Đào Đào Ô Long

Chương 70: Em vĩnh viễn là bạn nhỏ



Hai tay Tô Đào chống lên lồng ngực Ninh Dã, cái miệng nhỏ thở phì phò.

Hơi thở ái muội của hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cả người từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân gần như tê dại, nhẹ đẩy hắn một cái rồi nói:

“Quả táo rớt mất rồi…”

Đúng thật là đã rớt. Rớt ngay từ lúc cô đột nhiên bị túm lấy. Tô Đào bị hôn bao lâu thì nó đáng thương nằm trên mặt đất bấy lâu.

Nghe thấy Tô Đào nói vậy Ninh Dã cũng không thèm để ý chút nào, tùy ý đáp:

“Chờ lát nữa lại nhặt.”

“Trở về anh sẽ ăn mà.” Hắn hôn lên vành tai trắng nõn của cô rồi nói tiếp.

Tô Đào chịu không nổi, toàn thân vô cùng nóng. Nghe Ninh Dã nói xong thì cắn môi nói:

“Lần sau anh mà còn như vậy nữa thì em sẽ không xuống đâu.”

Ninh Dã cười một tiếng, hiểu rõ ý của Tô Đào nên thân thể thoáng đứng thẳng lên một chút, tạm thời buông tha cho cô.

“Được rồi, anh không trêu em nữa.”

Hắn khảy khảy tóc mái trên trán cô, đáy mắt chứa đầy ý cười, cong môi cười hỏi:

“Ngày mai em có sắp xếp gì chưa?”

“Có ạ. Mấy ngày nay em đều phải đến giúp người bên hội sinh viên tổ chức vũ hội tốt nghiệp, còn phải chỉnh sửa lại bản thảo bài diễn thuyết dùng trong buổi lễ tốt nghiệp.” Cô gái nhỏ có chút chần chờ mà gật đầu.

“Xem ra bạn nhỏ còn bận rộn hơn cả anh nhỉ?” Ninh Dã nhướng mày nói.

Thật ra Tô Đào cảm thấy hơi lỗi với Ninh Dã. trước đó cô đáp ứng làm nhiều chuyện như vậy hoàn toàn là vì muốn khiến cho bản thân mình bận rộn hơn để có thể nhanh chóng vượt qua khoảng thời gian đếm ngược này, nhưng không ngờ hiện tại…

Đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn, trong giọng nói mang theo chút áy náy:

“Sau 5 giờ em sẽ rảnh…”

Ninh Dã thấy Tô Đào xem lời mình nói là thật nên vội cười đáp:

“Không có việc gì. Anh không có việc gì gấp, hơn nữa cũng đã chờ nhiều năm như vậy rồi, không thiếu gì mấy ngày này.”

Nói đến đây, dường như hắn nghĩ đến gì đó nên tiếp tục nói:

“Nhưng mà vốn dĩ là anh muốn trong mấy ngày này chọn ra một ngày để mời bạn cùng phòng của em đi ăn một bữa cơm.”

Ninh Dã biết mấy năm nay ba cô bạn cùng phòng vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho bạn nhỏ nhà mình. Trước đó cái gì hắn cũng không làm được nhưng hiện tại thật vất vả mới có được thân phận chính thức, hắn muốn đem tất cả những chuyện mà ba năm trước đó không làm được tất cả đều bù lại.

Tô Đào nghe xong thì có chút khó xử.

“… Các cậu ấy dường như còn chưa biết anh đã đến …”

Lúc này bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ, sau đó giọng nói của Đại Linh vang lên.

“Khụ, hiện tại bọn tớ đã biết.”

Tô Đào hoảng sợ đẩy Ninh Dã một cái, lướt qua bờ vai của hắn mà nhìn thoáng qua hướng bên kia.

Ba cô bạn đáng lẽ phải đang ở trong phòng ký túc xá thì lúc này bỗng xuất hiện ở đây, còn lén lén lút lút đứng sát bên tường đưa đầu ra nhìn về phía hai người bọn họ.

