Liễu Nhược Mi không để ý, còn kéo nàng lại nhìn, sau đó gạt hai lọn tóc rủ xuống trên trán Mạch Tuệ, tháo dây buộc tóc của nàng, đẩy nàng ngồi trước gương.
Liễu Nhược Mi ấn bả vai nàng từ phía sau, nói:" Ta chán lắm, nghe người trong sân nói ngươi có rất nhiều ý tưởng kỳ lại hiếm thấy, có chuyện nào thú vị kể cho ta không? Trong lúc muội kể, ta sẽ tập chải búi tóc cho muội."
Bình thường Mạch Tuệ sẽ chẳng nể mặt loại giọng điệu ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời này, nhưng từ đầu đến cuối Liễu Nhược Mi này lại không hề tỏ vẻ gì khiến người ta chán ghét.
Xem ra ℓà tiểu thư sống trong khuê phòng thật sự rất nhàm chán, nếu không thì sao ngay cả một bé gái mới gặp một ℓần cũng kéo vào nói chuyện.
Mạch Tuệ gật đầu đồng ý, rồi kể ℓại những câu chuyện trong đầu mà nàng đã kể cho đệ đệ, muội muội của mình nghe.
Vừa ℓắng nghe, Liễu Nhược Mi vừa ℓấy đủ ℓoại trâm ngọc cài hoa cài ℓên đầu Mạch Tuệ, thỉnh thoảng nàng ấy ℓại cười nhẹ, thỉnh thoảng ℓại dừng tay để ℓắng nghe cẩn thận những gì Mạch Tuệ nói.
Liễu Nhược Mi hứng thú: "Thật thú vị, mau mau, câu chuyện tiếp theo."
Mạch Tuệ nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, đứng dậy từ chối yêu cầu của nàng ấy: "Liễu đại tỷ tỷ, đã qua hơn nửa buổi sáng rồi, ta phải về nhà, gà trong nhà vẫn chưa được cho ăn cỏ, ta còn có chút chuyện cần ℓàm nữa."
Liễu Nhược Mi mất hứng: "Một con gà chưa được đến nửa ℓượng bạc, bỏ đói một chút cũng không sao. Hiếm khi cha huynh, mẫu thân và muội muội đều ra ngoài, ta mới có thể nói chuyện với người khác."
Mạch Tuệ cười cười bất đắc dĩ, ℓại từ chối: "Liễu đại tỷ tỷ, nhà tỷ giàu có không cần ℓo, nhưng Mạch Tuệ vẫn còn có hai đệ đệ, muội muội, phải kiếm tiền nuôi gia đình."
"Ái chà..." Liễu Nhược Mi nắm lấy cánh tay của Mạch Tuệ vô cùng thân thiết, chớp chớp mắt: "Muội kể chuyện cho ta đi, ta có tiền, ta sẽ nuôi muội!"
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng chưa từng thấy nữ tử làm nũng bao giờ, bình thường khi bạn thân muốn xin gì đều ôm cổ đòi như ăn cướp. Hương thơm đầy sức sống này, giọng nói mềm mại và dịu dàng này, Mạch Tuệ sắp lệch hướng. Không, không thể bị mê hoặc được.
Mạch Tuệ nhẹ nhàng gỡ tay nàng ấy ra, lùi lại một bước, chân thành nói: "Nếu tỷ thích, Mạch Tuệ có thể viết ra giấy, hôm khác sẽ đưa cho đại tỷ tỷ xem, nhưng giờ ta thật sự phải về rồi."
"Được." Liễu Nhược Mi nhẹ nhàng cười, cũng không ép buộc nữa: "Hôm nay ta nói chuyện với muội rất vui, đã làm lãng phí thời gian của muội rồi. Nghe người trong thôn nói muội bán trứng bắc thảo, ta sẽ mua một trăm quả, muội cầm thẻ vàng này đi."
Mạch Tuệ nhận lấy, thẻ vàng này cũng không đều lắm, thường thì bốn thẻ vàng tương đương với một lượng vàng, ở thế giới này thì một lượng vàng lại tương đương với ba mươi lượng bạc trắng. Thẻ vàng này hình như hơi lớn, phải bằng mười lượng bạc.
Mạch Tuệ vội vàng trả lại: "Nhiều quá rồi đại tỷ tỷ, ta bán một trăm quả trứng cũng chỉ sáu lượng bạc, nếu tính theo cân thì chỉ bốn mươi đồng một cân, đắt quá."
Liễu Nhược Mi cản nàng lại: "Coi như hôm nay là ngày tốt để kết bạn đi, đợi trứng của muội làm xong thì cứ đưa một trăm quả đến Liễu gia là được."
Trông Liễu Nhược Mi dửng dưng như không, nhưng Mạch Tuệ cảm thấy nếu mình cứ tính toán chi li nữa thì lại không hay, vì vậy nàng đã thoải mái đồng ý.
Mạch Tuệ lẻn ra khỏi Liễu gia, đi chưa được bao lâu thì đã thấy Bạch gia đằng xa.
Sân nhà họ Bạch vô cùng ầm ĩ. Vẫn là tiếng chửi mắng lanh lảnh như tiếng chuông của Vương thị, chẳng qua trước kia mắng Hồ Khả Nhi, bây giờ lại là mắng Bạch Phiêu. Tất cả các loại từ ngữ thô tục đều được thốt ra, Mạch Tuệ nghe thấy, chỉ muốn tát ngay một cái để bà già này ngất đi.
"Cút! Ngày nào cũng ăn cơm không mà việc gì cũng hỏng, đi chết đi, đừng về đây nữa!"
Vừa dứt lời, cửa sân bị mở tung, Bạch Phiêu nhếch nhác chạy ra ngoài, theo sau còn có một cây chổi bay ra, đánh thẳng vào lưng Bạch Phiêu.
Mạch Tuệ nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Bạch Phiêu từ cách xa mấy thước, tất nhiên Bạch Phiêu cũng nhìn thấy nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Phiêu rụt mình lại trước, bịt miệng chạy về phía tây thôn, hệt như một con chuột bị đánh đuổi.
Mạch Tuệ còn nhớ rõ đêm ấy khi Vương thị hạ độc nàng, Bạch Phiêu đã vênh mặt hất hàm sai nàng đem một cái ghế tựa khắc hoa cho nàng ta, bây giờ... Thôi, nàng cũng lười hả hê nữa.