Lúc nhìn thấy Ninh Dã thì Tô Đào đã vô cùng hoảng sợ, sau đó dù cô đã cố gắng thu lại nước mắt của mình nhưng hiệu quả lại cực kỳ nhỏ.
Vừa nãy cô đã khóc nhiều, lúc này đột nhiên bị bắt dừng lại nên cảm xúc vẫn còn chưa ổn định được, bả vai vẫn còn nhẹ run.
Ninh Dã thu hết tất cả những động tác nhỏ của Tô Đào vào đáy mắt, im lặng nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng:
"Đừng nói gì cả, trước tiên cứ đứng dậy đi theo tôi."
Cô gái nhỏ không phản bác, nhanh chóng đỡ tay vịn cầu thang bên cạnh đứng dậy nhưng vì đã ngồi ở đây khóc một lúc lâu nên sức lực toàn thân dường như đã bị rút cạn, lúc bước xuống bậc thang thì dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã xuống nhưng may mắn là Ninh Dã ở phía trước kịp thời đưa tay ra đỡ.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, im lặng dẫn cô ra khỏi tòa nhà rồi sau đó để cô ngồi vào bên ghế lái phụ. Dọc đường đi bên trong xe vô cùng yên tĩnh, sau đó Đại Linh lại gọi điện thoại đến cho Ninh Dã, hắn mở loa ngoài để nghe.
"Ninh tiên sinh, anh đã tìm được Đào Đào chưa ạ?"
Tô Đào ở bên cạnh ngẩn người, quay đầu qua nhìn thì trùng hợp ánh mắt hai người chạm phải nhau.
"Ừ, tìm được rồi, hiện tại đang ở cùng tôi."
Ninh Dã quay đầu lại nhìn thẳng về phía trước rồi mới tiếp tục nói:
"Khả năng là tối nay em ấy sẽ không quay về ký túc xá, nếu có bất cứ tình huống gì khác thì có thể gọi điện nói với tôi.”
"Được ạ được ạ, tìm được người là tốt rồi, buổi tối nếu có người đến kiểm tra thì bọn em sẽ nói giúp cậu ấy một chút." Đại Linh ở đầu bên kia nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
"Ừ."
Sau khi thấy Ninh Dã cúp máy thì Tô Đào mới dám nhỏ giọng hỏi một câu:
"Chúng ta… Sẽ đi đâu ạ?"
Ninh Dã không thèm để ý đến cô mà tiếp tục im lặng lái xe, không bao lâu sau xe đã dừng lại trước cửa một khách sạn. Hắn xuống xe rồi vòng qua ghế phụ bên kia mở cửa xe giúp Tô Đào.
"Xuống xe đi."
Sau đó lại tiếp tục một đường trầm mặc lôi kéo cô đi vào khách sạn, lúc đến trước quầy lễ tân hắn đưa căn cước của mình ra rồi nói với nhân viên:
"Một phòng đôi."
Nhân viên lễ tân dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn hai người bọn họ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Ninh Dã một thân đầy sát khí còn Tô Đào đứng bên cạnh thì hốc mắt hơi hồng hồng nên không nhịn được mà mỉm cười hỏi cô.
"Em gái, em có cần giúp đỡ gì không?"
1
Sau đó còn liếc mắt nhìn thoáng qua phía Ninh Dã rồi tiếp tục nói:
"Nếu có khó khăn gì thì có thể nói cho chị biết, bọn chị sẽ gọi bảo vệ giúp em hoặc là báo cảnh sát."
1
Ninh Dã có chút không kiên nhẫn liếc mắt nhìn một cái, cô nhân viên bị ánh mắt đó làm cho có chút hoảng sợ nhưng vẫn kiên trì mỉm cười nhìn Tô Đào.
Lúc này Tô Đào đã thanh tỉnh một chút nên nhanh chóng lắc đầu rồi nhanh chóng lấy căn cước của mình ra đưa qua.
"Cảm ơn chị, em không sao đâu ạ."
