Đào Đào Ô Long

Chương 20: Lúc Nào Nghĩ Ra Tên Editor Sẽ Đặt Sau P1





Tô Đào thật sự bị dọa sợ.
Thật ra thì tối hôm bà Ninh soạn hành lý, bà cũng đã nói qua với Tô Đào, trong lúc bà đi du lịch nước ngoài thì sẽ tìm người chăm sóc cho cô.
Vài phút trước, bà cũng có kể cho cô chuyện Lưu Bác lần này thi rớt, bị cô Ninh Vi dạy dỗ, cho nên Tô Đào vẫn cứ nghĩ có lẽ là cô Ninh Vi sẽ tới đây.
Tiểu cô nương lúc ấy vẫn luôn lắc đầu từ chối nói không cần, nói cô có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Nhưng cô cũng không thể ngờ được, người bà Ninh kêu về biệt thự lại chính là Ninh Dã.
Khoảnh khắc thấy người đàn ông kia, cô trong nháy mắt liền sực tỉnh.

Theo bản năng muốn nói "Ninh Dã ca ca" cũng biến thành "Ninh Dã ca".
Hai người đã lâu không gặp, người này so với trước kia có vẻ gầy đi nhưng lại rắn chắc đĩnh bạt hơn, đường nét trên mặt cũng sắc xảo rõ ràng hơn so với lúc trước.
Tô Đào không thể nói được cảm xúc hiện tại của mình là như thế nào, chẳng qua trong nháy mắt trong đầu lại hiện lên cảnh tượng anh nói chuyện với bà Ninh lúc trước, nhất là sau đó, anh lại cau mày ra lệnh cho cô "Lên lầu mặc quần áo đàng hoàng vào."
Trong nháy mắt trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ, cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng như đang bị vật gì chặn lại.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, cô không lập tức đi xuống.
Dì bảo mẫu lúc này hẳn là đang đi chợ mua thức ăn, trong nhà chắc chắn chỉ có hai người cô và Ninh Dã, lúc nãy vừa gặp đã vô cùng xấu hổ, Tô Đào nếu đi xuống thì cũng không biết nói chuyện gì.
Hơn nữa thái độ của Ninh Dã...!giống như cũng không có kiên nhẫn, suy nghĩ một chút phỏng chừng là bị bà bắt về đây.

Tô Đào liền cảm thấy có chút buồn bã, cô biết mình là một gánh nặng của Ninh Dã, cô vẫn luôn cố tình tránh né anh, nhưng vẫn không thể...
Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng ngủ bỗng bị người ta gõ hai cái.
Tô Đào biết rõ người gõ cửa là ai, đứng yên do dự một chút, vẫn là lựa chọn đi ra mở cửa.
Ninh Dã lúc này đang dự vào lan can tầng hai đối diện phòng cô, thấy cô gái nhỏ vừa thò đầu nhỏ ra dò xét tình hình, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
Im lặng hai giây, ai nhìn cô nói: "Chúng ta tâm sự."
Tô Đào không biết anh muốn nói gì với mình, lúc xuống lầu trong lòng liền trở nên bồn chồn.
Tới phòng khách, Ninh Dã cúi người lấy hộp thuốc trên bàn trà, nghiêng đầu châm lửa, thấy tiểu cô nương chậm rì rì đi tới, tùy ý chỉ về phía ghế sô pha bên kia.

.

ngôn tình sủng
"Ngồi yên đó."
Tô Đào có chút thấp thỏm ngồi xuống, đôi mắt cụp xuống, không có ý định nhìn qua hướng đối diện.
Ninh Dã nhìn tiểu cô nương đối với anh có chút xa lạ, sự bực bội không rõ trong cổ họng ngày một tăng thêm.
Anh cúi đầu gạt tàn thuốc, đôi mắt đào hoa không mang theo bất kì cảm xúc gì, nhạt nhàn nhìn Tô Đào.
"Em biết bà ra đi du lịch nước ngoài chứ?"
Tô Đào gật đầu, cũng không nhìn anh, "Biết chứ, trước khi đi bà đã nói với em."
"Vậy hẳn là em cũng đoán ra được, anh là bị bà ép về đây chiếu cố cho em?"
Tô Đào sửng sốt, hoàn toàn không biết anh đang nói gì, mấp máy môi chần chờ một chút, trả lời: "Bà Ninh chỉ nói là sẽ cho người tới chiếu cố cho em, nhưng em cho rằng bà nói với cô Ninh Vi..."
Nói tới đây, cô ngẩng đầu đánh giá sắc mắt của Ninh Dã, lại bổ sung thêm một câu: "Anh Ninh Dã, em ở bên này không sao đâu, huống hồ còn có dì giúp việc, anh không cần phải tới đây.

