Mấy cô gái dạo phố đến giữa trưa rồi lại gọi xe quay về trường học.
Tuy là còn một số chỗ đặc sắc bọn họ vẫn chưa đi nhưng Tô Đào biết đây là mọi người đang nghĩ cho sức khoẻ của cô. Tô Đào đã nói là mình không sao cả nhưng mọi người vẫn quyết định đi về.
Sự xuất hiện của Trần Niệm khiến trong lòng Tô Đào gợn lên chút sóng nhỏ, trên đường trở về cô liên tục cưỡng bách bản thân đừng tiếp tục suy nghĩ về chuyện đó nữa nhưng cô lại không nghĩ đến việc bà ấy sẽ chủ động xuất hiện trước mặt mình.
Lúc về đến gần ký từ xá, từ xa đã nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên đang đứng đối diện phòng của các cô. Bà ấy mang kính râm, thấy bọn cô đi đến thì cũng nhanh chóng tiến lên vài bước.
Tháo kính râm xuống, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Trần Niệm lộ ra. Bà ấy như là có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói chuyện với Tô Đào.
"Bạn học này, con tên Tô Đào phải không?"
Tô Đào bình tĩnh nhìn bà ấy, gật đầu.
Mấy cô bạn cùng phòng đều cảm thấy bất ngờ, Mạnh Giai nhỏ giọng nói thầm với Đại Linh:
"Sao mẹ của Sở Dương Dương lại tới tìm Đào Đào vậy?"
Sau đó Trần Niệm lại nói tiếp với Tô Đào.
"Tô Đào, con có thể cùng... dì nói chuyện riêng một chút được không?"
Đại Linh nghe Trần Niệm nói xong, trong nháy mắt liền phản ứng lại. Cô ấy nghĩ rằng "mẹ của Sở Dương Dương" chính là vì con gái của mình mà tìm tới đây gây phiền toái cho Tô Đào, vì thế nhanh chóng chạy đến phía trước che chở cho Tô Đào giống như gà mẹ đang che chở cho con của mình.
"Dì có phải là mẹ của Sở Dương Dương không? Dì tìm Tô Đào có chuyện gì? Nếu cần giúp đỡ hoặc là gì khác thì có thể nói thẳng. Bọn con đều quen biết Sở Dương Dương, không nhất thiết phải một hai tìm riêng Tô Đào."
Lời Đại Linh nói quả thật là đủ uyển chuyển, cô ấy cảm thấy như vậy là đã chừa lại một chút mặt mũi cho Trần Niệm nhưng đối phương căn bản không cảm kích, còn bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi, ánh mắt mang theo khẩn cầu nhìn Tô Đào.
Lúc này Tô Đào cảm thấy hơi không thoải mái, nhiệt độ cơ thể hình như lại tăng lên một chút so với vừa nãy nên khi đẩy Đại Linh đang đứng phía trước mình ra cũng không có chút sức lực nào.
"Đại Linh, mình không sao đâu." Nói xong lại nhìn về phía Trần Niệm.
"Chúng ta đến quán cà phê đằng kia được chứ?"
- [Đọc truyện tại Wattpad chính chủ @GauStore là tôn trọng công sức của editor và beta-er]
Quán cà phê mà Tô Đào nói tên là "Một góc phố". Vị trí đối diện cửa sau trường đại học D, khách hàng hầu như đều là sinh viên trường này.
Tô Đào nhìn ra được Trần Niệm không muốn bị quá nhiều người biết về cuộc gặp mặt này nên thời điểm bước vào quán, cô cố ý chọn chỗ không có cửa sổ, còn là bàn ở trong góc.
Lúc nhân viên phục vụ mang menu đến, Tô Đào vừa nói chuyện vừa ho khan hai tiếng. Sau khi nhân viên rời đi, Trần Niệm ở đối diện như là nhịn không được, hơi quan tâm hỏi:
"Đào Đào... Con bị bệnh sao?"
Hiện tại Tô Đào không có tinh thần, cũng không muốn nói những chuyện dư thừa làm lãng phí thời gian nên sau khi nghe Trần Niệm hỏi, cô không đáp mà hỏi ngược lại:
"Dì tìm tôi có chuyện gì sao?"
Trần Niệm thấy Tô Đào xem nhẹ sự quan tâm của mình thì trong lòng có chút hụt hẫng. Bà cầm lấy ly nước chanh vừa nãy nhân viên mang ra nhấp một ngụm, biểu tình không được tự nhiên lắm, sau đó cũng không nhìn Tô Đào, thấp giọng hỏi:
"Ngày đó ở nhà hàng có phải con đã nhận ra ta rồi không?"
