói vì nàng đói bụng suýt ngất nên ăn bừa, sau đó tình cờ phát hiện ra những thứ này có thể ăn được.
Cũng có người nói, cứ ba ngày hai bữa nàng lại chạy lên trấn trên, thấy nhiều nên mới có thể làm ra những món này. Còn có người bảo, họ từng thấy trên phần mộ của cha mẹ Mạch Tuệ bốc khói xanh, còn khoác lác rằng Mạch Tuệ được cha mẹ đã mất phù hộ, mời thần tiên trên trời xuống dẫn dắt. Nói chung là mỗi người nói một kiểu.
Mạch Tuệ chẳng thèm quan tâm những gì bọn họ nói, miễn là họ không nói nàng kiếm tiền bằng cách không chính đáng là được.
Lúc nàng đi bán công thức lòng heo khìa trên trấn đã bị một thôn dân cùng quê nhìn thấy, thế là chưa tới nửa ngày chuyện ấy đã được truyền đi khắp thôn.
Trong thôn có nhà Tôn thợ săn và thôn trưởng đều từng ăn món lòng heo khìa của nàng rồi, họ đều có thể đứng ra làm chứng cho nàng.
Thế nên những người luôn nghi ngờ Mạch gia đột nhiên giàu có liệu có phải là nhờ vào cách kiếm tiền bẩn thỉu nào đó không đã dần biến mất.
Thậm chí còn có người chủ động đến kết thân với nàng, muốn đi theo nàng học nấu ăn, sau đó giành bán cho tửu lâu trước nàng, để bản thân kiếm được bộn tiền. Đừng nói là không có, thật sự có người học được món nộm rau mầm của Mạch Tuệ xong lập tức mang đi bán.
Kết quả là vì cách làm món ăn quá đơn giản, đại trù của tửu lâu vừa nhìn qua đã biết cách làm, thế là người kia đành phải bán lại số mầm mình đào được cho người ta với giá mười đồng. Khi trở về thôn còn bị hàng xóm láng giềng chê cười.
Đối với những người có tâm địa lương thiện và ngay thẳng, Mạch Tuệ cũng không ngại dẫn các nàng đi kiếm tiền cùng mình. Dù sao thì nàng muốn kiếm được nhiều tiền, bắt buộc phải làm ăn, mà một khi đã là làm ăn thì không thể dựa vào mình mình được.
Thế là trong suốt quãng thời gian ấy, Mạch Tuệ đã tạo dựng mối quan hệ tốt với rất nhiều thôn dân.
Tất cả những chuyện ấy đều bị Vương thị nhìn thấy, bà ta luôn cho rằng chỉ cần đuổi ba đứa oắt con ti tiện kia ra ngoài, chắc chắn chúng sẽ chết.
Bà ta đâu có ngờ rằng, cuộc sống của các nàng ngày càng khấm khá, hơn nữa có rất nhiều người trong thôn sẵn lòng giúp đỡ nàng.
Vương thị tức giận đến mức nghiến răng, chỉ cần thấy Mạch gia khấm khá là trong lòng bà ta lại cảm thấy khó chịu.