Đào Đào Ô Long

Chương 55: Chuyển lên chính thức



Lúc ra khỏi rạp phim, hai má Tô Đào vẫn còn đỏ bừng.

Ninh Dã đi bên cạnh vẫn luôn mỉm cười trêu chọc Tô Đào, thỉnh thoảng còn vươn tay muốn nhéo nhéo má cô gái nhỏ nhưng dĩ nhiên là cô vẫn luôn né tránh không thèm nhìn đến hắn.

Lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ đi ở phía trước đang thảo luận với nhau về cốt truyện của bộ phim vừa nãy, khi thảo luận đến đoạn cao trào trong phim thì lão phu nhân xoay người lại định hỏi Tô Đào xem câu nói của nữ chính vào lúc đó rốt cuộc là có ý gì.

"Đào Đào à, cháu nói xem lúc ấy nữ chính nói cái gì mà chẳng qua chúng ta là...."

Lời còn chưa dứt thì bà đã nhận ra sắc mặt của cô gái nhỏ không quá thích hợp nên liền hỏi:

"Cháu làm sao thế? Bên trong rạp quá nóng sao?"

Tô Đào còn đang xấu hổ không biết phải trả lời thế nào thì người đàn ông đi bên cạnh đã vươn tay xoa xoa đầu cô.

"Đúng là có hơi nóng, vừa nãy cháu cảm thấy máy sưởi bên trong mở nhiệt độ hơi cao nên bảo em ấy cởi áo khoác ra nhưng em ấy lại không nghe.”

Nói xong còn làm ra vẻ như những lời mình vừa nói là thật, rũ mắt nhìn Tô Đào rồi nói:

"Vừa nãy nghe theo lời anh là tốt rồi."

Lời này của Ninh Dã vừa nghe liền biết là gạt người, Tô Đào trừng mắt nhìn hắn còn lão phu nhân đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà đánh vào tay hắn một phát.

"Đào Đào, cháu nói đi, có phải anh Ninh Dã lại trêu chọc cháu nữa rồi hay không? Đừng sợ, cứ nói với bà, bà sẽ thay cháu dạy dỗ lại nó!"

Bà nói xong lại muốn đánh Ninh Dã thêm một cái nữa, Tô Quốc Vĩ thấy vậy liền nhanh chóng ngăn lại.

Hiện tại trong mắt Tô Quốc Vĩ ấn tượng về Ninh Dã cũng xem như là không tệ. Khoảng thời gian trước đây khi mọi người có ý định cho hai đứa nhỏ đính hôn với nhau thì ông cũng chỉ có ấn tượng chung chung mơ hồ về hắn.

Dạo gần đây thông qua vài lần nói chuyện điện thoại hay vài lần gặp mặt trực tiếp thì trong lòng ông cũng không còn cảm giác không được tự nhiên với Ninh Dã như trước nữa.

Tuy nhiên bây giờ ông lại nhận ra quả thật là hai đứa nhỏ không quá xứng đôi với nhau, dù là nhìn từ phương diện nào đi chăng nữa thì cũng cảm thấy giống một cặp anh em hơn.

Vậy nên lúc này Tô Quốc Vĩ cũng không quá để ý xem giữa hai đứa nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho rằng cả hai chỉ đang cãi nhau một chút. Ông còn đang hy vọng Tô Đào có thể hoạt bát hơn nên không hề có ý định ngăn cản.

"Chỉ là hai đứa nhỏ ầm ĩ với nhau một chút thôi mà. Một người bà con xa của tôi trong nhà cũng có hai đứa nhỏ, là anh trai và em gái, lúc trước ở nước ngoài tôi thỉnh thoảng cũng ghé đến nhà bọn họ làm khách, hai đứa nhỏ nhà bọn họ cũng hay đùa giỡn với nhau như vậy. Bà đừng chuyện bé xé ra to, như vậy lại khiến cho anh em chúng nó trở nên không được tự nhiên."

Ninh Dã vốn đang cười cười nhưng sau khi nghe thấy Tô Quốc Vĩ nói đến hai chữ "anh em" thì cười không nổi nữa.

-

Kế hoạch ban đầu của lão phu nhân là kêu tài xế đến chở hai cha con Tô gia về nhà trước rồi sau đó lại chở bà và Ninh Dã về bên biệt thự sau nhưng sau khi tài xế chạy xe đến thì biểu tình có chút do dự, bộ dáng ấp a ấp úng như là có chuyện muốn nói.

Ninh lão phu nhân thấy vậy thì cau mày, bà bảo ông ấy có chuyện gì thì cứ nói thẳng.