Em cũng sẽ không mách lại cho bà Ninh, anh cứ yên tâm."
"Em sẽ không mách lẻo gì, thì dì giúp việc cũng sẽ giữ kín?" Ninh Dã nhàn nhạt liếc cô, ánh mắt nặng nề, cũng không nhìn ra được cảm xúc của anh, "Hơn nữa anh cũng đã đồng ý với bà rồi, em không cần phải bao che cho anh."
Tô Đào chậm rì rì "Vâng" một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Bốn bề bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, Ninh Dã thấy tiểu cô nương một chút dư thừa cũng không nói với mình, nỗi bực trong lòng ngày càng sâu hơn.
Anh cũng thật hiểu thể hiểu nổi bản thân tại sao lại đồng ý yêu cầu của bà, tự mình qua đây chuốc lấy sự khó chịu.
Lát sau, anh đem tàn thuốc gạt đi, đứng lên.
"Lại đây ăn cơm trước, dì giúp việc ra ngoài mua thức ăn, đồ ăn đều được hâm sẵn trong phòng bếp rồi."
Tô Đào có chút chần chừ, nhưng vẫn đi theo anh vào phòng bếp.

Dì giúp việc có lẽ đã biết sáng nay Ninh Dã sẽ qua, buổi sáng toàn làm những món yêu thích của Tô Đào, còn chuẩn bị hai món mà Ninh Dã cực thích ăn nữa.
Hai người một trước một sau ngồi xuống đối diện nhau, lúc sau cũng không ai nói năng gì, Tô Đào ngoan ngoãn cầm đũa im lặng ăn sáng, Ninh Dã vẫn luôn nhìn điện thoại.
- -- "Đing"
Tiếng thông báo từ trong túi áo của cô vang lên, Ninh Dã giương mắt nhìn qua một chút.
Người gửi là Chung Giai Giai.
Chung Giai Giai: [Đào Đào!!!!]
Tô Đào lặng lẽ nhìn người đối diện một chút, thấy Ninh Dã lúc này cũng không để ý mình, liền nhanh chóng trả lời.
Tô Đào: [Sao thế?]
Chung Giai Giai: [Cậu còn nhớ cái vé xem công chiếu phim của nữ thần mà lúc trước tớ cướp được không? Tớ đã nói với cậu là sẽ đi coi với một chị em cùng fandom trên Weibo đó, nhưng tớ bị leo cây rồi TvT]
Chung Giai Giai: [Cậu có thể đi cùng với tớ không?]
Tô Đào chớp mắt, cũng không biết nghĩ gì, lại trả lời.
Tô Đào: [Mấy giờ vậy?]
Chung Giai Giai: [Giữa trưa đi, cậu ăn xong đến tìm tớ là được.]
Chung Giai Giai nói xong, dường như sợ Tô Đào không đồng ý, lại nhanh chóng bổ sung thêm.
Chung Giai Giai: [Tớ biết cậu cũng không yêu thích nữ thần của tớ là mấy, nhưng một mình tớ đi thì rất kỳ cục đó, hơn nữa vé này lúc trước tớ đã đổ một mớ tiền để mua lại đó, nếu lãng phí cũng vô cùng đáng tiếc nha.]
Chung Giai Giai: Ballballyou*!!!
*Ballballyou: 球 có nghĩa là quả bóng (ball), đồng âm với từ 求 có nghĩa là làm ơn.