Trong lòng cô nhân viên vẫn còn có chút nghi ngờ nhưng Tô Đào đã nói như vậy, nhìn vào căn cước cũng thấy đã là người trưởng thành nên sau đó không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đưa chìa khóa phòng cho bọn họ.
Phòng nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, sau khi lên đến nơi thì Ninh Dã trực tiếp dừng ở trước cửa. Hắn nghiêng người dựa vào tường cúi đầu đốt điếu thuốc rồi sau đó giơ tay chỉ vào bên trong.
"Tôi không vào, em vào phòng ngủ chính tắm rửa trước đi rồi sau đó chúng ta nói chuyện."
Tô Đào vừa nghe đến chỗ ‘chúng ta nói chuyện’ thì ngực trầm một chút, động tác cũng chần chờ không nhúc nhích.
Ninh Dã còn tưởng rằng cô lo lắng chuyện khác nên mí mắt nhàn nhạt nâng lên một chút, nhìn cô nói:
"Không yên tâm có thể khóa cửa."
Cô gái nhỏ lập tức phản ứng lại, nhanh chóng phủ nhận:
"Không phải, không phải không yên tâm…"
"Vậy vào tắm trước đi."
Tô Đào không phản bác nữa, cũng không tiếp tục chần chờ, rũ mắt đi vào phòng ngủ chính.
Khách sạn này cách âm không tồi, bên trong phòng ngủ chính không truyền ra bất cứ âm thanh nào, gian phòng bên ngoài trong nháy mắt cũng rơi vào yên tĩnh. Ninh Dã vẫn đang đứng dựa vào tường hút thuốc, một lúc lâu sau vẫn không có động tác nào khác.
Kỳ thật hắn vẫn đang tận lực áp chế lại tính tình của mình, trong đầu không hiểu sao vẫn luôn nhớ đến hình ảnh lúc vừa mới tìm thấy cô gái nhỏ. Hắn biết mình hẳn là nên tức giận, hẳn là nên giáo huấn cô một trận để cô biết được tính nghiêm trọng của việc đột nhiên mất liên lạc là như thế nào. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dáng cô khóc đến mức cả khuôn mặt tràn đầy nước mắt thì cái gì hắn cũng đều không nói được.
Hắn có chút bực bội nên lại hung hăng hít vào một hơi sâu, lúc chuẩn bị nhấc chân đi đến phòng khách thì chiếc điện thoại mà vừa nãy Tô Đào tùy tay đặt trên tủ gần đó bỗng nhiên vang lên.
Lúc nhìn thấy trên màn hình hiện lên chữ ‘cha’ thì Ninh Dã chỉ chần chờ một chút rồi liền cầm máy lên nhận cuộc gọi.
Thanh âm của Tô Quốc Vĩ ở đầu bên kia dường như có chút sốt ruột.
"Đào Đào? Trước tiên con bình tĩnh một chút được không, chuyện của mẹ con lúc sau cha sẽ giải thích rõ ràng cho con hiểu được không? Cha không phải là cố ý lừa gạt con, cha…"
"Là chú Tô sao? Cháu là Ninh Dã ạ." Ninh Dã ở bên này nhíu mày lên tiếng.
Tô Quốc Vĩ ở khựng lại một chút rồi sau đó lại nhanh chóng hỏi:
"Đào Đào đâu rồi? Sao con bé lại không bắt máy vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Ninh Dã nói đơn giản nói một chút về tình huống vừa mới xảy ra cho Tô Quốc Vĩ nghe, sau khi ông ấy nghe được con gái nhỏ nhà mình đã khóc rất nhiều thì trái tim giống như bị ai đó hung hăng bóp chặt.
"Là chú sai rồi… Chú thật sự có lỗi với con bé..."
Ninh Dã trầm mặc một chút rồi mới lên tiếng hỏi:
“Chú có tiện nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra không ạ?"
Tô Quốc Vĩ thở dài một tiếng, cũng không gạt hắn, lên tiếng kể:
"Hôm nay Đào Đào... đã gặp được mẹ con bé."
Thật ra chuyện xưa của Tô Quốc Vĩ và Trần Niệm rất đơn giản.
