Khi Lâm Vũ lấy thẻ ra, mấy nhân viên bán hàng có mặt ở đó không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ nhận ra thẻ trong tay Lâm Vũ là thẻ kim cương của ngân hàng, là thẻ VIP cấp cao nhất do ngân hàng phát hành, trong thẻ phải nạp ít nhất mười triệu tệ trở lên mới có được thẻ này!
Loại thẻ này được các khách quý dùng khi đến mua xe.
Sau khi Sùng Cương nhìn thấy tấm thẻ này, anh ta choáng váng, chỉ cảm thấy như bản thân bị một chậu nước lạnh dội vào người, toàn thân chết lặng!
Có thể cầm được thẻ này, đủ cho thấy Lâm Vũ nhất định không phải một thằng kiết xác, mà là một người giàu có!
"7,55 triệu, quẹt thẻ! Tôi không trả giá, chỗ lẻ kia tôi cũng chả thiếu", Lâm Vũ đưa thẻ cho Sùng Cương.
"Cậu cậu……"
Sùng Cương trợn tròn mắt nhìn Lâm Vũ như yêu quái, nằm mơ anh ta cũng không nghĩ tới việc Lâm Vũ có thể lấy ra thẻ kim cương.
"Còn thần người ra đó làm gì? Nhận thẻ đi!", Lâm Vũ cau mày.
"Vâng vâng!"
Sùng Cương nhanh chóng vươn đôi tay run rẩy cầm lấy tấm thẻ kim cương nặng nề, sắc mặt có chút tái nhợt.
Giờ phút này, anh ta nào dám bất kính với Lâm Vũ nữa?
Ngay sau đó, Sùng Cương cầm thẻ ngân hàng vội vã đến phòng quản lý.
Lâm Vũ đưa mắt nhìn mấy người bán hàng bên cạnh.
Những người bán hàng này sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đồng thời cúi đầu không dám nhìn Lâm Vũ, dù sao trước kia bọn họ cũng đã từng cười nhạo Lâm Vũ.
Họ không dám nghĩ đến hậu quả khi một người cầm thẻ kim cương tính sổ với bọn họ sẽ như thế nào?
Một phút sau.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ chạy nhanh ra ngoài.
“Chào anh Lâm, tôi là quản lý của cửa hàng chúng tôi, tôi nhiệt liệt hoan nghênh anh đến với cửa hàng của chúng tôi!”, người đàn ông trung niên mỉm cười.
"Nhiệt liệt hoan nghênh? Haha, cho đến bây giờ không ai mời tôi ngồi, không ai rót cho tôi một ly nước, mà từ khi tôi bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng của cửa hàng ông lại chế giễu tôi. Mẹ nó, thế mà là nhiệt liệt hoan nghênh à?”, Lâm Vũ lắc đầu chế nhạo.
Quản lý nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.
"Các người làm cái khỉ gì mà lại lạnh nhạt với khách quý như vậy, mau xin lỗi khách quý đi!", quản lý quát mấy người bán hàng này.
"Anh Lâm, xin lỗi! Xin lỗi!"
Những người bán hàng này nhanh chóng xin lỗi Lâm Vũ.
Người quản lý tiếp tục hét vào mặt họ:
"Mấy người, năm nay tiền thưởng đều bị trừ hết! Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi rót cà phê mời khách quý đi!"
“Vâng vâng vâng!”, mấy nhân viên hàng gật đầu vài cái, liền nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Lúc này, Sùng Cương cầm thẻ ngân hàng quay lại, nhưng khuôn mặt anh ta rất khó coi, thấp thỏm lo âu.
"Quẹt... quẹt xong rồi, 7,55 triệu, quẹt thẻ thành công!"
Sùng Cương cúi đầu, dùng hai tay đưa lại thẻ ngân hàng cho Lâm Vũ.
Lúc này trong lòng Sùng Cương vẫn đang rối bời, không ngờ rằng Lâm Vũ, người bạn học cũ khiêm tốn một thời lại trở thành đại gia!