Lúc này Ninh Dã cũng đã quay người lại. Lúc ánh mắt hắn nhìn qua, không hiểu sao mấy cô gái lại có chút chột dạ.

Mạnh Giai: “À thì, bọn tớ chỉ mới đến đây thôi, vừa nãy cái gì cũng không nhìn thấy.”

Tô Đào: “…”

Đại Linh: “…”

Hứa Văn Tĩnh: “…”

Đây chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, thà rằng cái gì cũng đừng nói!

Đại Linh âm thầm mắng Mạnh Giai ở trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ tỏ ra trấn định. Cô nàng bắt đầu bày ra tư thế người bên nhà mẹ đẻ, nhìn về hướng Ninh Dã nâng cằm nói:

“Đào Đào, không giới thiệu lại cho bọn tớ biết thân phận của vị tiên sinh này sao?”

“Xin chào, tôi là bạn trai của Tô Đào.” Tô Đào còn chưa kịp phản ứng thì Ninh Dã đã lên tiếng trước.

“Mấy năm nay cảm ơn mọi người đã giúp tôi chăm sóc Đào Đào. Gần nhất khi nào mọi người đều có thời gian rảnh thì tôi sẽ mời mọi người đi ăn bữa cơm.” Lúc hắn nói chuyện còn trực tiếp làm trò trước mặt ba cô gái, nắm chặt lấy tay bạn nhỏ nhà mình.

Trong lòng mấy cô gái đều không ngừng la hét ‘con mẹ nó’ thế nhưng sau khi bình tĩnh lại liền nghĩ đến chuyện mấy năm nay hắn chưa từng xuất hiện một lần nào.

Bọn họ đều đau lòng cho Tô Đào, đặc biệt là Đại Linh. Cô ấy cảm thấy mấy năm nay Tô Đào bận rộn đến mức không để cho bản thân có thời gian nghỉ ngơi chính là bởi vì người đàn ông này. Vậy nên lúc này tâm tình của Đại Linh cũng thay đổi, không còn nhiệt tình với Ninh Dã giống như lần đầu gặp mặt vào mấy năm trước.

“Nói sau đi, gần đây mọi người đều bận việc tốt nghiệp, rất vội.”

Ninh Dã: “…”

Đại Linh nói xong cũng không thèm để ý đến phản ứng của đối phương, nhìn qua Tô Đào rồi vẫy vẫy tay.

“Đi thôi Đào Đào. Một lát nữa dì quản lý sẽ khóa cổng ký túc xá, chúng ta phải quay về thôi.”

Ninh Dã: “…”

Tô Đào không cần nhìn cũng có thể đoán được vẻ mặt lúc này của Ninh Dã nhất định là vẻ mặt bị làm cho nghẹn không nói nên lời. Cô trộm mím môi cười một cái rồi sau đó rút tay mình ra khỏi tay hắn, nhỏ giọng nói:

“Em đi lên đây.”

Sau dường như lại nghĩ đến gì đó nên cô liền nhón chân tiến sát đến bên tai hắn.

Ninh Dã còn tưởng rằng bạn nhỏ nhà mình muốn nói lời ngọt ngào gì đó nhưng ngại ở trước mặt bạn cùng phòng không tiện mở miệng nên mới cố ý đến gần hắn như vậy. Nào ngờ kết quả là…

“Quả táo vẫn còn ở trên mặt đất kìa, lát nữa anh nhớ nhặt lên mang về nha.”

Ninh Dã: “…”

Lúc mấy cô gái cùng nhau đi về phía lầu ký túc xá, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng của Đại Linh.

“Đào Đào, cậu cũng quá mềm rồi đó. Nói chuyện yêu đương cũng phải nên có chút tính tình, người kia nhiều năm như vậy không thèm xuất hiện, cậu cũng nên tính sổ một chút chứ!”

“Đó không phải là lỗi của anh ấy, mấy năm nay anh ấy không xuất hiện là có nguyên nhân, anh ấy…”

“Xong rồi xong rồi, đầu nhỏ của Đào Đào nhà chúng ta đã bị tẩy rửa sạch sẽ rồi.”