"Dì giúp việc trong nhà gọi điện đến nói rằng chủ tịch Ninh và Ninh Hoài thiếu gia đã về bên biệt thự rồi ạ."

Tài xế vừa dứt lời liền cảm thấy không khí xung quanh lạnh hơn không ít. Vốn dĩ ông ấy cũng không muốn phá hư bầu không khí vào lúc này đâu nhưng dì giúp việc lại gọi đến nói rằng chủ tịch Ninh có việc gấp cần tìm lão phu nhân và Ninh Dã thiếu gia.

Quan hệ của mọi người ở Ninh gia vốn không tốt, ngày thường căn bản sẽ không tụ họp lại một chỗ với nhau. Hai vị kia lâu lắm mới trở về, lại nói thẳng ra là muốn gặp ai nên ông ấy cũng không dám trì hoãn nhiệm vụ truyền tin này.

Hai cha con Tô Đào đều nghe được lời mà tài xế vừa nói, Tô Quốc Vĩ phản ứng lại trước, ông nhanh chóng lên tiếng:

"Tôi và Đào Đào sẽ tự gọi xe về nhà, hai bà cháu cứ đi trước đi! Đừng vì bọn tôi mà chậm trễ thời gian nữa!"

Tô Đào cũng có chút lo lắng, thừa dịp cha và bà đang nói chuyện với nhau liền lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Ninh Dã.

Ninh Dã nhìn cô gái nhỏ đang ngẩng đầu nhìn mình, đáy mắt tất cả đều là lo lắng, trong nháy mắt hắn liền hiểu sao lại thế này.

Đưa tay xoa xoa đầu Tô Đào, cười với cô một cái rồi nói:

"Đừng lo lắng, lát nữa về nhà cứ nghỉ ngơi thật tốt nhé, buổi tối anh sẽ nhắn tin cho em."

-

Sau khi lên xe taxi, Tô Đào vẫn luôn suy nghĩ về chuyện vừa nãy, trong lòng có chút không yên.

Tô Quốc Vĩ ngồi bên cạnh cũng nhỏ giọng cảm thán.

"Xem ra Ninh gia cũng không còn hài hòa như lúc trước nữa, vừa nãy tài xế vừa mới nhắc đến chủ tịch Ninh thì sắc mặt của lão phu nhân liền không vui."

Tô Đào đương nhiên biết, lúc cô ở Ninh gia còn từng thấy bà và vị kia lớn tiếng cãi nhau. Dường như mỗi lần bọn họ cãi nhau đều là vì Ninh Dã, lần này tài xế lại đến kêu cả hai bà cháu bọn họ cùng trở về…

Tô Đào càng nghĩ càng bất an, Tô Quốc Vĩ tiếp tục nói gì đó nhưng cô cũng không có tâm tư cẩn thận lắng nghe.

Sau khi về đến nhà, Tô Đào rửa mặt xong liền về phòng của mình.

Cô vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Ninh Dã, tâm không thể tĩnh nổi, nhiều lần muốn nhắn tin hỏi hắn một chút về tình huống ở bên đó nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được.

Tô Đào lấy ra một quyển đề toán mà hồi học lớp mười hai vẫn chưa làm xong hết, cưỡng bách bản thân tập trung giải đề.

Những con số, ký hiệu xuất hiện tới lui trước mắt khiến tâm trạng của Tô Đào dần dần ổn định lại. Nhưng trong quá trình làm bài cô cũng sẽ thường ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường.

Qua chín giờ, cuối cùng điện thoại của cô cũng đã vang lên. Không phải âm báo của WeChat mà là nhạc chuông điện thoại.

Tô Đào cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình đang hiện lên ba chữ ‘anh Ninh Dã’

"Alo." Cô gái nhỏ bấm nghe máy.

Dường như người đàn ông ở đầu bên kia đang hút thuốc, hô hấp lâu dài, lúc nói chuyện thanh âm có chút nhẹ, mang theo ý cười.

"Bắt máy nhanh như vậy? Nãy giờ vẫn luôn chờ điện thoại của anh à?"

Tô Đào không phản ứng lại lời này mà trực tiếp nhỏ giọng hỏi:

"Anh ổn không? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Anh thì không sao, nhưng bà thì tức giận không ít đâu."

Giọng Ninh Dã xác thật là ung dung, không có gì khác thường, sau lại bổ sung thêm một câu.

"Hai ngày tiếp theo nếu em có rảnh thì đến biệt thự bên này chơi với bà nhé."

"Được ạ."

