Gió đêm hè nhè nhẹ thổi qua, hai người bọn họ đứng cách nhau khoảng 10 mét, vây xung quanh là bóng đêm.
Trên tay Tô Đào vẫn đang cầm điện thoại, hai người không ai lên tiếng, cũng không ai tắt máy.
Qua hơn một phút sau Tô Đào mới buông tay, chậm rãi đi về phía bên kia. Bước chân không lớn nhưng mỗi một bước đều rất kiên định.
Một lát sau cô đã đứng ngay trước mặt người đàn ông, hơi hơi ngẩng đầu lên, hỏi:
“Vì sao anh lại ở chỗ này?”
Trong bóng tối, hầu kết của người đàn ông nhẹ nâng lên hạ xuống, cứ như vậy an tĩnh rũ mắt nhìn cô, một lúc lâu sau mới đáp lại hai chữ “trùng hợp.”
“Anh nói dối!” Tô Đào lập tức phản bác.
Cách một lúc lâu sau Ninh Dã bỗng cười một tiếng rồi nói:
“Nếu biết anh sẽ nói dối thì sao em còn hỏi?”
Giọng điệu lười nhác, bộ dáng không quá đứng đắn, nét cười trên mặt giống hệt như mấy năm trước.
Tô Đào bỗng nhiên có chút ảo giác, cô cảm thấy người đàn ông mình từng gặp thoáng qua bên ngoài thang máy kia không phải là Ninh Dã, người đứng trước mặt này mới phải.
Cuối cùng cô cũng nhịn không được nữa, nhanh chóng nhào về phía trước, vươn tay ôm chặt lấy hắn.
Hơi thở quanh thân người đàn ông vẫn là hương vị quen thuộc, lồng ngực cũng vẫn vững chắc ấm áp như trước kia.
Tô Đào áp mặt vào áo sơ mi của hắn, nước mắt cố nén trong hốc mắt liền mãnh liệt trào ra.
“Số kẹo mà anh gửi cho em, mỗi ngày em đều ăn, không sót một ngày nào. Nhưng có rất nhiều, thật sự rất nhiều, em ăn mãi mà vẫn không hết, dù cố gắng thế nào cũng không ăn hết được.” Cô gái nhỏ vừa khóc vừa nói, cánh tay ôm bên hông hắn cũng càng lúc càng chặt.
Ninh Dã nghe thấy tiếng khóc thì trái tim như bị ai đó hung hăng bóp chặt, vừa đau vừa khó chịu.
“Bạn nhỏ à…”
“Sao anh lại gửi nhiều như vậy chứ, quá nhiều, thật sự là nhiều lắm, em ăn không hết…”
Ninh Dã chịu đựng cánh mũi đang chua xót, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tô Đào rồi nói:
“Ừ, đều là do anh sai.”
-
Tô Đào khóc trong lòng ngực Ninh Dã rất lâu, bọn họ cứ đứng ở trước cửa khách sạn như vậy, người đi đường qua qua lại lại, người ra vào khách sạn cũng rất nhiều, hầu như mỗi người khi đi ngang qua hai người bọn họ đều sẽ kinh ngạc mà nhìn một chút.
Cô gái nhỏ vẫn luôn chôn mặt vào trước ngực Ninh Dã, toàn bộ tâm tư đều bị cảm xúc chiếm lĩnh nên căn bản không ý thức được những thứ này. Còn về phía Ninh Dã, hắn căn bản là không thèm để bụng. Thậm chí dưới ánh nhìn kinh ngạc của người khác còn có thể nhỏ giọng dán ở bên tai cô gái nhỏ mà dỗ dành.
Sau khi Tô Đào đã khóc đủ rồi, cảm xúc cũng dần ổn định lại thì mới bất tri bất giác mà cảm thấy có chút mất mặt. Cô buông Ninh Dã ra, thậm chí tựa như còn có chút tránh né, vừa cúi đầu lau nước mắt vừa bước lui về phía sau hai bước.