Ninh Dã vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn theo đến lúc mấy cô gái quẹo vào cầu thang lên lầu, sau đó hắn cúi xuống nhìn quả táo vẫn còn nằm trên mặt đất kia, lại bật cười.

Được rồi, bạn nhỏ nhà hắn được nhiều người che chở như vậy, cũng khá tốt.

-

Mấy ngày kế tiếp mỗi ngày Tô Đào đều đến bên hội sinh viên hỗ trợ chuyện tổ chức vũ hội tốt nghiệp. Thỉnh thoảng có thời gian nhàn rỗi cô sẽ tìm một chỗ trong góc ngồi xuống xem lại bản thảo bài diễn thuyết tốt nghiệp của mình, dù sao thì cô cũng sẽ không để mình được nhàn rỗi.

Ninh Dã biết Tô Đào bận rộn nên cũng sẽ chỉ đến tìm vào buổi tối. Nhưng cũng không biết có phải là cố ý hay không mà mỗi lần đến đều nghênh ngang mà kêu tài xế dừng xe ở trước cổng lớn trường học hoặc là dưới lầu ký túc xá của Tô Đào.

Năm lần bảy lượt cứ như vậy nên trên diễn đàn của trường đã truyền ra một cái topic. Nội dung đại khái chính là nói thì ra lý do mà mấy năm nay Tô Đào vẫn luôn lấy ra để từ chối người khác lại chính là sự thật! Tô Đào thật sự có bạn trai!

Bên dưới topic có rất nhiều người thảo luận, sau đó còn có người tìm ra được thân phận của Ninh Dã.

【bạn cùng trường 1】: Meo meo meo? Cho nên nữ thần khoa máy tính là đang nói chuyện yêu đương với người ở ngoài trường học? Bối cảnh lại còn trâu bò như vậy?

【bạn cùng trường 2】: Hèn gì Tô Đào vẫn luôn từ chối mấy người theo đuổi. Nếu là tôi thì tôi cũng từ chối nha. Aaaa hâm mộ quá!

【bạn cùng trường 3】: Vị này chính là đại lão của ngành sản xuất khoa học kỹ thuật mới, bên lĩnh vực trò chơi cũng có góp một chân, lại còn tiếp quản xí nghiệp của gia tộc. Chậc chậc chậc, quả nhiên để có thể xứng đôi với mỹ nữ thiên tài cũng không hề đơn giản.



Đại đa số bình luận đều đi theo hướng tốt nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít người đi ngược lại với số đông.

【Ai biết được có phải là bạn trai thật hay không, bây giờ nữ sinh viên ở trong vòng thượng lưu… Chậc. 】

Lời này căn bản không cần Tô Đào phải ra mặt phản bác lại bởi vì có không ít người đã lên tiếng giúp cô.

【bạn cùng trường 126】:?. Trước đó không phải có phú nhị đại từng theo đuổi Tô Đào sao? Tôi nhớ rõ vị học trưởng ngành tài chính đã tốt nghiệp kia chính là phú nhị đại mà? Không phải Tô Đào vẫn liên tục từ chối sao? Chủ thớt có bệnh đau mắt đỏ thì nên đến bệnh viện khám đi, đừng có ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ khiến người khác phải ghê tởm.

【bạn cùng trường 137】: Đồ hyb*… Thật đúng là cạn lời.

红眼病 (Hóngyǎnbìng): bệnh đau mắt đỏ -> nghĩa bóng dùng để ám chỉ những người hay ghen tị với người khác rồi sau đó cố tình đặt điều nói xấu.



Tô Đào chưa bao giờ để ý đến và cũng không thèm để ý đến những chuyện này. Thế nhưng mấy cô bạn cùng phòng lại hết sức quan tâm thay cô, hầu như mỗi ngày đều sẽ kể cho cô nghe những việc xảy ra trên diễn đàn của trường.

Mỗi lần Tô Đào nghe xong cũng chỉ cười cười, sau đó lại đi gọi điện thoại nói chuyện với Ninh Dã.