Vợ chồng trẻ tuổi cùng nhau trải qua mấy năm, sau đó vì không chịu được cảnh phải thường xuyên cô đơn tịch mịch nên Trần Niệm đã xuất quỹ*.
*xuất quỹ: ngoại tình
Lúc ấy Tô Quốc Vĩ còn đang đi phỏng vấn ở nơi khác, thời điểm nhận được tin vợ mình muốn ly hôn liền bỏ công bỏ việc vội vàng chạy về nhà. Ông ấy buông hết sự kiêu ngạo và tự tôn của mình để thấp giọng cầu xin.
"Đào Đào còn nhỏ, em ở lại thêm mấy năm nữa có được không? Anh không muốn khiến con bé cảm thấy bản thân mình còn nhỏ mà đã bị mẹ vứt bỏ."
Nhưng khi đó Trần Niệm chỉ muốn nhanh chóng có một cuộc sống mới, cũng cảm thấy rằng vì con gái vẫn đang còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu nên mới càng dễ dàng thoát thân.
Bà ta dứt khoát muốn đi, Tô Quốc Vĩ giữ lại không được. Sau đó mỗi khi nhìn thấy con gái ngây thơ hỏi ông mẹ đi đâu mất rồi thì ông không thể nào nhẫn tâm nói ra sự thật cho con bé biết.
Vì thế chuyện này cứ được giấu diếm mãi đến khi Tô Đào lớn lên, tự bản thân mình nhận ra có điều gì đó không thích hợp nên đã hỏi ông:
"Cha ơi, bạn cùng bàn của con nói rằng cha mẹ của bạn ấy ly hôn nên bình thường bạn ấy sẽ không gặp được cha của mình... Con cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp được mẹ, có phải hai người cũng đã ly hôn rồi đúng không ạ?"
Khi đó mãi một lúc lâu sau Tô Quốc Vĩ vẫn không nói được câu nào. Cô gái nhỏ lại rất hiểu chuyện, sau khi nhìn thấy cảm xúc của cha mình không tốt thì liền đi đến bên cạnh lên tiếng an ủi.
"Không sao đâu cha ơi, không phải cha vẫn luôn nói với con rằng cha có rất nhiều việc muốn tự mình làm sao? Bạn cùng bàn nói rằng bởi vì cha của cậu ấy vẫn chưa hoàn thành được mộng tưởng của mình cho nên mới rời đi trước để làm, mẹ của con có phải cũng là vì nguyên nhân này nên mới rời đi không ạ?"
Tô Quốc Vĩ nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ của con gái, cuối cùng chỉ có thể thuận thế gật đầu, sau đó cũng đã dùng lý do này để lừa Tô Đào suốt nhiều năm qua.
Mỗi năm khi đến sinh nhật của Tô Đào hoặc là khi Tết đến thì ông ấy đều sẽ lấy danh nghĩa của Trần Niệm để tặng quà cho con gái. Địa chỉ gửi quà qua bưu điện cũng là từ nước ngoài nên Tô Đào cũng chưa hoài nghi bao giờ.
Trong nhận thức của cô, xác thật là cha mẹ đã ly hôn nhưng nguyên nhân là do trong cuộc sống hôn nhân của hai người bọn họ xảy ra xung đột giữa mộng tưởng và công việc, còn cô cũng chưa từng bị vứt bỏ.
Tô Quốc Vĩ có thể hiểu được nhiều năm qua đi như vậy, sau khi gặp phải Trần Niệm thì Tô Đào sẽ có cảm xúc như thế nào.
Lúc trước khi Trần Niệm rời đi thì Tô Đào còn chưa học tiểu học, tuổi vô cùng nhỏ nên hẳn là lần gặp lại này bà ta cũng không hề nhận ra cô gái trước mặt chính là con gái của mình.
Tô Đào đã nhung nhớ mẹ nhiều năm như vậy nhưng vì hiểu chuyện nên không dám đi làm phiền, thế mà bây giờ gặp lại thì bà ấy ngay cả con gái mình cũng không nhận ra.