Ninh Dã thấy Tô Đào như vậy thì thật muốn giận, hắn cười cười hỏi:
“Không phải chứ bạn nhỏ à, cái bản lĩnh qua cầu rút ván này em học được từ ai vậy hả? Áo sơ mi của anh đã bị em khóc cho ướt hết như vậy mà em còn không định chịu trách nhiệm sao?”
Không chịu trách nhiệm chưa nói, còn cái động tác lui về phía sau kia là có ý gì? Đây là cảm thấy vừa nãy ôm hắn khóc như vậy quá mất mặt à?
“Vậy lát nữa anh đưa áo sơ mi cho em đi, em giúp anh giặt sạch.” Tô Đào vẫn còn cúi đầu đứng ở chỗ đó, giọng nói rầu rĩ mang theo chút khàn khàn sau khi khóc.
“Thôi bỏ đi, anh không nỡ.”
Ninh Dã vừa nói vừa xoa xoa khuôn mặt cô, khi đầu ngón tay chạm tới khóe mắt còn ươn ướt ngấn lệ, hắn hỏi:
“Khóc đủ chưa?”
Tô Đào ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt nho nhỏ tất cả đều là nước mắt, lông mi cũng ướt dầm dề, bộ dáng vô cùng đáng thương cứ vậy mà nhìn hắn.
“Khóc đủ rồi vậy thì đi theo anh. Áo sơ mi có giặt hay không cũng không sao, nhưng mà mặt em thì cần phải lau cho sạch” Hắn vừa nói vừa túm chặt lấy cổ tay cô dẫn đi.
-
Ninh Dã dẫn Tô Đào đi về hướng xe mà trợ lý Trương đang đợi.
Trợ lý Trương vốn còn cho rằng tiểu Ninh tổng nhà mình hôm nay cũng sẽ lại giống như mọi ngày, an an tĩnh tĩnh làm hòn vọng thê, cũng không biết hôm nay còn muốn đợi đến bao lâu mới chịu quay về khách sạn.
Nói thật lúc Tô tiểu thư xuất hiện, hơn nữa còn chạy đến ôm chặt lấy tiểu Ninh tổng nhà mình thì suýt chút nữa cậu đã hét toáng lên trong xe.
Mấy năm nay vẫn luôn đi theo bên cạnh Ninh Dã, hiểu rõ trạng thái của Ninh Dã hơn so với bất cứ kẻ nào. Khoảng thời gian đầu lúc cần phải đứng vững gót chân ở Ninh thị, Ninh Dã vô cùng liều mạng đi xã giao, rất nhiều lần ở trên bàn tiệc uống đến mức xuất huyết dạ dày cần phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Khi đó thân là trợ lý, cậu không chỉ một lần muốn khuyên ông chủ nhà mình bình tĩnh một chút, không cần phải phá hư cơ thể như vậy. Dù sao thì sớm hay muộn Ninh thị cũng sẽ về tay, không cần phải gấp gáp. Thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ nào dám nói ra, cậu cũng không dám thật sự đi tìm hiểu chuyện của Ninh Dã, càng không biết rốt cuộc là Ninh Dã đang suy nghĩ gì.
Sau này có một lần bởi vì bệnh bao tử mà ông chủ nhà cậu lại lần nữa phải vào viện, lúc Dương tiên sinh đến thăm cũng đã nói ra những lời không khác với những gì mà cậu suy nghĩ, chỉ là lá gan của Dương tiên sinh lớn hơn, lời nói ra cũng vô cùng thẳng:
“Tớ nói này, cậu gấp gáp như vậy làm gì hả? Cậu đây là đang sợ bản thân mình chết quá chậm hay sao?”
Lúc đó cậu ở bên ngoài phòng bệnh nghe được thì khiếp sợ không thôi, sợ rằng tiểu Ninh tổng sẽ bị kích thích nhưng không ngờ người trong phòng cũng không có phản ứng gì lớn, thậm chí một lúc sau còn có chút bất đắc dĩ mà lên tiếng.
“Không vội không được, bạn nhỏ nhà tớ vẫn còn đang chờ.”
