Lưu Bác hiếm khi gặp được anh họ, cho nên ở tới khuya cũng không muốn quay về.
Ninh Dã không có biện pháp với đứa con trai này, sau lại thừa lúc Ninh Dã nghe điện thoại, liền lôi thằng nhóc ra khỏi biệt thự.
" Không phải mẹ nói giao thừa lại đến sao, hôm nay đã trễ thế này, lại một hai quấn lấy anh họ!"
Lưu Bác bên kia bĩu môi, không tình nguyện nhỏ giọng lầm bầm:
"Anh họ lại nhất định sẽ không về nhà ăn tết..."
Ninh Vi không nghe rõ, tưởng rằng cậu đang cãi lại, hung hăng đánh hai cái.
Tô Đào vẫn luôn bên cạnh nhìn, cảm thấy hai mẹ con này đứng chung rất ấm áp lại thú vị, nhất thời không nhịn được mím môi cười một tiếng.
Nhưng sau khi bị Lưu Bác phát hiện, nụ cười này liền bị cậu hiểu sai ý nghĩa.
Cậu cho rằng cô đang cười nhạo mình, cho nên nhân lúc hai người lớn kia không chú ý, đen mặt, chủ động nhìn Tô Đào nói.
" Chào."
Cậu bé lúc này một tay cắm vào túi quần, trên đầu đội mũ len thể thao, nhìn vừa ngầu lại vừa lạnh lùng, khác hẳn với hình ảnh trước đó với Ninh Dã.
"Chị đừng tưởng hôm nay thắng anh họ tôi liền vênh váo, anh ấy chính là muốn làm cho bà ngoại vui vẻ, nên mới giả vờ bị chị đánh bại."
Tô Đào nhìn cậu như thế này không hiểu sao lại muốn cười, theo bản năng cong cong khóe môt, "Đúng vậy, chị biết mà."
Lưu Bác cảm thấy cô đang cố ý khiêu khích mình, nhất thời càng trở nên nóng nảy, "Chị đừng có đắc ý, anh họ thật ra rất thông minh!"
Dừng một chút, lại nói tiếp: "Hơn nữa, tính nhẩm tốt không có nghĩa là những chuyện khác chị đều lợi hại, chị biết chơi game sao? Không phục có thể cùng chơi cùng với tôi."
Lúc nói cậu nói chuyện, cố ý giả dạng bộ dáng khinh miệt, liếc nhìn Tô Đào từ đầu đến chân.
"May ra tôi còn có thể giúp chị một chút."
Tô Đào vẫn cười tủm tỉm như cũ.
"Vậy em cố gắng học tập đi, nếu tiến bộ nằm trong top 20 của lớp, chị hứa sẽ chơi game với em."
Lưu Bác âm thầm trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ vị học bá này thật ngây thơ.
Sau khi tiễn hai mẹ con, Tô Đào liền đỡ bà Ninh vào biệt thự.
Có lẽ vẫn chưa nghe điện thoại xong, thời điểm hai người vào, Ninh Dã ở trong phòng còn chưa ra.
Tâm tình vô cùng tốt của bà Ninh đến bây giờ vẫn chưa tan biết, "Thằng nhóc thối này chắc chắn là bị đám bạn kia rủ rê, ta nhất quyết không cho nó đi, để xem nó có thể làm gì!"
Bà vừa nói, một bên đẩy đẩy Tô Đào: "Cháu mau lên lầu nghĩ ngơi đi, bà đi giấu chìa khóa xe của Ninh Dã ca ca trước, rồi sẽ nói dì giúp việc bưng lên cho cháu một ly sữa bò."
Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Lúc lên lầu, hậu tri hậu giác nhớ tới một điều ----
Nếu nhớ không lầm, như bà Ninh vừa nói qua, phòng của Ninh Dã...!và phòng cô sát vách?
Chẳng qua lâu như vậy, anh vẫn không trở về ở, cô cũng không để trong lòng.
Nhưng đêm nay...!
Tô Đào cắn môi, theo bản năng, tiếng bước chân lên lầu cũng trở nên nhẹ hơn.
Tầng hai của biệt thự không tính là quá dài, Tô Đào yên lặng cẩn thận đi vài bước, liền đến phòng của anh.
Cánh cửa phòng cách vách không đóng chặt, hé ra một khe hở, ánh sáng
men theo khe hở truyền ra ngoài, chiếu sáng một góc hành lang nhỏ.
Bước chân Tô Đào ngày càng nhe, thậm chí trong lòng còn âm thầm thở dài.