Tô Đào đáp ứng xong lại cảm giác có chút gì đó không thích hợp, cô hỏi:

"Anh... Sắp tới anh sẽ không về biệt thự ạ?"

"Không phải không trở về, bên công ty của anh có chút chuyện nên anh phải đi nước ngoài mấy ngày."

Ninh Dã sợ Tô Đào sẽ lo lắng nên cố ý nói rất nhẹ nhàng:

"Em đừng lo lắng, chỉ là một hạng mục gặp chút vấn đề thôi, có thể giải quyết được. Anh sẽ quay về trước đêm Trừ tịch*."

*Trừ tịch: ngày ba mươi Tết

Trong lòng Tô Đào có chút hụt hẫng, cô nghĩ nghĩ rồi rầu rĩ đáp:

"Vậy anh nhất định phải giải quyết vấn đề cho tốt nha, em và bà sẽ chờ anh trở về ăn Tết."

Lời này không phải là ý muốn nhất thời vì trưa hôm nay lão phu nhân đã đề cập đến chuyện muốn hai cha con nhà Tô Đào cùng đến biệt thự Ninh gia ăn Tết. Tô Quốc Vĩ từ chối rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn là không thể từ chối được sự nhiệt tình của lão phu nhân nên đành phải gật đầu đáp ứng.

Ninh Dã ở đầu bên kia nghe cô gái nhỏ nhẹ giọng dặn dò mình, tảng băng trong lòng cũng dần tan chảy. Đôi mày vốn đang nhăn nhẹ cũng dần giãn ra, ý cười trong giọng nói càng thêm đậm.

"Ngoan."

-

Chớp mắt đã đến Trừ tịch.

Mấy ngày trước đó hầu như mỗi ngày Tô Đào đều đến biệt thự bên này chơi với lão phu nhân.

Có cô ở cạnh bầu bạn nên lão phu nhân cũng không biểu hiện ra thái độ gì quá khác thường, bà vẫn như cũ cười hiền với cô. Chỉ khi nào thấy chủ tịch Ninh và Ninh Hoài trở về thì sắc mặt bà mới hơi trầm xuống.

Trước Trừ tịch một ngày, lão phu nhân thấy thời gian đã muộn nên bảo với Tô Đào không cần phải trở về, miễn cho ngày mai lại phải dậy sớm chạy đến đây.

Bà còn tự mình gọi điện báo cho Tô Quốc Vĩ, đầu tiên là nói với ông ấy không cần phải lo lắng cho Tô Đào, hai là nói cho ông ấy biết ngày mai bà sẽ kêu tài xế qua đón, ông cứ yên tâm ngồi ở nhà chờ là được.

Ngày hôm sau, việc đầu tiên mà Tô Đào làm sau khi thức dậy là nhìn điện thoại. Nhưng trên màn hình ngoại trừ một ít thông báo hằng ngày của các ứng dụng thì không còn thông báo đặc biệt nào khác nữa. Cô nghĩ một chút, vẫn là nhịn xuống xúc động muốn nhắn tin WeChat hỏi Ninh Dã khi nào thì trở về.

Ninh lão phu nhân vẫn luôn xem trọng mấy ngày lễ nên mỗi khi đến Tết Âm Lịch bà đều sẽ trang trí trong ngoài biệt thự lại một lần. Năm nay cũng vậy, lầu trên lầu dưới treo không ít chữ ‘phúc’, phía trước cửa còn treo hai cái đèo lồng màu đỏ, nhìn vào vô cùng có hương vị năm mới.

Sau khi Tô Đào xuống lầu vẫn luôn giúp dì giúp việc nấu bữa cơm tất niên, sau đó Tô Quốc Vĩ cũng đến, ông còn mang theo không ít quà.

Ninh lão phu nhân mặc một bộ đường trang màu đỏ đậm, trên cổ còn đeo thêm sợi dây chuyền trân châu mà ngày thường ít khi thấy được, sắc mặt so với ngày thường cũng vui vẻ hơn không ít.

Bà kêu người nhận lấy quà năm mới mà Tô Quốc Vĩ mang đến, không hề giả bộ làm ra dáng vẻ khách sáo khước từ.

Tô Quốc Vĩ thấy Tô Đào thì cười nói:

"Con gái tôi hai ngày nay lại làm phiền đến bà rồi."

"Nói cái gì thế! Rõ ràng là do tôi quá cô đơn nên Đào Đào mới đến chơi với tôi!"

Lão phu nhân cười tủm tỉm, xoa xoa đầu Tô Đào rồi lại tiếp tục nói:

"Nếu đây mà là phiền toái thì ngược lại tôi còn hy vọng được phiền thêm nhiều chút đấy!”