Nên ballballyou có thể hiểu là "Làm ơn" nha.
Tô Đào lúc này cũng không chần chờ, liền nhắn lại---
Tô Đào: [Không có gì đâu, tớ có thể đi cùng cậu.]
Thật sự thì Tô Đào cũng không bao giờ từ chối yêu cầu cũng những người thân quen, huống hồ gì tình huống hiện tại lại như thế này...
Bên kia, điện thoại của Ninh Dã vẫn không ngừng nhảy tin nhắn, bất quả chỉ khác Tô Đào một điểm, tin nhắn của anh là trong nhóm công ty gửi đến.
Nhân viên A:[Chỗ gặp mặt là ở đâu vậy? Tôi đây nhịn ăn trưa để dành bụng ăn bữa này đó.]
Nhân viên B: [Xem tiền đồ của cậu kìa, đúng rồi, nhà ăn mà Ninh tổng họn, nghe nói trung bình một bữa ăn cũng lên đến bốn chữ số đó.]
Nhân viên A: [Hối hận qua, lúc sáng lỡ ăn cơm rồi....]
Nhân viên B: [Hối hận +1]
...

Nhân viên C: [+10086]
Mọi người đều im lặng xem tin nhắn, sau lại không biết ai gửi tới "Ninh tổng không đi cùng chúng tôi sao?"
Ninh Dã ở công ty cũng không có hoạt động gì mấy, tuy rằng ngày thường vẫn rất kín tiếng, nhưng anh lại có ấn tượng rất tốt với nhóm lập trình viên.
Cũng không có lý do nào khác cả, bởi vì Ninh Dã vô cùng có năng lực.
Dự án lần này triển khai rất thuận lợi, bọn họ biết hơn 80% là công lao của Ninh Dã.

Và chính anh cũng tự mình đi viết code để làm hài lòng đối tác, bất cứ ai cũng phải khâm phục anh ở điều này.
Bọn họ vẫn nghĩ khi dự án này hoàn thành, như thường lệ sẽ rủ boss đi liên hoan, nhưng không ngờ lần này anh lại không tới?
Nhân viên A: [Ninh tổng thật sự không tới sao? Tôi còn muốn nói chuyện thêm với anh ấy về chuyện fix bug* lần trước nữa đó...]
Fix bug: hiểu nôm na là những người lập trình viên sẽ sửa mấy lỗi sai trong quá trình viết code đi đi ha, mình cũng không chuyên về mấy cái này T.T
Nhân viên B: [Tôi cũng vậy, tôi vẫn muốn có cơ hội hỏi anh ấy một số chuyện.

@N anh không tới thật sao?]
*@N: Wechat của Ninh Dã.
Nhân viên C: [@N đến đi anh ơi! Ninh tổng ơi!! Đến đây rồi chúng ta sẽ cùng nhau liên hoan!!]
Trợ lý Trương từ trước đến giờ vẫn không nói gì trong nhóm chat công ty, lúc này thấy không khí vô cùng náo nhiệt, cũng không nhịn được tag @N một cái, hùa theo mọi người.
Ninh Dã cũng không quá để ý, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cô gái nhỏ đối diện, trằm mặc một chút, cuối cùng cũng trả lời lạ.
Ninh Dã: [Được, tôi sẽ đến.]
Nhân viên trong nhóm chat vì sự xuất hiện của anh mà bùng nổ, spam rất nhiệt tình, nhưng Ninh Dã không xem tiếp, ném điện thoại lên bàn, cầm đũa gắp rau xanh bỏ vào trong miệng.
Lát sau, khuôn mặt không chút biểu cảm, nói: "Dì giúp việc mua đồ về chắc cũng đã giữa trưa, lúc đó cũng sẽ nấu cơm không kịp, bên công ty của anh đang có liên hoan, nên có thể dắt em đi theo ăn uống gì đó."
Người đàn ông thản nhiên nói, đôi mắt đào hoa cụp xuống, cũng không nhìn cô.
Tô Đào bên này sửng sốt, hai giây sau, nhỏ giọng từ chối: "Không cần đâu, em cùng bạn học đã hẹn lát nữa đi xem phim, anh vội thì cứ việc đi trước, không cần để ý đến em."
Bàn tay đang cầm đũa của Ninh Dã chợt dừng lại, lát sau, giọng nói nén chút tức giận: "Tùy em.".