Mặc dù đây chỉ là chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng tòa nhà công ty vẫn rất ấn tượng.
Lâm Vũ phải thừa nhận. Trong lòng có quan tâm đến Vương Tuệ.
Không chỉ bởi vẻ đẹp của cô, mà quan trọng hơn, nhân phẩm của cô, sự chăm chỉ của cô, vẻ ngoài nghiêm túc, tính cách bướng bỉnh và sự tự chủ là điều khiến Lâm Vũ nảy sinh hứng thú với cô.
Hai người đứng ở cửa tập đoàn Hoa Đỉnh.
Hai nhân viên bảo vệ đứng canh cổng công ty.
"Lâm Vũ, chúng ta thật sự tới tập đoàn Hoa Đỉnh sao? Chúng ta liệu.. liệu có vào được không?"
Vương Tuệ trông hơi lo lắng.
“Yên tâm, đi nào", Lâm Vũ cười nói.
Nói xong, Lâm Vũ dẫn đầu đi về phía trước, Vương Tuệ thấy thế chỉ có thể theo sát anh.
"Hai người, có chuyện gì vậy?"
Vừa tới cửa, hai nhân viên bảo vệ đã ngăn Lâm Vũ lại.
Lý do mà các nhân viên an ninh không biết Lâm Vũ, là do họ giả vờ.
Lý do rất đơn giản, chỉ là trên đường đến đây, Lâm Vũ đã gửi một tin nhắn cho tổng giám đốc Lưu Ba nói với Lưu Ba yêu cầu mọi người giả vờ không biết anh khi anh đến công ty.
Như vậy, anh mới thực sự có thể giữ danh tính của mình không bị lộ với Vương Tuệ.
"Chúng tôi là sinh viên của đại học Thanh Dương. Sắp tới, trường chúng tôi sẽ tổ chức Thế vận hội mùa đông. Chúng tôi muốn công ty của các anh tài trợ 200.000 nhân dân tệ. Anh có thể báo cáo với người giám đốc của mình không?", Lâm Vũ nói.
“Được, tôi sẽ báo lại", bảo vệ gật đầu.
“Anh ấy… anh ấy thật sự đi báo tin kìa?”, Vương Tuệ hơi kinh ngạc, cô nghĩ sau khi bên kia nghe thấy thế, họ sẽ đuổi hai người họ đi.
“Lớp trưởng, thoải mái đi, đừng lo", Lâm Vũ cười.
Vương Tuệ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cô vẫn còn lo lắng, cô sợ nhân viên bảo vệ sẽ quay lại nói với bọn họ là giám đốc không gặp và bảo họ về đi.
Vài phút sau, bảo vệ quay lại.
"Hai vị, tổng giám đốc đã đồng ý gặp. Tôi sẽ dẫn hai người đi gặp tổng giám đốc, đi theo tôi", nhân viên bảo vệ nói.
"Tổng giám đốc?! Thật sao?"
Sau khi nghe tin, Vương Tuệ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Vương Tuệ nghĩ rằng sẽ là một phép màu nếu giám đốc của tập đoàn Hoa Đỉnh đồng ý gặp họ, kết quả là tổng giám đốc của công ty đã đồng ý gặp họ thật? Điều này làm cho cô cảm thấy một chút kỳ lạ.
"Đương nhiên là thật rồi. Đi thôi", Lâm Vũ cười nói.
Dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, hai người nhanh chóng đến phòng tổng giám đốc.
Ngồi trong phòng tổng giám đốc đương nhiên là Lưu Ba.
Lưu Ba và Lâm Vũ liếc nhau, cả hai đều ngầm giả vờ như không quen biết nhau.
"Tổng giám đốc, chào… chào ông".
Vương Tuệ tỏ ra lo lắng và thận trọng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được gặp tổng giám đốc chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh.
Trong mắt cô, đây chắc chắn là một người rất, rất lợi hại!
“Hai vị, mời ngồi", Lưu Ba cười vẫy vẫy tay.
"Vương Tuệ, ngồi đi".
Lâm Vũ tự nhiên không hề căng thẳng, trực tiếp kéo Vương Tuệ ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống.
"Tôi đã nghe bảo vệ báo cáo. Tài trợ cho hoạt động trường của hai người cũng là một chuyện tốt. 200.000 đối với công ty của chúng tôi không phải là nhiều, vì vậy tôi quyết định tài trợ!", Lưu Ba nói thẳng.
Khi Vương Tuệ nghe những lời này, cô choáng váng.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện này với tổng giám đốc.
Đồng…. đồng ý rồi?
Dễ thế á?
Không phải khó như lên trời sao?
“Lâm Vũ, tôi... tôi không nằm mơ đấy chứ", Vương Tuệ ngây người nói.
“Cậu không mơ đâu, chúng ta đã có tài trợ rồi", Lâm Vũ cười nói.
...
Mười phút sau, Lâm Vũ và Vương Tuệ cùng nhau bước ra khỏi cổng tập đoàn Hoa Đỉnh.
Trên tay họ có thêm một chiếc vali, trong đó có 200.000 đồng tiền mặt.
Ngoài ra, cũng có một thỏa thuận về việc tài trợ của Tập đoàn Hoa Đỉnh cho Thế vận hội mùa đông Đại học Thanh Dương, với con dấu chính thức màu đỏ của tập đoàn Hoa Đỉnh trên đó.
"Thật tuyệt! Lâm Vũ, thật tuyệt! Chúng ta thực sự nhận được tài trợ rồi này còn là của tập đoàn Hoa Đỉnh nữa!"
Sau khi bước ra khỏi cổng, Vương Tuệ vô cùng cao hứng đã nhảy dựng lên ôm lấy Lâm Vũ.
Mùi hương nhàn nhạt trên người Vương Tuệ đột nhiên xộc vào trong não bộ của Lâm Vũ.
"Ây ……"
Cái ôm đột ngột này khiến Lâm Vũ có chút ngượng ngùng, nói thật ra, Lâm Vũ rất ít khi tiếp xúc cơ thể với con gái, huống chi là một cô gái xinh đẹp như Vương Tuệ.