Tô Đào bị hai người bọn họ khiến cho có chút không được tự nhiên, cô vừa định xin phép đi vào phòng bếp giúp đỡ dì giúp việc thì cửa biệt thự bỗng nhiên bị mở ra từ phía bên ngoài.

Chủ tịch Ninh và Ninh Hoài cùng nhau tiến vào, trong tay hai người cũng cầm theo không ít giỏ quà, sau khi vào đến phòng khách liền hướng về phía lão phu nhân cười nói “Năm mới vui vẻ”.

Sắc mặt lão phu nhân hơi trầm xuống, có lẽ là do còn có Tô Quốc Vĩ và Tô Đào ở đây nên bà cũng không biểu hiện gì nhiều hơn, chỉ hỏi:

"Không phải nói là bận à? Sao lại còn đến đây làm gì?"

Ninh Hoài chủ động tiến lên, bộ dáng ôn hòa lễ độ hướng về phía lão phu nhân cười cười rồi đáp lại:

"Bà nói gì vậy chứ, dù công ty có bận đến đâu đi nữa thì cháu với chú cũng sẽ giành thời gian về ăn Tết với bà mà."

Anh ta nói xong lại nhìn về phía Tô Đào và Tô Quốc Vĩ.

"Em gái Tô Đào thì cháu đã gặp rồi, còn vị đứng bên cạnh này…"

"Chào hai người, tôi là cha của Tô Đào." Tô Quốc Vĩ khách khí chào hỏi lại.

Vị chủ tịch Ninh kia giương mắt nhìn qua, trước mắt rõ ràng sáng lên.

"Ông là cha của Tô Đào sao? Tôi và lão phu nhân đã từng nhắc đến ông nhiều lần rồi, trước kia lúc cha tôi làm phẫu thuật thì tôi còn đang ở nước ngoài nên không có cơ hội gặp được ông. Sau này đến khi hai đứa nhỏ có hôn ước thì ông lại ra nước ngoài!"

Tô Quốc Vĩ lễ phép đáp lại một câu, Tô Đào đứng ở bên cạnh cảm thấy Ninh Hoài vẫn đang không để lại dấu vết mà đánh giá mình nên trong lòng có chút chán ghét, cô nhỏ giọng nói với lão phu nhân một tiếng rồi đi vào phòng bếp.

Lão phu nhân nhìn hai người kia không thuận mắt nên cũng không thèm tiếp đón, đi theo Tô Đào vào phòng bếp giúp đỡ dì giúp việc.

Trong lòng Tô Đào khó chịu, lại nhớ đến Ninh Dã bên kia vẫn không có chút tin tức nào, không nhịn được nữa nên liền hỏi lão phu nhân:

"Bà ơi, khi nào anh Ninh Dã trở về vậy ạ?"

Lão phu nhân đang thái đồ ăn, đầu cũng không quay lại, đáp lời cô gái nhỏ:

"Sáng nay chỗ mà nó đi công tác có mưa to, vốn là giữa trưa có thể về đến Bắc Thành nhưng chuyến bay lại bị hoãn nên khả năng là đến tối mới có thể về được.”

Tô Đào gật gật đầu, sau khi nghe được tin Ninh Dã sẽ trở về thì lòng cô cũng yên tâm hơn không ít.

Dì giúp việc biết có người đến nên cố ý cắt mâm trái cây chuẩn bị đưa ra. Tô Đào đang lo lắng cha ở bên ngoài một mình sẽ không ứng phó được, nghĩ một chút liền chủ động nhận lấy nhiệm vụ này.

Lúc cô ra đến phòng khách, chủ tịch Ninh và Ninh Hoài đã ngồi xuống sô pha, Tô Quốc Vĩ cũng đang ngồi ở sô pha đối diện với hai người bọn họ.

Chủ tịch Ninh làm ra bộ dáng khách khí mà nói:

"Vừa hay hôm nay gặp được ông nên chúng ta nói một chút về chuyện của hai đứa nhỏ đi! Nếu ông và Tô Đào đồng ý thì sang năm tôi sẽ để cho hai đứa nó đính hôn. Ông yên tâm đi, ông là người đã cứu lấy cha tôi nên khi Tô Đào gả đến Ninh gia chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi con bé. Còn về phía Ninh Dã, trước khi mẹ nó qua đời có để lại cho nó không ít cổ phần. Đến khi hai đứa đính hôn tôi sẽ kêu nó chuyển một nửa số cổ phần đó qua cho Tô Đào."