-

Trước lễ tốt nghiệp một ngày, Tô Quốc Vĩ gọi điện thoại đến cho Tô Đào.

Mấy ngày nay thật ra ông vẫn luôn liên hệ với Tô Đào. Vốn dĩ dự định ban đầu của ông là mỗi ngày đều đến trường xem con gái nhưng kể từ sau bữa cơm ngày hôm đó, mỗi khi nhớ đến những lời mình nói ra khi say thì trong lòng ít nhiều đều có chút khó chịu.

Ông cũng sợ nếu Tô Đào cứ thấy mặt ông mãi thì sẽ cảm thấy phiền nên đành ở lại bên khách sạn đợi mấy ngày.

Nhưng mà mấy ngày nay hầu như mỗi ngày ông đều sẽ gọi điện hỏi han con gái đang bận rộn làm gì, có ăn uống đầy đủ hay không. Mỗi lần như vậy Tô Đào đều sẽ ngoan ngoãn đáp lại, không hề có bất cứ một tia không kiên nhẫn nào. Nhưng con gái càng hiểu chuyện như vậy thì trong lòng Tô Quốc Vĩ càng khó chịu, mơ hồ còn có chút cảm giác áy náy.

Đương nhiên là những tâm tình và trạng thái này của ông ấy Tô Đào đều không biết. Sau khi cô bấm nhận điện thoại của cha thì vẫn như mọi ngày nhẹ giọng nói:

“Vâng, cha ạ”

“Đào Đào à…”

Không hiểu sao nghe thấy giọng của con gái bảo bối nhà mình thì trong lòng lại có chút khẩn trương, ông hỏi:

“Đêm nay con có thời gian không? Cha muốn đưa con đi ăn một bữa cơm.”

“Có ạ.” Tô Đào hơi ngừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói:

“Nhưng mà buổi tối hẳn là anh Ninh Dã sẽ đến tìm con, con có thể đưa anh ấy cùng đi không ạ?”

Tô Quốc Vĩ sửng sốt một chút, cách một lúc sau mới phát hiện dường như thời gian mình trầm mặc quá dài, lại sợ Tô Đào hiểu lầm nên nhanh chóng nói:

“Có thể có thể! Đương nhiên là có thể! Vừa nãy cha chỉ là đang suy nghĩ nếu nó đến cùng với con thì hẳn là cha phải thay đổi sang một nhà hàng khác. Vậy tối nay trước khi hai đứa đi thì gọi điện trước cho cha nhé, chút nữa chờ cha chọn xong nhà hàng rồi sẽ nhắn cho con biết.”

Tô Đào ngoan ngoãn đồng ý.

-

Nhà hàng mà Tô Quốc Vĩ chọn cách đại học D không xa lắm.

Ông ấy đến trước, để không làm lãng phí thời gian không cần thiết thì sau khi đến ông liền gọi món trước. Ông rất hiểu khẩu vị của con gái nhà mình nên một chút cũng không hề do dự mà gọi trước cho Tô Đào hai món. Sau đó dường như lại nghĩ đến gì đó nên nói với nhân viên chờ một chút rồi lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Tô Đào.

【WeChat】 Tô Quốc Vĩ: Đào Đào, cha đã đến nhà hàng rồi, cha muốn gọi món trước. Con hỏi một chút xem Ninh Dã muốn ăn cái gì?

Tô Đào nhận được tin nhắn này lúc đang trên đường đến nhà hàng cùng với Ninh Dã.

Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau, người đàn ông một tay cầm điện thoại nói chuyện công việc, tay còn lại thì cầm bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô mà nhéo nhéo. Tô Đào nghe ra được cuộc gọi này của hắn hẳn là rất quan trọng nên vẫn luôn ngoan ngoãn an tĩnh không lên tiếng.

Lúc nghe thấy tiếng thông báo của WeChat, Tô Đào dùng một tay mở túi xách lấy điện thoại ra xem. Thấy người gửi tin nhắn là cha, cô cứ nghĩ nội dung tin nhắn sẽ là hỏi xem bọn họ còn bao lâu nữa mới đến nơi nhưng đến lúc mở ra đọc thì không phải vậy.