Lúc ấy cậu liền nghĩ tới Tô tiểu thư, chẳng qua là không thể xác nhận.
Sau này tiểu Ninh tổng dần dần đứng vững gót chân ở Ninh thị, thậm chí vào thời điểm bắt đầu đấu đá cùng cha và anh họ của mình thì thời gian cá nhân cũng dần nhiều lên.
Đại khái là vào khoảng hai năm trước, lần đầu tiên đi theo tiểu Ninh tổng đến thành phố S. Ngày đó công ty không có bất cứ lịch trình nào, cậu cũng không biết rốt cuộc là ông chủ nhà mình muốn làm gì mà ngay sau khi xuống máy bay đã ngay lập tức bảo cậu lấy xe chở đến đại học D.
Hôm đó cũng là ngày mà cậu được gặp lại Tô tiểu thư sau một năm. Cô gái nhỏ ở trong đám người vẫn là chói mắt xinh đẹp, thế nhưng nhìn từ xa xa thì luôn cảm thấy so với trước kia thì có gì đó không quá giống nhau…
Cậu nhớ rõ trước kia mỗi khi nhìn thấy Tô tiểu thư thì đều là bộ dáng mềm mại mím môi cười cười, nhưng hiện tại… dường như không còn thích cười nữa.
Nhưng mà lúc ấy cậu cũng không quá để ý, sau khi thấy được Tô tiểu thư thì theo bản năng liền cho rằng tiểu Ninh tổng là cố ý đến đây để gặp mặt nên quay đầu lại hỏi một câu:
“Ninh tổng, có muốn gọi người đến đây luôn không?”
Một lúc lâu sau người ngồi ở hàng ghế phía sau cũng không hề lên tiếng. Mãi cho đến khi Tô tiểu thư ở phía bên kia đã đi xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt thì mới nhàn nhạt đáp lại:
“Quay về khách sạn thôi.”
Sau lần đó, hầu như mỗi tháng đều phải sắp xếp lịch trình trống ra một ngày cho Ninh Dã, ghi chú là lịch trình cá nhân. Đến ngày đó hai người sẽ đi đến thành phố S. Cậu cứ vậy trơ mắt mà nhìn một tiểu Ninh gia đã từng kiêu ngạo không chịu gò bó nay đã trở thành hòn vọng thê.
Chính vì vậy nên lúc này thấy được hai người bọn họ rốt cuộc cũng đã gặp mặt nói chuyện, lại còn ôm nhau như vậy thì sao cậu có thể không kích động được chứ!
Lúc ông chủ nhà mình dẫn người đi tới, cậu liền xuống xe, thành tâm thật ý mà cười một cái rồi nói:
“Tô tiểu thư! Đã lâu không gặp!”
Tô Đào vừa mới khóc xong, đôi mắt có chút sưng, lúc này bỗng thấy được người quen đã lâu không gặp nên có chút không được tự nhiên. Thế nhưng cô vẫn lễ phép mỉm cười với đối phương một cái, cũng đáp lại một câu “đã lâu không gặp”.
Trợ lý Trương đặc biệt am hiểu việc quan sát sắc mặt người khác, thấy Ninh Dã từ lúc mang được người lên xe thì trạng thái cả người cùng với thần sắc rõ ràng khác hẳn so với lúc bình thường. Biểu tình trên mặt tuy vẫn nhàn nhạt nhưng giữa mày lại có thể thấy được tư thái lười biếng trong quá khứ, đáy mắt cũng có thêm chút ý cười mà ngày thường không có.
Ngay lập tức liền hiểu rõ được chuyện gì đã xảy ra, cũng mặc kệ có thể bị ăn mắng hay không, vừa lái xe vừa cười hỏi Ninh Dã ở hàng ghế phía sau:
“Tiểu Ninh tổng, có phải là tôi sắp có bà chủ rồi hay không?”