Ông ta nói cực kỳ nghiêm túc, Tô Quốc Vĩ nghe xong lại thấy thật xấu hổ.

Vừa vặn lúc này Tô Đào ra tới, Ninh lão phu nhân cũng đi theo phía sau, Tô Quốc Vĩ thấy bà ấy thì giống như thấy được vị cứu tinh của mình, ông lên tiếng:

"Bà không nói cho người trong nhà biết chuyện hôn ước của hai đứa nhỏ đã bị hủy bỏ rồi sao?"

Sắc mặt lão phu nhân hoàn toàn đen xuống, chủ tịch Ninh cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn, ngay cả Ninh Hoài đang ngồi im lặng một bên đáy mắt cũng hiện lên một tia thâm ý.

Ninh lão phu nhân không muốn tiếp tục nói về đề tài này, bà lạnh lùng liếc nhìn chủ tịch Ninh một cái rồi nói:

"Có chuyện gì thì chờ cơm nước xong lại nói, có khách ở đây thì đừng có mà nói linh tinh."

Ông ta vẫn muốn tiếp tục nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là Ninh Hoài ấn ấn cánh tay ông ta một chút thì ông ta mới nhịn xuống.

-

Bốn giờ chiều, bữa cơm tất niên của Ninh gia đã bắt đầu.

Chủ tịch Ninh mang đến một chai rượu vang đỏ loại tốt nhất, ông ta nói khó lắm mới gặp được Tô Quốc Vĩ nên chủ động mời ông uống hai ly.

Tô Quốc Vĩ không quá hiểu rõ về tình huống cụ thể của Ninh gia, chỉ là trong lúc đang dùng cơm thì nghĩ đến chuyện hôm nay không thấy Ninh Dã đâu nên lập tức hỏi:

"Hôm nay Ninh Dã không về đây sao?"

"Không cần phải quan tâm đến nó, Trừ tịch hằng năm nó đều không về đây. Suốt ngày chỉ biết đi giao du với mấy đứa bạn chẳng ra gì, không nhìn thấy mặt nó còn tốt hơn!” Chủ tịch Ninh đáp lại với sắc mặt cứng đờ.

Lão phu nhân nhịn không nổi nữa, trừng mắt nhìn qua.

"Năm nay nó đã đồng ý về đây ăn Tết cùng tôi, nhưng hiện tại vì sao vẫn còn chưa trở về được trong lòng anh còn không rõ lý do sao?”

Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương và xấu hổ. Tô Quốc Vĩ  không ngờ một câu nói của mình lại khiến mọi việc thành ra như vậy. Tô Đào ngồi bên cạnh cũng cảm thấy hụt hẫng.

Ninh Hoài lại là người đứng ra giảng hòa. Hắn cười cười đứng lên rót cho mỗi vị trưởng bối một ly rượu đỏ, cuối cùng cũng tự rót cho mình một ly, nâng ly hướng về phía bọn họ rồi nói:

"Hôm nay là Trừ tịch, chúng ta khó có được cơ hội cùng nhau ăn bữa cơm như thế này, cháu là tiểu bối, trước tiên kính mọi người một ly, chúc cho mọi người năm mới khỏe mạnh, mọi việc đều như ý.”

Có thể nói rằng Ninh Hoài rất hiểu chuyện, hắn đang cấp cho mỗi người ở đây một bậc thang để đi xuống. Chủ tịch Ninh bị lão phu nhân nói như vậy vốn đang định nổi giận nhưng lúc này cũng nén xuống.

Suốt thời gian còn lại không ai có thể thoải mái dùng cơm. Lúc bữa cơm kết thúc thì Tô Quốc Vĩ nhân được một cuộc gọi từ bên đài, không biết là nhiệm vụ gì lại bỗng nhiên thiếu người nên cần ông ấy đến để hỗ trợ.

Ông ấy chào hỏi với mọi người trong Ninh gia xong liền vội vàng rời đi, lúc Tô Đào tiễn ông ra cửa ông vẫn còn có chút lo lắng.

"Nếu không thì con đi cùng cha sang bên đài đi…”

Sau đó ông ấy lại thở dài một hơi rồi nói:

“Ninh gia quả nhiên là không bình yên giống như mặt ngoài. Quyết định lúc trước của cha quả thật là quá qua loa rồi, nhưng cũng may là hôn ước giữa con và Ninh Dã đã bị hủy bỏ, nếu không thì về sau con và nó mà sống chung với nhau thì nhất định sẽ phải thường xuyên đối mặt với những chuyện như thế này, như vậy sẽ khiến cha phải lo lắng.”