Vốn dĩ ngay từ đầu Tô Đào có chút sợ, lúc trước cha say rượu đã nói ra những lời đó, cùng với thái độ vẫn luôn né tránh không nói đến chuyện của Ninh Dã trong mấy ngày nay nên cô cho rằng lần gặp mặt này sẽ có chút khó xử. Không nghĩ tới…

Ninh Dã đã nói chuyện điện thoại xong, lúc quay qua thì thấy Tô Đào đang nhìn điện thoại cười tủm tỉm. Hắn cũng không thò lại gần để xem mà chỉ đưa tay sờ sờ gò má trắng nõn của cô, dường như bị cô lây nhiễm nên tâm tình cũng trở nên tốt hơn, mặt mày giãn ra.

“Nhắn tin với ai vậy?”

“Là cha ạ!”

Trên mặt Tô Đào tràn ngập vui vẻ, vội vàng gõ xong mấy chữ cuối để bấm gửi đi rồi sau đó chủ động đưa điện thoại đến trước mặt hắn.

“Anh xem nè!”

Ninh Dã rũ mắt nhìn, lúc đọc được nội dung tin nhắn thì đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn nhưng cũng không biểu lộ ra quá, ngược lại có chút buồn cười mà nhìn Tô Đào.

“Không phải chỉ là hỏi anh thích ăn cái gì thôi sao? Em vui đến như vậy?”

“Đương nhiên rồi!”

Tô Đào có chút ngượng ngùng mà nhìn tài xế ở phía trước, tiếp theo cô lại ghé sát vào bên tai hắn nói nhỏ:

“Nếu cha đã chủ động quan tâm đến việc anh thích gì như vậy thì điều này chứng tỏ rằng cha đã thật sự tán thành anh đó!”

Tô Đào nói xong thì nhanh chóng trở về chỗ của mình, lại cong mắt tiếp tục cười ngọt.

Trong lòng Ninh Dã đều đã mềm thành một vũng nước. Hắn theo tâm tình của cô, cũng cong môi cười một cái rồi nói:

“Ừ, quả thật đây là một chuyện vô cùng tốt.”

-

Ngày hôm đó thái độ của Tô Quốc Vĩ quả thật rất tốt, trừ bỏ lúc ban đầu có chút xấu hổ thì thời gian còn lại coi như chung đụng rất tự nhiên.

Trong lúc ăn ông cũng có hỏi về chuyện của Ninh gia một lần, Ninh Dã không hề né tránh, thái độ cũng vô cùng tự nhiên mà trả lời lại.

“Vị kia đã lui khỏi tuyến hai, Ninh Hoài cũng đã rời khỏi Ninh gia, bọn họ sẽ không tạo ra được bất cứ vấn đề gì cho cháu hoặc cho Đào Đào. Về điểm này thì chú không cần phải lo lắng nữa.”

Tô Quốc Vĩ gật đầu, sau đó lại hỏi:

“Ninh Hoài rời khỏi Ninh gia…  cha cháu và lão phu nhân không có ý kiến gì sao?”

Dù sao cũng là huyết mạch của Ninh gia, trưởng bối hẳn là sẽ không thích Ninh Dã hành sự tuyệt tình như vậy?

Ninh Dã thay Tô Quốc Vĩ rót ly nước, biểu tình thản nhiên, không chút nào che giấu mà đáp lại:

“Bọn họ không có ý kiến gì bởi vì Ninh Hoài căn bản không phải là người của Ninh gia.”

Lời hắn vừa nói tựa như sấm sét, không hề phòng bị mà phóng tới khiến Tô Quốc Vĩ có chút giật mình, ngay cả Tô Đào ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Ninh Dã.

Ninh Dã vẫn thong dong như cũ, cũng không giải thích quá nhiều, tiếp tục nói:

“Tóm lại là về sau hắn ta và Ninh gia sẽ không có bất cứ quan hệ gì, chú không cần bởi vì hắn mà lo lắng nữa.”