Dù không thể tin được Lâm Vũ đã làm như thế nào, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.
Tất nhiên, anh ta lo lắng, sợ hãi, khủng hoảng...
Lâm Vũ nhận lấy thẻ, đồng thời nói:
"Sùng Cương, nếu tôi nhớ không lầm, cậu vừa nói, nếu tôi có thể bỏ ra 7,55 triệu để mua xe, cậu sẽ ăn một tấn cứt, đúng không?"
Cơ mặt của Sùng Cương đột nhiên co giật, anh ta thầm hỏi, không lẽ Lâm Vũ thực sự muốn anh ta thực hiện lời hứa?
“Lâm… Lâm Vũ, tôi chỉ nói đùa thôi mà”, Sùng Cương cố nặn ra một nụ cười méo xẹo.
"Thật sao? Vậy việc trước đó cậu cố ý hay vô ý chế giễu tôi, thậm chí cười nhạo tôi thì vất đi đâu? Chả nhẽ cậu cũng bảo với tôi đó chỉ là đùa à? Tôi không phải đồ ngu!", Lâm Vũ cười lạnh nói.
Sùng Cương nghe thấy vậy, sợ tái mặt, anh ta biết rằng Lâm Vũ có thể mua được một chiếc Lamborghini, điều đó có nghĩa là anh đã ở cái tầm mà anh ta không thể chọc nổi?
Hơn nữa, Lâm Vũ mua chiếc Lamborghini ở đây, đã là thành viên của cửa hàng này, Lâm Vũ có thể khiến anh ta bị đuổi việc chỉ bằng một lời nói.
"Lâm Vũ, tôi... tôi sai rồi! Tôi xin lỗi cậu! Nể tình chúng ta từng là bạn cũ, xin cậu tha cho tôi!"
Sùng Cương hoảng sợ cầu xin lòng thương xót hết lần này đến lần khác.
“Xin lỗi, khi chúng ta học cùng lớp, tôi với cậu cũng chả thân thiết gì nhau, vì vậy đừng có mà thấy người sang bắt quàng làm họ”, Lâm Vũ chế nhạo.
Ngay sau đó, Lâm Vũ nhìn quản lý: "Quản lý, tôi không muốn nhìn thấy người này xuất hiện ở trước mặt tôi nữa".
“Không vấn đề gì!”, người quản lý mỉm cười gật đầu.
Ngay sau đó, người quản lý quay lại và nghiêm nghị mắng Sùng Cương:
"Sùng Cương, tôi thông báo rằng cậu đã bị sa thải, hãy biến khỏi đây ngay lập tức!"
"Sa... thải?!"
Khi Sùng Cương nghe được hai chữ này, trái tim anh ta giống như bỗng nhiên bị rơi xuống vực sâu!
Công việc mà Sùng Cương khó khăn lắm mới kiếm được cứ vậy vụt mất?
Lúc này, Sùng Cương cuối cùng đã hối hận rồi, anh ta đang nghĩ, nếu như lúc đầu không chế nhạo Lâm Vũ, mà đối xử nhiệt tình với Lâm Vũ, thì làm sao đến mức như này được?
Người quản lý trực tiếp gọi một nhân viên bảo vệ cách đó không xa đuổi Sùng Cương ra ngoài.
Trong cửa hàng.
“Tiền đã trả, tôi có thể lái xe đi rồi đúng không?”, Lâm Vũ nói với quản lý.
"Anh Lâm, chiếc xe vẫn còn một số thủ tục cần làm. Chúng tôi sẽ làm việc đó cho anh. Sau khi làm xong mới có thể lái xe đi, mất tầm một ngày", người quản lý cười nói.
“Được rồi, làm xong thì giao xe cho tôi, tôi đi trước đây”, Lâm Vũ nhẹ nói.
"Không vấn đề gì! Tôi tiễn anh Lâm", quản lý tươi cười đi theo Lâm Vũ, tiễn Lâm Vũ rời đi.