Tô Đào sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ cha sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Tô Quốc Vĩ thấy con gái không lên tiếng, đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của cô.

"Sao nào? Con đi với cha nhé? Không thì con cứ về nhà trước đi, cha sẽ nhanh chóng làm xong việc rồi buổi tối về nhà làm vằn thắn cho con."

Tô Đào còn muốn gặp Ninh Dã nên khẽ lắc đầu nói lời từ chối đề nghị của cha.

"Cha cứ đi đi, không cần phải lo lắng cho con đâu, buổi tối chúng ta sẽ liên lạc với nhau."

Tô Quốc Vĩ thấy con gái không có ý định rời đi nên cũng không miễn cưỡng nữa.

Ông nhìn ra được Ninh lão phu nhân là thật sự thích Tô Đào, vừa rồi lại mới xảy ra chuyện không vui nên cứ để Tô Đào ở lại đây với bà ấy cũng tốt.

Sau khi Tô Quốc Vĩ rời đi thì Tô Đào nhanh chóng quay vào biệt thự.

Trong phòng khách đã không còn ai, phòng bếp cũng chỉ có dì giúp việc đang bận rộn dọn dẹp. Tô Đào còn đang suy nghĩ xem mọi người đã đi đâu hết rồi thì từ bên phía thư phòng còn chưa đóng kín cửa lại truyền đến tiếng cãi nhau.

"Anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang có chủ ý gì! Chuyện của hai đứa nhỏ dù thế nào thì cũng không cần anh phải nhúng tay vào! Nhiều năm nay Ninh Dã có người cha như anh cũng như không có! Hiện tại anh không cần phải bắt đầu giả bộ quan tâm đến nó làm gì!"

Là giọng của lão phu nhân, trong lời nói mang theo không ít tức giận.

"Mẹ, chẳng phải lần này con đã nói đúng ý của mẹ rồi sao? Con nói gì sai à? Nếu Tô Đào thật sự gả vào nhà chúng ta thì chúng ta phải cho con bé gì đó chứ? Con nói Ninh Dã chia một nửa cổ phần cho con bé thì có làm sao?" Chủ tịch Ninh cũng lớn giọng đáp lại.

"Vậy sao anh không nói sẽ lấy cổ phần của anh để tặng cho con bé? Sao anh không nói là đến lúc Ninh Hoài kết hôn thì nó cũng sẽ tặng cho vợ một nửa số cổ phần của nó?"

Ông ta nghẹn lại, không lên tiếng nữa. Ninh lão phu nhân thấy vậy, biết ông ta đang chột dạ nên càng thêm tức giận mà mắng chửi.

"Tôi thật không biết anh đây là đang nghĩ gì! Rõ ràng chính mình có con trai nhưng lại không thèm quan tâm chăm sóc mà ngược lại còn đi nuôi con của người khác. Nếu không phải vì mấy năm nay anh vẫn luôn bất công như vậy thì tôi sẽ chỉ quan tâm đến Ninh Dã mà mặc kệ Ninh Hoài sao? Thằng bé không có mẹ đã vô cùng đáng thương rồi vậy mà anh vẫn luôn đâm dao sau lưng nó, anh làm vậy là có ý gì?

Sắc mặt của ông ta càng thêm trắng, lạnh lùng nói.

"Con xem nó là con trai nhưng nó có xem con là cha của nó hay không? Hạng mục trước kia của công ty chúng ta là do chính nó trong tối ngoài sáng cho người động tay động chân vào, con và Ninh Hoài bỏ bao nhiêu sức lực tiền bạc vào đó cuối cùng đều bị nó phá hỏng!"

"Cho nên anh liền động đến công ty của nó?!"

"Con đây là đang dạy cho nó chút bài học!"

"Vậy sao anh không nói ban đầu là do Ninh Hoài muốn phá hạng mục của Ninh Dã nên mới khiến mọi chuyện thành như vậy!"

"Ninh Hoài làm vậy cũng là vì muốn tốt cho công ty của chúng ta! Ninh Dã thân là người của Ninh gia thì nó phải biết nghĩ cho đại cục chứ! Cái công ty nhỏ đó của nó làm sao có thể so được với Ninh thị của chúng ta!"

Ninh lão phu nhân tức điên lên, suýt chút nữa là giơ tay đánh người.

"Anh đúng thật là hết thuốc chữa rồi!"

-

Tô Đào ở bên ngoài nghe thấy được nên vô cùng hoảng sợ, lại thấy hai người càng nói càng ra nhiều vấn đề sâu xa khác nên cô không dám tiếp tục ở đó nữa.