Tô Đào ngồi bên cạnh vẫn luôn không khống chế được mà miên man suy nghĩ. Thật ra ngay từ đầu lúc cô nhận thấy được cha của Ninh Dã đối với cháu trai còn tốt hơn so với con ruột của mình thì liền cảm giác được có gì đó không thích hợp.

Sau lại nghe Dương Phàm kể về những chuyện xưa của Ninh Dã, cô đã từng mơ hồ có một phỏng đoán không tốt. Cô luôn cảm thấy… thân thế của Ninh Hoài có khả năng là không đơn giản. Chỉ là không nghĩ tới, chuyện cuối cùng lại thành ra là như vậy.

“Vậy còn cha cháu bên kia…”

“Ông ta quả thật là có chút thất vọng và khó chịu, nhưng sau đó cháu cũng không gặp lại ông ta nên cũng không rõ lắm.” Ninh Dã cong môi, nhàn nhạt châm chọc.

Tô Quốc Vĩ gật đầu, trong lòng có chút thổn thức, sau lại nghĩ đây là đề tài nhạy cảm nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Lúc dùng bữa xong, Tô Quốc Vĩ cố ý đưa điện thoại cho Tô Đào bảo cô đi tính tiền. Tô Đào hiểu đây là cha cố ý muốn tách cô ra nên lập tức có chút khẩn trương cùng lo lắng nhưng người ngồi bên cạnh lại ở phía dưới bàn nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cô, như là muốn nói cô cứ yên tâm mà đi ra ngoài.

Tô Đào vội vàng đi xuống lầu thanh toán rồi lại lập tức bước nhanh quay về. Lúc rời đi cô không đóng kín cửa phòng nên lúc gần đến nơi thì nghe được giọng của Tô Quốc Vĩ từ bên trong truyền ra.

“Khi còn bé Đào Đào rất thích ăn bánh kem của một nhãn hàng nhưng khi đó chú mới vừa ly hôn với mẹ con bé, phần lớn tiền trong nhà đều chia cho bà ấy. Đào Đào rất hiểu chuyện, thích cũng không nói, mỗi lần chú nhìn thấy đều đau lòng không chịu được.

Sau đó vào một tháng kia, chú cố ý ứng lương trước rồi mua về cho con bé vài cái bánh. Lúc đó chú lừa con bé, nói rằng bên đài phát tiền thưởng nên số bánh kem này đều là dùng tiền thưởng để mua. Lúc ấy trong mắt con bé tràn ngập ánh sáng, vừa nhìn vào là biết vô cùng vui vẻ. Chẳng qua đêm hôm đó bởi vì ăn quá nhiều bánh kem nên con bé lại bị tiêu chảy… ”

“Còn có một lần khác, nửa đêm Đào Đào đột nhiên phát sốt. Khi đó là vào mùa đông, nhà chú ở bên kia hầu như không có taxi chạy ngang qua nên chú liền cõng con bé chạy đến bệnh viện gần nhất. Lúc ấy bản thân con bé đã khó chịu không chịu nổi rồi nhưng lại còn cố vươn tay giúp chú che lỗ tai lại vì sợ chú bị đông lạnh. Con bé thấy chú quá sốt ruột nên vẫn luôn lên tiếng an ủi ‘cha ơi, cha xem tay của con có giống túi giữ ấm hay không, che lỗ tai cha lại đến mức nóng hầm hập’. Con bé đã sốt cao tới mức mơ mơ màng màng rồi nhưng vẫn cố dời đi lực chú ý của chú.”

“Còn có…”

Tô Quốc Vĩ lại tiếp tục nói rất nhiều, từ chuyện lớn như chuyện Tô Đào nhập học đến chuyện nhỏ như cô bởi vì mua được một cây bút máy mới mà vui vẻ cả ngày.