Tuy là hỏi như vậy nhưng trong lòng bà cũng đã biết chắc rằng ngày hôm đó Tô Đào đã nhận ra mình.
Hôm ấy lúc trở về bà đã vô cùng thắc mắc vì sao cô gái nhỏ lại biết tên mình, rồi vì sao lại biểu hiện khác thường như vậy. Đã lâu lắm rồi bà không còn nhớ tới đứa con gái nhỏ và chồng cũ nên lúc ấy bà nghĩ tới nghĩ lui rồi cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận cho rằng Tô Đào là bạn học của Sở Dương Dương, hẳn là thông qua Sở Dương Dương mà biết đến bà.
Chuyện này đã nhanh chóng bị Trần Niệm vứt ra sau đầu, mãi cho đến sau khi bà đến tham gia bữa tiệc tối của đại học D, nghe được tên Tô Đào. Khuôn mặt nhỏ cùng cái tên kia quá trùng hợp, trong một khoảnh khắc Trần Niệm nhận ra lúc trước mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Tô Đào nghe bà hỏi xong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không đáp lại.
Trần Niệm thấy cô như vậy, trong lòng càng khó chịu. Bà biết chính mình đã nhiều năm không gặp mặt, đứa nhỏ này hẳn là sẽ hận bà. Không chừng Tô Quốc Vĩ cũng ở sau lưng nói nhiều lời không hay về bà. Nếu bà lý trí một chút thì đáng lẽ cứ nên tiếp tục làm bộ cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nhìn thấy. Nhưng mà...
1
Trần Niệm hít sâu một hơi, dần dần làm chính mình bình tĩnh lại. Bà lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ rồi đặt trên bàn, chậm rãi đẩy đến trước Tô Đào.
"Ta không biết phải giải thích như thế nào với con, nhiều năm như vậy ta không gặp con quả thật là ta không đúng. Nhưng Đào Đào à, thế giới này rất phức tạp, đúng sai thiện ác cũng không phải chỉ qua một hai câu nói là có thể biết được. Ta biết cha của con hẳn đã nói với con nhiều lời không hay về ta, không chừng ông ta còn đem tất cả trách nhiệm lúc ly hôn đẩy lên đầu ta.
3
... Ta không sao cả, dù sao cũng đã tách ra lâu như vậy rồi, nhiều năm như vậy quả thật ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đối với con, cho nên dù con có nói gì, ta cũng sẽ không có ý kiến.
Nhưng mà chúng ta đã gặp lại nhau như vậy rồi, ta không thể giả bộ như cái gì cũng không biết được. Tấm thẻ này con cầm lấy đi, bên trong là số tiền mấy năm gần đây ta tích góp được. Dáng vẻ kia của cha con, hẳn là giờ vẫn còn đang dốc hết sức làm việc vì mộng tưởng của ông ta? Hẳn là ông ta không cho con một cuộc sống tốt đúng không? Tiền trong tấm thẻ này không nhiều nhưng ít ra vẫn có thể đảm bảo cho con có cuộc sống tốt trong lúc học đại học."
Bà vừa nói vừa nhìn quần áo trên người Tô Đào, ánh mắt không biết là đang thương hại hay là đang đau lòng.
"Con gái cần phải mua nhiều quần áo đẹp và túi xách, con cần mua gì thì cứ dùng tiền ta đưa cho con mà mua, không cần phải đau lòng."
Tô Đào nghe bà ta nói xong, trong đầu chỉ còn lại hai chữ 【 hoang đường 】.
Cô không biết nên hình dung cảm giác bây giờ của mình như thế nào. Hiện tại cô thậm chí còn hoài nghi không biết lúc nãy bản thân mình nghĩ gì mà lại mang một thân bệnh tật tới nơi này cùng bà ta gặp mặt, nghe bà ta nói những lời này.
Nếu nói sau lần gặp mặt ngoài ý muốn lần trước cô vẫn còn một chút ảo tưởng về mẹ của mình thì hiện tại, chính bà ấy đã trực tiếp hủy đi cái ảo tưởng đó của cô.
Cô hắng giọng, cố nén khó chịu, muốn làm cho đầu mình thanh tỉnh hơn một chút. Vừa định mở miệng nói chuyện thì cái ghế bên cạnh bỗng nhiên bị kéo ra. Tô Đào quay qua nhìn, sau khi thấy rõ người đó là ai liền ấp úng kêu một tiếng.