Cả Ninh Dã và Tô Đào đều sửng sốt, nhưng mà so với Ninh Dã thì phản ứng của cô gái nhỏ lớn hơn một chút. Cô né tránh ánh mắt, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, động tác cùng với biểu tình giống y đúc với thời điểm thẹn thùng ngày trước.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cong môi cười, lười nhác đáp lại một câu:
“Cũng nhanh thôi.”
-
Ninh Dã đang ở tại phòng tổng thống của một khách sạn 6 sao của thành phố S. Hầu như mỗi tháng đều sẽ bay đến bên này một chuyến nên dù bình thường không ở thì hắn vẫn thuê căn phòng này dài hạn.
Sau khi xuống xe, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay cô một đường đi thẳng vào khách sạn. Phòng ở tầng cao nhất, thang máy kêu “đinh” một tiếng rồi mở ra, hai người sóng vai bước ra ngoài.
Ở tầng này không có nhiều khách, lúc bọn họ ra khỏi thang máy thì trên hành lang không có ai. Giày giẫm lên thảm được trải trên mặt đất, mỗi bước chân hầu như đều không có âm thanh phát ra.
Một tiếng “tích” vang lên, cửa phòng được mở ra, Ninh Dã dắt tay Tô Đào vào phòng.
Phòng rất lớn nhưng bên trong có chút hỗn độn, lúc Ninh Dã đi về phía tủ lạnh tìm đá thì Tô Đào an tĩnh mà quan sát bốn phía một vòng.
Trên bàn trà bày hai bình rượu, bên cạnh còn có một cái gạt tàn, bên trong chứa không ít đầu thuốc lá. Trên sô pha bày tán loạn vài phần văn kiện, ngoài mép còn có một cái notebook.
Tô Đào chậm rãi đi về phía bên trong hai bước, tầm mắt hướng xuống phía dưới, cũng không biết là sau đó nhìn thấy thứ gì mà ánh mắt cô bỗng nhiên cứng lại.
Vừa đúng lúc Ninh Dã cầm chiếc khăn lông bọc đá đi ra, nhìn thấy cô đứng ngẩn ra ở đó nên lên tiếng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Tô Đào giơ tay chỉ vào con gấu bông màu xanh biển ở góc phòng, cũng không nhìn hắn, trực tiếp hỏi:
“Anh mua khi nào vậy?”
“Chắc là hai năm trước.” Ninh Dã tùy ý nhìn lướt qua hướng đó rồi đáp lại.
Hắn vừa nói vừa lôi kéo Tô Đào ngồi xuống ghế sô pha, muốn giúp cô đắp đá lạnh một chút để hai mắt đỡ sưng nhưng nào ngờ vừa mới nâng tay lên thì đã bị tránh né.
“Cho nên người mà lúc trước em thấy bên ngoài cửa hàng vật phẩm trang sức thật sự là anh?”
Tô Đào cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Con gấu bông này là do một nhà thiết kế độc lập làm ra, cả nước chỉ có một cửa hàng ở thành phố S bán. Lúc trước cô đi dạo phố với mấy cô bạn cùng phòng thì ngẫu nhiên thấy được một cặp gấu bông xanh và hồng, sau đó vì vô cùng thích nên cô đã mua.
Lúc ra khỏi cửa hàng thì cảm giác được có người đang đi theo mình, nhiều lần quay đầu lại nhìn đều có thể thấy được một chiếc xe màu đen theo ở phía sau. Sau đó vì sợ gặp phải người xấu nên cô cùng với mấy cô bạn vội vã bắt xe rời đi, mãi đến lúc quay về trường học thì mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Vốn dĩ chuyện này đã bị Tô Đào quên sạch, không nghĩ tới lúc này bỗng nhiên lại bị con gấu bông gợi lại.
Ninh Dã nghe Tô Đào nói xong cũng không hề có chút chột dạ nào, hắn đè lại hai cánh tay nhỏ không an phận rồi nhẹ nhàng áp khăn lông bọc đá vào trên mí mắt cô.
“Anh biết lần đó em đã sinh nghi nên một đoạn thời gian sau đó cũng không qua bên này nữa.”