Trong phòng lúc này vang lên một trận chuông, cách hai giây, điện thoại được cầm lên, giọng nói thản nhiên của người đàn ông truyền ra.
" Nghe."
"Cậu mới vừa gọi một lần đấy, tớ hôm nay thật sự không ra ngoài được"
"Không, chìa khóa bị bà nội cầm đi rồi."
Cũng không biết bên kia nói gì, ngữ khí của anh có chút không kiên nhẫn.
"Không nhất thiết, nói sau đi."
........!
Tô Đào không cố ý muốn nghe lén người khác nói chuyện điện thoại, chẳng qua nghe tiếng chuông reo, lúc sau theo bản năng cũng không dám động đậy, mãi đến khi bên trong hoàn toàn yên tĩnh, lúc sau cô mới dần dần phản ứng lại.
Lúc trở về phòng, cô đầu tiên là thay áo ngủ.
Sau khi ngoan ngoãn mặc xong quần áo ở nhà, cô bỗng nhiên nghĩ tới cuộc điện thoại kia của Ninh Dã.
Một lát, cô chợt nghĩ đến gì đó, đứng dậy đi về tủ đựng đồ.
-
Ninh Dã sau khi cúp máy, lười nhác dựa trên sô pha châm thuốc.
Nhóm Wechat trong điện thoại vẫn điên cuồng nhảy tin nhắn, tin nhắn tag @N không hề dừng lại.
[Ninh thiếu không đến thật à?"]
[Không thể nào!!! Hôm nay tớ mang bạn gái đến đây, năm trước cô ấy không nhìn được trình độ đỉnh cao của Ninh Dã, lần này tớ e là quấy rầy đã lâu rồi đấy!]
[@N Ninh thiếu, có tới không? Cả đoàn đang đợi cậu! Cuộc thi gần bắt đầu rồi!]
.....!
Anh vẫn cứ tiếp tục hút thuốc, xem từng cái một, cũng không có ý định đáp lại.
Sau khi Dương Phàm gửi riêng tin nhắn cho anh.
Dương Phàm: [Tớ vừa đến bên này, nghe bọn họ nói hôm nay cậu không tới?]
Ninh Dã rũ mắt, ngón tay nhàn nhạt gõ một hàng chữ.
N: [Bà nội đem giấu chìa khóa xe rồi, đợi lát nữa bà ngủ, không biết có thể đi hay không.]
Dương Phàm: [OK]
Ninh Dã không reply lại, trong chốc lát, điếu thuốc trong tay cũng hút xong, vừa muốn cúi người diệt tàn thuốc, cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập nhỏ.
Tiếng vang không lớn, "thịch, thịch, thịch" ba cái, dường như sợ anh không nghe, lại tiếp tục gõ thêm.
Ninh Dã nhướn mày, đứng lên chậm rãi đi qua cửa.
Ngoài cửa không một bóng người, nhưng trên tấm thảm trước cửa, có một thứ rất khó hiểu.
Một tờ giấy A4, bên trên có hai viện chocolate nhận rượu được gói giấy bóng trong suốt, phía trên còn dán một tờ note màu hồng.
[Uống rượu thì không lái xe, lái xe thì không uống rượu.]
[Nếu cảm thấy khó nói, thì hãy dùng cái này để làm lý do từ chối đi.]
Dòng chữ thanh tú, phía dưới còn vẽ một con thỏ nhỏ, đôi tai dài cụp xuống đất, cánh tay ngắn ngủn cầm biển nhắc nhở cấm lái xe khi đã uống rượu.
Nhìn nó, mọi thứ đều đáng yêu.
Ninh Dã nhướn mày cao hơn, tầm mắt nhìn qua phòng bên cạnh.
Bên này, Tô Đào tặng chocolate nhân rượu xong liền trốn về phòng.
Cô cẩn thận dáng ở cửa, muốn nghe âm thanh bên ngoài.
Nhưng đợi một hồi lâu, cách vách vẫn không truyền đến động tĩnh gì.
Tô Đào đứng tại chỗ do dự một lát, cuối cùng tay nhỏ nhẹ nhàng vặn khóa, lặng lẽ mở cửa phòng.
Cô căn bản không dám bước chân ra ngoài, chỉ thoáng đem đầu nhỏ thò ra một chút, giống như một con hamster nhỏ thăm dò trong lỗ.
Nhưng giây tiếp theo, hamster nhỏ liền bị làm cho sợ hãi.