"Anh Ninh Dã."
Ninh Dã mang theo một thân phong trần mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, không thèm quan tâm đến người phụ nữ đang ngồi ở đối diện kia, giơ tay sờ trán cô.
"Sao lại nóng như vậy? Đã uống thuốc chưa?" Hắn cau mày hỏi.
"Đã uống rồi ạ." Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu trả lời, giọng nói so với thường ngày mềm mại hơn một chút.
"Đã uống rồi mà vẫn còn nóng như vậy sao?" Hắn nhăn mày càng sâu.
"Đi thôi, tôi đưa em đến bệnh viện."
Trần Niệm ngồi ở đối diện thấy mình bỗng nhiên bị xem nhẹ nên nhất thời không nhịn được mà lên tiếng:
"Vị tiên sinh này, chúng tôi vẫn chưa nói chuyện xong đâu."
"Nói xong hay chưa xong thì cũng không cần nói tiếp nữa đâu."
Ninh Dã một tay đỡ lấy bả vai Tô Đào, có chút không kiên nhẫn mà nhìn bà ta rồi lại nhìn vào tấm thẻ ngân hàng trên bàn.
"Bà cảm thấy hiện tại em ấy sẽ cần chút tiền này của bà sao? Bà đây là tự đề cao chính mình quá hay là bà khinh thường Tô Đào nhà chúng tôi?"
1
Trần Niệm bị nói như vậy thì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vài giây sau bà ta gian nan mở miệng:
"Tôi chỉ là muốn đền bù một chút cho sai lầm của mình mà thôi."
"Cái loại đền bù này của bà, cô gái nhỏ nhà chúng tôi không cần."
Ninh Dã nói xong, một chút kiên nhẫn cũng không còn, đỡ bả vai Tô Đào muốn mang cô đi.
Tô Đào cũng thuận theo, không có ý tứ phản kháng nhưng sau khi đứng dậy cô vẫn nói với Trần Niệm câu cuối cùng:
"Chuyện khác tôi xác thật không biết nhưng có một chuyện tôi có thể xác minh với dì là cha tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nói một lời nào không tốt về dì. Xin đừng tự mình suy nghĩ rồi tuỳ tiện đi phỏng đoán người khác."
- [Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad @GauStore, tất cả những trang khác đều là ăn cắp.]
Tô Đào bị Ninh Dã ôm vào bệnh viện.
Lúc xuống xe, trước mắt cô có chút mơ hồ, nhìn không rõ bậc thang dưới chân nên suýt nữa thì ngã. Ninh Dã đi bên cạnh liền lạnh mặt, một câu dư thừa cũng không nói, trực tiếp khom lưng bế cô lên.
Lúc đó Tô Đào đã sốt đến nghiêm trọng, đột nhiên bị bế lên làm cô càng cảm thấy mơ hồ nên căn bản không kịp phản ứng lại.
Đến lúc phản ứng lại thì cả người đã bị Ninh Dã ôm tới phòng cấp cứu. Bác sĩ làm một số kiểm tra đơn giản cho cô, lại đo nhiệt độ cơ thể, cuối cùng xác định chỉ đơn giản là phát sốt, cười cười nói với cô:
"Không có chuyện gì lớn, 38 độ 6, chờ lát nữa truyền xong bình thuốc là ổn."
Bác sĩ nói xong câu đó lại nhìn đến người đàn ông đứng phía sau cô, cười trêu chọc:
"Vừa nãy thấy bạn trai cháu hốt hoảng ôm cháu tiến vào tôi còn tưởng rằng cháu sốt đến 40 độ đấy."
Tô Đào có chút xấu hổ, vừa định giải thích một chút nói anh ấy không phải là bạn trai của mình thì Ninh Dã bỗng nhiên lên tiếng:
"Phiền toái giúp tôi tìm một phòng bệnh với."
Ninh Dã yêu cầu rất cao, nếu là phòng bệnh có nhiều người ở hắn sẽ không đồng ý nên y tá dẫn bọn họ đến một phòng đơn. Hắn vẫn có chút chán ghét hoàn cảnh nơi này quá kém nhưng vì không muốn trì hoãn thời gian truyền dịch cho Tô Đào nên đành phải chấp nhận.