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa quanh mí mắt cô rồi lại tiếp tục nói:
"Nhưng mà lúc ấy trước khi đi anh cũng có đến cửa hàng kia xem một chút. Nhân viên ở đó nói con gấu bông mà em mua kia cùng với con màu xanh này là một cặp bạn trai bạn gái. Anh nghĩ nếu cứ để bạn trai ở cửa hàng thì nó sẽ cô đơn lắm nên liền mua về.”
Tô Đào: “…”
Động tác của Ninh Dã vẫn rất ôn nhu, như là sợ Tô Đào đau nên khăn lông không hề đè nặng lên mí mắt.
Tô Đào nhẹ nhàng nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ hơi ngẩng lên, một lát sau cô lại hỏi:
“Vậy anh cũng đã sớm biết em đến thực tập ở công ty kia rồi đúng không?”
Động tác trong tay Ninh Dã khựng lại, mãi mới lên tiếng trả lời.
“Biết. Nhưng mà ngày hôm đó xác thật là ngoài ý muốn, anh cho rằng thời gian đó em đã sớm tan tầm.”
“À… Bởi vì là ngoài ý muốn gặp phải cho nên liền làm bộ không quen biết?”
Thanh âm của cô thấp thấp mềm mại, như là thuận miệng nói ra nhưng nghe vào lỗ tai Ninh Dã lại khiến hắn thiếu chút nữa tức đến bật cười.
“Bạn nhỏ à, mấy năm nay anh không ở bên cạnh, em không chỉ học được qua cầu rút ván mà hiện tại còn biết trả đũa?”
Hắn buông tay xuống, thuận tay ném cái khăn bọc đá lên trên bàn trà rồi sau đó dùng cả hai tay nâng mặt cô lên, áp trán của mình sát vào trán cô.
“Lúc đó rõ ràng là em giả vờ như không nhìn thấy anh, từ vẻ mặt đến bộ dáng đều giống như gặp người xa lạ, bây giờ ngược lại còn trách anh sao?”
Đôi mắt Tô Đào hơi mở ra, bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách rất gần. Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc nên bầu không khí vốn dĩ nhẹ nhàng dần dần trở nên căng chặt ái muội.
Ninh Dã hôn nhẹ lên cánh môi Tô Đào, ôn nhu hơn so với bất cứ lúc nào.
“Cho nên vừa nãy sao lại như vậy hả? Em cãi nhau với chú à?”
“Không có.” Tô Đào lắc đầu.
“Vậy sao lại đột nhiên lại liên hệ với anh? Anh cho rằng em còn phải đợi thêm mấy ngày nữa.”
Tô Đào im lặng một lát, sau đó mới nhẹ giọng đáp lại:
“Là cha bảo em đi gặp anh.”
Ninh Dã có chút sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như vậy. Mãi một lúc lâu sau mới lại lên tiếng hỏi:
“Cho nên lần này anh thật sự là thành công chuyển lên chính thức rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Tô Đào híp mắt cười cười, khuôn mặt nhỏ chủ động tiến lên phía trước đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Hôn xong liền muốn lui về phía sau nhưng Ninh Dã căn bản không cho cô cơ hội, hắn lại nâng hai má cô lên rồi chặn môi cô lại.
Nụ hôn lần này vừa mãnh liệt lại vừa thành kính, mang theo thời gian ba năm tách biệt, cũng pha trộn ba năm điên cuồng nhớ thương.
Sau khi tách ra, hơi thở Ninh Dã có chút hỗn loạn. Đôi môi mang theo nhiệt độ nóng bỏng di một đường từ bên môi Tô Đào sang phía bên cạnh, vẫn như vô số lần trước đây, khẽ cắn lên vành tai cô, cảm nhận được cô đang run rẩy trong lòng ngực mình rồi sau đó lại vùi mặt vào bên cổ cô.
Một lát sau liền nghe thấy thanh âm khàn khàn của hắn, chậm rãi mà nói:
“Bạn nhỏ à, mấy năm nay anh thật sự thật sự rất nhớ em."