Lúc đi đến phòng khách, ngoài ý muốn phát hiện Ninh Hoài mới vừa nãy không thấy đâu thì bây giờ lại xuất hiện. Hắn ngồi ở sô pha, đang thong thả bóc quýt.

Thấy Tô Đào đi đến, hắn ta hỏi:

"Muốn ăn không? Anh bóc cho em một quả nhé?"

Tô Đào cảm thấy người này vô cùng kỳ quái, cô không quá muốn đến gần nên lễ phép lắc đầu từ chối, định lên lầu đi về phòng của mình.

Nhưng lúc này bỗng nhiên hắn ta lại hỏi:

"Em và Ninh Dã thật sự đã hủy bỏ hôn ước rồi sao?"

Bước chân Tô Đào khựng lại, một lát sau cô quay đầu lại nhìn hắn.

Ninh Hoài có uống chút rượu nên so với vừa nãy buông thả hơn không ít, hắn đứng dậy đi về phía cô gái nhỏ.

"Vừa nãy hẳn là em đã nghe thấy rồi nhỉ? Thật ra tôi cảm thấy em hủy bỏ hôn ước cũng khá tốt đấy chứ, dù sao thì tên rác rưởi kia cuối cùng cũng sẽ không chiếm được cái gì, em đi theo nó thì chỉ có chịu khổ mà thôi.

Nếu không thì em theo tôi đi? Tuy là với thân phận này của em thì quả thật là tôi không thể cưới hỏi em đàng hoàng. Nhưng những gì mà tôi có thể cho em, chắc chắn là sẽ nhiều hơn so với tên rác rưởi kia.”

Ninh Hoài vừa nói vừa tiến đến gần Tô Đào, đáy mắt lộ ra tia vẩn đục ghê tởm.

Thật ra hôm nay sau khi bước vào cửa, lúc nhìn thấy cô gái nhỏ thì tâm hắn liền ngứa ngáy. Tuy trước kia đã từng gặp qua Tô Đào nhưng lúc ấy hắn chỉ cảm thấy đối phương là một đứa con nít còn chưa trưởng thành.

Hơn một năm không gặp, Tô Đào cao lên không ít, dáng người cũng phập phồng quyến rũ hơn. Phụ nữ bên cạnh hắn ta không ít nhưng loại thanh thuần như thế này thì từ trước tới nay vẫn chưa từng chơi qua. Hơn nữa đối phương lại từng có hôn ước với Ninh Dã nên càng thêm kích thích.

Vậy nên sau khi uống vào chút rượu hắn ta liền bắt đầu không biết lựa lời mà nói. Cũng không sợ Tô Đào sẽ nói bậy cái gì vì hắn có chừng mực, ở đây cũng không có người khác và hắn cũng không làm ra hành động gì. Hiện tại cho dù Tô Đào có hét to lên đi chăng nữa thì hắn vẫn có thể thề thốt phủ nhận mình không hề làm gì.

Nghĩ đến đây, Ninh Hoài lại càng thêm không kiêng nể gì, ánh mắt cũng trở nên kinh tởm hơn.

"Sao? Có suy xét lời tôi nói hay không? Tôi là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với tên rác rưởi kia."

Tô Đào tức đến mức cả người khẽ run, nhẫn nhịn một hồi nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không nổi nữa.

"Chát!"

Cô hung hăng vung tay tát cho hắn ta một cái, cảm thấy thật ghê tởm.

"Anh mới là đồ rác rưởi!"

-

Tô Đào không ở Ninh gia đợi nữa. Cô nói với dì giúp việc vài câu, nhờ dì ấy chút nữa nói lại với lão phu nhân giúp cô rồi sau đó liền mặc áo khoác đi ra ngoài. Cô trực tiếp gọi taxi đi đến sân bay.

Tối Trừ tịch, trên đường rất ít xe nên taxi một đường thông thuận chạy thẳng đến sân bay.

Lúc quét mã trả tiền chuẩn bị xuống xe, tài xế ở phía trước đưa cho cô một nắm kẹo rồi nói:

"Cô gái nhỏ à, ăn chút kẹo đi. Mặc kệ là có phát sinh chuyện gì thì cũng không cần phải gấp đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Tài xế thấy nãy giờ Tô Đào vẫn luôn trầm mặc run rẩy ở hàng ghế phía sau nên tưởng rằng cô có chuyện gì gấp muốn nhanh chóng đến sân bay.

Thiện ý của một người xa lạ khiến trong lòng Tô Đào ấm áp hơn một chút, cô nhận mấy viên kẹo rồi lễ phép nói lời cảm ơn.