"Ninh....!Ninh Dã ca ca....."
Tô Đào không ngờ là Ninh Dã sẽ đứng ngoài hành lang, cô cho rằng anh không nghe mình gõ cửa, nhưng nhìn hiện tại, anh không chỉ không nghe, mà còn cố ý im lặng đứng bên ngoài, liền chở cô bước ra?
Người đàn ông đối diện dựa vào bờ tường, hai tay đan trước ngực, mí mắt mỏng hơi rũ xuống, thần sắc lười biếng.
Anh nhìn bên này nửa ngày, lại thấy cô gái nhỏ đang bị nhìn chằm chằm đến hai má phiếm hồng, ánh mắt cô mất tự nhiên, mới lười nhác mở miệng.
"Nghe lén?"
Tô Đào phản ứng trở lại, vội vàng lắc đầu.
"Không có! Em không hề nghe lén!"
Tiểu cô nương không được tự nhiên, bất giác rũ mắt, lông mi cong vút tạo thành một bóng nhỏ dưới mí khóe mắt.
"Lúc em đi ngang trở về phòng, vô tình nghe được anh nghe điện thoại..."
Tô Đào càng mất tự tin, âm thanh cũng ngày càng nhỏ dần.
Cô không biết nên giải thích như thế nào, cho dù cô có nói bao nhiêu đi chăng nữa, cũng đều như là đang tự bào chữa cho mình.
Thời điểm cô âm thầm ảo não, người phía trước lại lần nữa lên tiếng.
"Chocolate của ai?"
Tô Đào rũ mắt, chậm chạp trả lời: "Của ba em từ nước ngoài gửi về."
"Còn không?"
"Sao cơ?"
"Lấy thêm hai viên nữa."
Tô Đào sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua.
"Cái gì ạ?"
Vẻ mặt anh không thay đổi, đôi mắt đào hoa buông xuống, nhàn nhạt liếc cô một cái.
" Không phải là em đang tìm lá chắn bảo vệ cho anh sao? Một tấm không đủ."
Tô Đào nghe xong, giây tiếp theo mặt mày cong lên, như một lưỡi liềm sáng, miệng cười ngọt ngào.
"Em lấy ngay đây!"
Cô gái nhỏ lại cầm nguyên một túi cho Ninh Dã, như là có bao nhiêu liền đưa cho anh tất.
Anh cũng không khách khí, sau khi lấy xong liền trở về phòng.
Một lần nữa ngồi lại trên sô pha, anh trước tiên đều đem chocolate đổ lên bàn.
Giấy gói có nhiều màu sắc sặc sỡ, nhìn qua liền cảm thấy vừa ngọt lại đáng yêu.
Hai chân tùy ý gác lên bàn trà, dựa lưng vào ghế, mở một viên chocolate ném vào miệng.
Trùng hợp lúc này lại có người gọi tới, cầm lên liếc nhìn một cái, màn hình hiện lên hai chữ "Dương Phàm".
Bên kia không khí cực kì náo nhiệt, âm thanh la hét ầm ĩ cơ hồ đầu bên này cũng nghe thấy.
"Tình trạng sao rồi? Đều chờ cậu đó!"
Ninh Dã một bên nghe cậu ta nói, một bên đem viên chocolate cắn nát.
Nhân rượu tràn đầy đầu lưỡi, một tay cầm điện thoại, tay kia nghịch vỏ kẹo đã bóc, mơ hồ trả lười: "Không đi đâu, mới vừa đụng đến rượu."
"Chuyện gì đấy? Chỉ có một lúc thôi mà???"
"Ừ thì, đang ăn chocolate."
Ninh Dã tiến lên, đổi tư thế, nhàn nhạt nói thêm.
"Vị rượu."
"..."
"Sao đấy, có vấn đề?
"...!Không có, chỉ là cảm thấy cảnh sát giao thông đang nợ cậu một giấy chứng nhận danh dự cậu là một công dân tốt."
Ninh Dã nhếch môi, cười một tiếng.
"Ừ, tớ cũng cảm thấy vậy."
-
Bống Bống Bang Bang: Nhân một ngày mất sạch động lực, không muốn học hành gì, tui lại âm thầm lặng lẽ sáng, chiều, tối edit 3 chương liên tiếp =))))) Thấy mọi người coi nhiều đột xuất cũng có hứng đôi chút, nên là mọi người chính là nguồn động lực to lớn nhất của tui đó!!!
10:52 P.M / 20.08.2021.