Tô Quốc Vĩ nghĩ đến đây thì không khỏi chua xót, trong lòng vẫn không ngừng mắng chửi bản thân mình, cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái.
Ninh Dã trầm mặc lắng nghe câu chuyện, mãi một lúc lâu vẫn không hề lên tiếng.
Sau đó Tô Quốc Vĩ ở đầu bên kia có chút nghẹn ngào, cũng không nói nổi nữa nên vội vã thông báo một câu:
"Làm phiền cháu chăm sóc cho Đào Đào giúp chú, sắp tới chú sẽ tìm một cơ hội xin nghỉ rồi quay về nước."
Sau khi cúp máy, Ninh Dã lại rút thêm một điếu thuốc ra để hút. Hắn cầm điện thoại của Tô Đào đi đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống, khói thuốc lá trắng xóa không ngừng lượn lờ xung quanh.
Một lúc lâu sau rốt cuộc Tô Đào cũng đã tắm xong.
Trước tiên cô mở cửa nhìn ra ngoài thăm dò, sau khi nhìn thấy Ninh Dã đang ngồi trên sô pha thì do dự hai giây, cuối cùng vẫn là bước chân ra ngoài.
Mái tóc chỉ được sấy khô một nửa mềm mại dán trên mặt cô, đôi mắt vẫn còn hồng hồng hơi sưng lên, cả người càng giống như một con vật nhỏ.
Ninh Dã vươn tay chỉ về phía ghế sô pha bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống đó. Tiếp theo hắn đứng dậy đi về phía tủ lạnh trong phòng lấy ra một chai nước khoáng rồi lại đi vào phòng tắm cầm ra một cái khăn lông trắng sạch sẽ. Sau khi dùng nước lạnh làm ướt khăn lông thì nhàn nhạt lên tiếng nói với cô:
"Lại đây."
Tô Đào đoán ra được Ninh Dã muốn làm gì, cô có chút do dự nói:
"Mắt của em không sao đâu, hơn nữa em cũng có thể tự..."
Cô muốn nói rằng bản thân mình có thể tự xử lý nhưng còn chưa kịp nói hết lời thì người đã bị hắn kéo qua. Giây tiếp theo, trước mắt bị khăn lông che lại, cô theo bản năng mà nhắm mắt, cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt khiến cô đỡ hơn một chút.
Trên mặt Ninh Dã vẫn không có biểu tình gì nhưng động tác trong tay lại nhẹ nhàng hơn so với bất kỳ lúc nào. Hắn cầm khăn lông giúp cô xoa nhẹ trong chốc lát, sau khi cảm thấy khăn lông đã bớt lạnh thì nhấc tay lên.
"Thật xin lỗi, em lại khiến anh gặp nhiều phiền toái nữa rồi."
Vốn dĩ nội tâm của Ninh Dã đã bình tĩnh hơn một chút nhưng lại bị những lời này của cô làm cho bùng lại. Hắn đột nhiên ném mạnh chiếc khăn trong tay lên bàn trà khiến Tô Đào phải hoảng sợ.
"Em không có lỗi gì cả, không cần phải xin lỗi bất cứ ai hết."
Hắn nói xong, nhìn thấy Tô Đào đang sững sờ thì hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục hỏi:
"Còn muốn khóc sao?"
Cô gái nhỏ lúng ta lúng túng không có phản ứng.
Ninh Dã lại không chịu nổi nữa, giơ tay đem đầu nhỏ của cô ấn vào trong ngực mình.
Thế giới trước mắt biến thành một mảnh tối, chóp mũi Tô Đào tràn ngập hơi thở mà chỉ riêng hắn mới có.
Một lát sau liền nghe thấy thanh âm của hắn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
"Muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi làm chỗ dựa cho em."
Khoảng một phút sau Ninh Dã cảm giác được trước ngực có chút ẩm ướt, sau đó bờ vai của cô gái nhỏ bắt đầu run rẩy, tiếng khóc cố tình đè nén cũng dần dần từ trong lòng hắn truyền ra.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, lúc này trong lòng Ninh Dã chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: