° Hôm nay mẹ đến trường đón con nè Lạc Lạc, chúng ta cùng đi về thôi
• Chú Lý Tuấn không đến sao mẹ
° Chú ấy bận lắm, với con cũng ít tiếp xúc với chú ấy đi chú ấy là người xấu đó
• Chú ấy không phải là người xấu, sao mẹ lại không cho con chơi với chú ấy
° Mẹ đã nói rồi, con đừng bướng nữa Tiểu Lạc Lạc
Lạc Lạc cuối mặt buồn bã đi về khác hẵn với sự tinh nghịch vui tươi như mọi khi của cô bé
° Hôm nay trên công ty mẹ xãy ra chút rắc rối nên có thể mẹ về muộn. Lạc Lạc ở nhà ngoan mẹ về sẽ mua kẹo cho Lạc Lạc
• Vâng ạ, chúc mẹ đi làm vui vẻ
Một lát sau, sau khi Phạm Di Băng vừa rời đi thì thật không may Phạm Trường Thành đã tìm đến nhà cô mà quậy phá
- Phạm Di Băng mày mau ra đây cho anh mày nói chuyện
[ Đập cửa]
- Đừng có trốn trong đấy nữa. Mày không ra là tao đập cửa xong vào đấy
• Giọng nói đó không phải là của chú Lý Tuấn, nghe như người say rượu đang cố tình muốn xong vào nhà mình quậy phá. Mẹ Di Băng đã đến công ty rồi, mình phải làm sao đây
Khi Phạm Trường Thành vừa xong vào ngay lập tức Tiểu Lạc Lạc chạy tìm chỗ trốn
Phạm Trường Thành đã ra tay đập phá các đồ đạc trong nhà của Phạm Di Băng khiến mọi thứ điều hư hỏng và Tiểu Lạc Lạc rất hoảng loạn và sợ hãi
• Sao mẹ không nghe máy mình chứ. Mình chỉ có số điện thoại của mẹ và chú Lý Tuấn
[ Đùng đùng…] Phạm Trường Thành vẫn ra tay đập phá nhà của Di Băng
~ Chú nghe nè Lạc Lạc
Lạc Lạc rung rẩy đã làm rơi chiếc điện thoại ra ngoài
- Có tiếng động trong phòng, thì ra cô đang trốn trong đấy. Tôi bắt được cô thì sẽ không tha cho cô đâu
Phạm Trường Thành bước vào phòng trên tay cầm một cây gậy, anh ta tìm kiếm trong phòng nhưng chẳng thấy ai
- Rõ ràng mình nghe thấy có tiếng động mà, chẳng lẽ mình nghe nhầm. Có chiếc điện thoại dưới chân mình, thôi cầm tạm chiếc điện thoại đi bán đổi lấy rượu mình uống
~ Sao Tiểu Lạc Lạc lại gọi điện vào giờ này cho mình mà con bé lại chẳng nói gì nhỉ? Sao mình cứ cảm thấy bất an, lo lắng điều gì vậy nhỉ
" Thưa tổng tài Trương, bảng báo cáo của tôi đến đây là hết. Mong được ngài nhận xét và phê duyệt ạ"
" Ngài có nghe tôi nói không ạ?"
~ Không được, mình phải đến nhà Lạc Lạc, mình linh cảm con bé đã xãy ra chuyện
~ Tạm hủy buổi họp hôm nay
" Sếp, nhưng mà…"
Khi vừa đến nhà Di Băng thì Trương Lý Tuấn đã cảm thấy bất thường
~Sao cửa hôm nay không khóa nhỉ? mình nhớ giờ này cô ấy đi làm rồi mà.
~ Đồ đạc sao lại ngổn ngang thế này, trong nhà lại không có ai chẳng lẽ đã xãy ra chuyện
° Alo, tôi đang làm việc anh đừng có làm phiền tôi được không Trương Lý Tuấn
~ Anh đang ở nhà em anh thấy mọi thứ trong nhà điều hư hỏng anh tưởng em và con đã gặp chuyện không may. Thật may quá em không sao
° Anh nói cái gì? nhà tôi bị làm sao. Lạc Lạc có ở cạnh anh không
~ Khi anh đến đã không thấy ai. Lạc Lạc không đi cùng em sao
° Đừng có chuyện gì xãy ra với Lạc Lạc, con bé có mệnh hệ gì tôi làm sao mà sống nỗi
~ Em đừng hoảng loạn nữa, sẽ tìm được con bé thôi.
° Làm ơn anh giúp tôi tìm được con bé, tôi xin anh đấy. Con bé là con ruột của anh, con bé xãy ra chuyện gì thì suốt đời này tôi hận anh
~ Em nói thật không? Là con anh sao
° Sáu anh trước dì Hoa đã cho tôi một số tiền và bắt phải rời bỏ anh
~ Anh đúng thật là một thằng tồi, vậy mà anh lại chẳng hề hay biết chuyện gì, đã để em và con chịu khổ
° Chuyện đó không còn quan trọng nữa. Tôi và anh chia nhau đi tìm Tiểu Lạc Lạc, tôi sẽ đến trường tìm xem con bé
~ Mình có linh cảm rằng con bé vẫn còn đang ở đây
~ Lạc Lạc, là chú nè. Con đang ở đang hãy trả lời chú đi
Trương Lý Tuấn bước vào phòng và liên tục gọi tên tìm kiếm Lạc Lạc nhưng vẫn không có động tĩnh nào. Anh cuối người xuống gầm giường thì phát hiện Lạc Lạc đang ở trong đấy
Tiểu Lạc Lạc lúc bấy giờ vô cùng sợ hãi trốn dưới gầm giường ôm mặt run rẫy dường như cô bé chẳng còn để tâm đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh
Trương Lý Tuấn dần đến gần tiếp cận cô bé và gọi Lạc Lạc bằng giọng nói ấm áp
~ Lạc Lạc, là ba đây. Ba đến rồi đây con đừng sợ nữa nhé
Khi nghe giọng nói của Trương Lý Tuấn thì Tiểu Lạc Lạc ngước mặt lên nhìn bằng ánh mắt thiết tha, cô bé chạy đến Trương Lý Tuấn ôm chặt lấy anh
~ Nào, có chú đây rồi không ai bắt nạt được Lạc Lạc đâu
• Ba, con sợ lắm
~ Xin con đừng khóc nữa. Ba không kiềm được nước mắt nữa rồi.
~ Alo là anh đây, anh đã tìm được con bé. Em về nhà đi nhé
Vừa về đến nhà Phạm Di Băng lao đến ôm lấy Tiểu Lạc Lạc mà khóc nức nở