“Tiểu Ninh à, những chuyện trước kia của Đào Đào hầu như chú đã kể ra. Về sau con bé lại thích ăn nhãn hiệu bánh kem nào, khi nào lại sinh bệnh, hoặc là vì chuyện gì mà vui vẻ, vì chuyện gì mà khổ sở… Khả năng là đến lượt cháu phải nói cho chút biết. Chú chỉ có duy nhất một đứa con gái, về sau liền giao con bé cho cháu.” Lúc nói xong lời cuối cùng, hốc mắt ông ấy dần dần đỏ.

Ở bên ngoài hành lang, Tô Đào cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, im lặng đỏ cả vành mắt.

-

Đêm đó Ninh Dã và Tô Đào đưa Tô Quốc Vĩ về khách sạn trước. Lúc đi ra, Ninh Dã nhìn nhìn bên ngoài rồi hỏi Tô Đào.

“Mệt không em? Nếu không mệt thì chúng ta đi dạo một chút nhé?”

Tô Đào gật đầu nói được.

Ninh Dã nghe vậy thì bước về phía trước hai bước, ngồi xổm đưa lưng về phía cô rồi nói:

“Lên đi, để anh cõng em.”

“Không cần đâu, em cũng không mệt.” Tô Đào có chút sửng sốt.

“Không phải vừa nãy chú nói em thích được cõng sao?”

“Đó là chuyện khi còn nhỏ mà!”

Quả thật là vừa nãy Tô Quốc Vĩ nói ra không ít thói quen của Tô Đào, cũng nói mấy chuyện linh tinh lặt vặt như là khi còn nhỏ cô thích được cõng. Nhưng đó cũng là chuyện từ khi còn nhỏ rồi, ai có thể đoán được người đàn ông này cư nhiên cho là thật, lại còn bỗng nhiên làm như vậy.

Ninh Dã vẫn duy trì tư thế cũ, nói:

“Khi còn nhỏ thì sao chứ? Ở trong lòng chú em vĩnh viễn là bảo bối, còn ở trong lòng anh em cũng vĩnh viễn là bạn nhỏ. Được rồi, mau lên đây đi.”

Tô Đào thật sự không thể lay chuyển được ý định của Ninh Dã nên đành đỏ mặt mà leo lên lưng hắn.

Ninh Dã đi rất chậm, hai tay Tô Đào ôm quanh cổ hắn, vẫn luôn có chút xấu hổ mà rũ mắt.

“Có phải là em nặng lắm đúng không? Anh thả em xuống đi.”

“Nặng gì chứ? Giống như kẹo bông gòn vậy.”

Lông mi cô khẽ run, mắt lại càng rũ xuống. Trong chốc lát hai người không ai lên tiếng nữa, cứ an tĩnh đi về phía trước.

Dường như sau đó Ninh Dã lại nhớ đến gì đó nên bỗng nhiên lên tiếng.

“Thật ra thì thỉnh thoảng lúc anh ở trên bàn tiệc uống say đến mức không biết gì nữa, sau khi quay về khách sạn trong lòng cũng từng oán trách chú.”

Cảm thấy ông ấy bất cận nhân tình*, cảm thấy ông ấy không tín nhiệm chính mình, càng oán trách ông ấy không xem trọng tình cảm của chính mình và Tô Đào.

*bất cận nhân tình (不近人情): không thấu hiểu cho tình cảnh của người khác. (cre: chunom.net)

“Nhưng mà ngày hôm nay nghe chú nói xong thì anh đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không oán nữa. Nếu anh là chú thì khả năng là anh sẽ còn đưa ra càng nhiều điều kiện hoang đường vô lý hơn.”

Ninh Dã dừng lại xốc xốc thân mình Tô Đào lên một chút rồi mới tiếp tục nói:

“Cho nên những chuyện trước đây, anh không nhớ rõ, bạn nhỏ nhà anh cũng hãy quên đi nhé.”

Tô Đào nghe thấy vậy thì im lặng ôm chặt hắn hơn nữa.

Gió đêm nhè nhẹ thổi, cây liễu ven đường rũ xuống, ánh trăng giống như tấm lụa mỏng ôn nhu vỗ về khắp mặt đất.

Một lúc lâu sau chợt nghe thấy cô nhẹ giọng đáp một chữ ‘được’.