Từ nhỏ đến lớn Tô Đào đã từng bị bệnh rất nhiều lần nhưng số lần truyền dịch lại cực ít. Cô nằm ở trên giường bệnh, nhìn y tá ở bên cạnh chuẩn bị thuốc, lại nhìn đến cái kim tiêm lạnh băng như đang loé lên kia, trong lòng liền bắt đầu có chút bồn chồn không yên
Giây tiếp theo, một bàn tay to che lại trước mắt cô, tầm mắt lâm vào một mảng bóng tối. Lòng bàn tay Ninh Dã vô cùng ấm, lại có chút khô ráo, khi hít thở vào cô còn mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
"Tôi làm chỗ dựa cho em, đừng sợ."
Đáy lòng Tô Đào có chút nóng lên, sau khi y tá gắn kim truyền dịch vào tay cô xong liền rời đi. Cô chủ động nhéo nhéo tay hắn, làm hắn bỏ tay ra.
Một lần nữa mở mắt ra, cô cũng không nhìn hắn, lông mi rũ xuống, rầu rĩ hỏi một câu:
"Không phải hôm nay anh rời đi sao..."
Thật ra Tô Đào muốn hỏi vì sao Ninh Dã lại đột nhiên xuất hiện ở quán cà phê nhưng mà cô ngượng ngùng không dám hỏi thẳng như vậy.
Ninh Dã tùy tiện nhìn thoáng qua liền nhìn thấu được tâm tư của cô, trực tiếp đáp:
"Bạn cùng phòng của em sợ em bị khi dễ nên đã gọi điện cho tôi. Đúng thật là lúc đó tôi và Dương Phàm đã đến sân bay nhưng sau đó lại quay trở về."
Tô Đào nghe xong thì một lúc sau mới phản ứng lại. Cô nghĩ mấy cô bạn cùng phòng hẳn là cảm thấy người lớn nhà Sở Dương Dương tìm cô làm khó dễ nên mới nghĩ cũng kêu người lớn trong nhà cô ra giúp chống lưng.
"Vậy... Sao anh lại biết em và bà ấy có quan hệ với nhau?"
Ninh Dã nhìn Tô Đào, khuôn mặt cô gái nhỏ lúc này vô cùng nhợt nhạt, nằm trên giường bệnh, gầy giống như tờ giấy, cánh tay đang truyền dịch cũng vô cùng mảnh khảnh, dường như chỉ cần gập lại liền gãy.
Hắn không muốn giải thích nhiều, chỉ tùy tiện đáp một câu.
"Lúc trước ở khách sạn, ba em có gọi điện thoại đến, là tôi bắt máy."
Lúc sau, hắn thật cẩn thận mà chạm vào cánh tay nhỏ đang truyền dịch của cô.
"Lạnh không em?"
3
Hắn hỏi vậy là vì trước kia từng nghe người ta nói lúc truyền dịch thì tay sẽ lạnh hơn so với thường ngày rất nhiều. Sợ cô gái nhỏ khó chịu nhưng lại không dám hé răng nên mới nhịn không được hỏi nhiều một chút.
Tô Đào còn chưa kịp đáp, hắn lại nói.
"Không thì tôi đi tìm cái túi giữ ấm lót dưới tay cho em nhé?" Nói xong, liền thật sự đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Tô Đào thấy vậy thì lập tức muốn giữ chặt hắn, cô theo bản năng vươn cái tay đang truyền dịch kia ra. Hành động này khiến cô đau đến nỗi nhíu chặt mày lại, Ninh Dã cũng vô cùng hoảng sợ.
"Em lộn xộn cái gì chứ!"
Hắn vừa gấp vừa tức, sau khi mắng một tiếng thì nhìn thấy đôi mắt ướt dầm dề của cô, nhận ra được ngữ khí của mình không đúng lắm.
Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, nhìn kỹ tay cô, xác nhận chỗ cắm kim truyền dịch không sao cả thì mới lên tiếng hỏi:
"Đau không em?"
3
Tô Đào lắc đầu.
Sau đó cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà cô bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía hắn, nói:
"Anh Ninh Dã, anh đừng như vậy nữa."
"Cái gì?" Hắn có chút không hiểu ý cô nói.
"Ý em là anh không cần phải đối xử tốt với em như vậy nữa, nếu anh cứ như vậy mãi, em thật sự sẽ hiểu lầm."
Lúc nói chuyện, cô cố nén nhút nhát, da đầu vẫn luôn căng chặt nhìn chằm chằm vào hắn.
Ninh Dã nhìn cô, rốt cuộc cũng đã hiểu cô đang nói cái gì rồi.
Phòng bệnh bỗng lâm vào yên tĩnh. Hai người không tiếng động nhìn nhau một lúc lâu, sau đó, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.