Lúc ở bên ngoài sân bay, cô không vội vã đi vào trong mà lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Ninh Dã.

【 WeChat 】Tô Đào: Anh Ninh Dã, anh đã đến Bắc Thành chưa?

Khoảng nửa phút sau người ở đầu bên kia nhắn lại.

【 WeChat 】Ninh Dã: Anh vừa đáp máy bay, sẽ lập tức trở về.

Tiếp theo, một tin nhắn âm thanh được gửi đến.

"Sao vậy? Nhớ anh à?"

Vẫn là thanh âm lười biếng kèm theo ý cười, Tô Đào nghe xong liền nhanh chóng chạy vào chỗ cửa ra bên trong.

Sân bay Bắc Thành rất lớn, sảnh vào và sảnh ra cách nhau rất xa. Lúc cô chạy đến nơi thì vừa vặn nhìn thấy người đàn ông đã mấy ngày không gặp đang từ bên trong đi ra. Một tay kéo vali hành lý, một tay cầm điện thoại, dường như là đang nhắn tin.

Lúc này điện thoại của Tô Đào vang lên.

【 WeChat 】Ninh Dã:?. Đang trêu anh à?

Hô hấp của Tô Đào dần ổn định lại, cô nhắn lại cho hắn một tin.

【 WeChat 】Tô Đào: Anh xoay người lại đi.

Người đàn ông ở bên kia rõ ràng là sửng sốt, tiếp theo nhanh chóng xoay người lại, lúc hắn nhìn thấy cô gái nhỏ, đuôi lông mày hơi nhướng lên.

Ninh Dã kéo vali đi tới trước mặt cô gái nhỏ, vươn tay nhéo má cô một cái rồi nói:

"Tình huống gì đây? Đến đưa ấm áp cho anh sao?"

Tô Đào không biết nên nói thế nào, hiện tại trong lòng cô vẫn đang quay cuồng, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của Ninh lão phu nhân và Ninh Hoài.

"Anh vẫn luôn đâm dao sau lưng nó, anh làm vậy là có ý gì?"

"Cái tên rác rưởi kia…"

Ninh Dã thấy cô gái nhỏ cả nửa ngày vẫn không đáp lại câu hỏi mà chỉ an tĩnh nhìn hắn, dần dần phát giác ra có gì đó không thích hợp, ý cười trên mặt cũng chậm rãi phai nhạt.

Hôm nay là Trừ tịch, hẳn là Tô Đào vừa mới ăn cơm ở bên biệt thự xong. Hiện tại lại bỗng nhiên chạy đến sân bay tìm hắn, nhất định là ở biệt thự đã xảy ra chuyện gì đó. Nhìn vào ánh mắt của cô, Ninh Dã có thể kết luận rằng sự tình phát sinh 90% là có liên quan đến bản thân mình.

Đại khái đoán được là cô đã nghe được chuyện gì đó không hay nên hắn cũng không hỏi về vấn đề này nữa, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.

"Thật sự là đến đưa ấm áp cho anh à? Nhưng mà lần sau đừng làm như vậy nữa, nếu thật sự muốn đưa ấm áp cho anh thì không bằng trước tiên em hãy suy xét đến việc chuyển anh lên vị trí chính thức đi.”

Ninh Dã biết cô gái nhỏ rất thẹn thùng ở phương diện này nên mới nói như vậy để dời đi lực chú ý. Nhưng ngoài dự đoán là sau khi Tô Đào nghe hắn nói xong liền nhẹ giọng đáp lại một chữ "Được".

Ninh Dã ngẩn ra, Tô Đào thừa dịp hắn còn chưa kịp phản ứng liền nhón mũi chân.

Xung quanh sân bay là người đến người đi ồn ào náo nhiệt, lâu lâu còn vang lên tiếng còi xe, giữa những âm thanh này, Tô Đào làm ra một hành động lớn gan nhất trong cuộc đời.

Cánh môi cô nhẹ dán lên môi mỏng của hắn. Một khắc đó, cũng không biết là tim ai đang đập loạn không ngừng.

Hai giây sau, Tô Đào lại đứng vững trên mặt đất, cô nói:

"Anh đã được chuyển lên chính thức.”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh mang theo một tầng ươn ướn kiều diễm.

"Chúc mừng anh, thành công chuyển lên chính thức."

_

Sau 53 chương dài ơi là dài thì cuối cùng cũng đã chính thức ở bên nhau rồi quý dị ơi *tung bông* *bắn pháo ăn mừng*