“Muội muội, công tử thực sự sẽ giúp chúng ta chứ?”
Suốt quãng đường đi, Tần Nhiễm luôn phải nghe câu hỏi này của Ngọc Lưu Ly. Mỗi lần như vậy nàng chỉ miễn cưỡng trả lời.
“Chắc là có…”
Theo ấn tượng của Tần Nhiễm, công tử là người hiền lành tốt bụng, nhưng ngài ấy lại không thích nhúng tay vào chuyện bên ngoài. Vì vậy, Tần Nhiễm cũng không thể chắc chắn được liệu ngài ấy có chịu ra tay hay không.
“Ta hiểu rồi.”
Mỗi lần nghe câu trả lời của Tần Nhiễm, Ngọc Lưu Ly chỉ lẳng lặng gật đầu. Từ biểu hiện của Tần Nhiễm, nàng biết được khả năng vị công tử kia ra tay cứu ông nội là rất thấp. Cho dù mang theo tâm lý đón nhận tất cả mọi chuyện, Ngọc Lưu Ly vẫn không thể tránh khỏi tâm lý lo sợ.
Thấy tỷ tỷ tốt của mình như vậy, Tần Nhiễm chỉ biết ở một bên cổ vũ nàng.
“Tất cả đều tại cái tivi dâm tặc kia.”
Tần Nhiễm âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Vài giờ trước, khi Tần Nhiễm lôi kéo Ngọc Lưu Ly về nhà của mình. Cả hai vừa bước đến cửa nhà liền nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
“Muội muội… muội dẫn ta về không phải để xem những thứ không đứng đắn này chứ?”
Mặc dù chưa từng yêu đương qua nhưng Ngọc Lưu Ly cũng biết âm thanh này chính là âm thanh khi nam và nữ cùng làm chuyện đó. Cùng với những lời lúc trước Tần Nhiễm nói, không phải nàng ta thực sự đem nàng về đây để học tập cái chuyện kia đó chứ?
“Từ khi nào mà muội muội đáng yêu của mình lại trở nên phóng đãng đến như vậy?”
Khuôn mặt Ngọc Lưu Ly càng lúc càng đỏ, nàng âm thầm dùng ánh mắt kỳ lạ để đánh giá Tần Nhiễm.
“Tỷ theo ta vào đây.”
Biết có giải thích thế nào thì cũng khiến mọi chuyện rắc rối hơn mà thôi. Tần Nhiễm ngay lập tức kéo Ngọc Lưu Ly vào nhà của mình.
“Cái tư thế này quả thực độc đáo, nhất định phải lưu lại kỹ càng mới được.”
“Ừm… tư thế này cũng không tồi, nếu như của nữ nhân lại lớn hơn một chút chắc chắn sẽ thoải mái hơn biết bao nhiêu.”
“Mẹ kiếp! Đây lại là tư thế gì? Nếu học theo không phải là xúc phạm lão tử hay sao?”
Vừa vào đến nhà, cả hai liền chứng kiến một cảnh vô cùng đặc sắc. Trên màn hình tivi lớn đang chiếu cảnh một đôi nam nữ lõa thể đang ân ái cùng nhau. Không xa bên kia có một cái tivi bằng hai bàn tay đang chăm chú xem cảnh này, miệng còn không ngừng xuýt xoa bình luận.
Mặc dù không phải lần đầu tiên Ngọc Lưu Ly thấy máy móc biết nói, nhưng đây là lần đầu tiên nàng trông thấy máy móc lại biết xem tivi, hơn nữa lại xem mấy cái thể loại này.
“Tiền bối, không phải ta nói ngài nhỏ tiếng một chút hay sao? Nếu để người khác nghe thấy thì thanh danh của ta và ông nội sẽ bị hủy hoại hết mất.”
Tần Nhiễm tiến lại gần cầm lấy điều khiển tắt cái tivi đi, miệng không ngừng chất vấn.
“Tiểu nha đầu ngươi hôm nay bị bệnh à?”
Thường ngày, mỗi lần nó mở những thể loại phim này, Tần Nhiễm thường lên tiếng giáo huấn nó rất lâu, sau đó liền hung hăng tắt tivi đi. Lần này chứng kiến Tần Nhiễm nhẹ nhàng như vậy khiến nó có chút không quen.
“Tiền bối nói đùa rồi, ta là người trong sạch sao có thể có bệnh được. Chỉ có loại người tâm hồn đen tối mới có bệnh mà thôi.”
“Tiểu nha đầu mồm mép cũng lợi hại lắm.”
Cái tivi làm sao có thể không nghe ra lời nói mỉa mai kia của Tần Nhiễm kia chứ? Nhưng nó mặc kệ. Dù sao so với người ông cả ngày đều làm theo ý nó thì tiểu nha đầu này lại thú vị hơn rất nhiều.
“Nói đi, hôm nay đến tìm ta có việc gì.”
Thường ngày, Tần Nhiễm đều tránh nó như tránh độc, lần này lại chủ trương bắt chuyện, e rằng không phải chuyện tốt.
“Không dấu gì tiền bối, ông nội của tỷ tỷ ta bị trúng băng độc của dị năng giả cấp 6, bây giờ tình trạng đang rất nguy kịch, cần phải dùng một ngọn lửa đủ mạnh để tiêu trừ. Ta biết tiền bối thần thông quảng đại nên liền đến mời ngài ra tay giúp đỡ.”
Đối phương đã biết mục đích của mình, Tần Nhiễm cũng lập tức ngả bài. Dù sao cái việc giả vờ lấy lòng như vậy, nàng không làm được.
“Băng độc sao? Quả thực chỉ có thể dùng lửa mới có thể cứu được.”
Cái tivi nghe xong liền gật gù đáp.
“Vậy tiền bối đồng ý giúp chúng ta?”
Không chỉ Tần Nhiễm mà ngay cả Ngọc Lưu Ly cũng vô cùng vui mừng. Tam Muội Chân Hỏa là Thần Hỏa trong truyền thuyết, một chút băng độc với nó cũng chỉ như là muỗi đốt inox mà thôi.
“Tiểu nha đầu ngươi nghĩ đến đâu rồi. Ta chỉ nói lửa có thể giải quyết băng độc nhưng không nói là sẽ giúp các ngươi.”
“Tiền bối, cầu xin ngài ra tay cứu ông nội ta. Cho dù trả bất cứ giá nào, Ngọc gia ta bằng lòng trả bất cứ giá nào để có thể mời tiền bối ra tay.”
Hy vọng trước mắt không thể để vuột khỏi tầm tay. Ngọc Lưu Ly mặc kệ tất cả, lúc này nàng liền quỳ xuống dập đầu trước cái tivi để cầu xin. Nhưng khi nàng vừa cúi xuống lại cảm thấy bản thân bị một cỗ linh khí cường đại bao trùm khiến cơ thể không thể cử động được.
“Tiểu nha đầu, không phải ta không muốn giúp mà là không thể giúp. Ông của ngươi trúng băng độc của dị năng giả cấp 6 thì tu vi của ông ta còn chưa quá Nguyên Anh cảnh đúng chứ?”
Thấy cả hai người gật đầu đồng ý, cái tivi lại nói tiếp.
“Tam Muội Chân Hỏa này cho dù là Tiên Nhân cảnh cũng không thể chịu được. Một Nguyên Anh cảnh chỉ cần vừa tiếp xúc thôi liền có thể bị cháy thành tro ngay tức khắc.”
“Tiền bối, ngài không còn cách nào khác sao? Tỉ như một ngọn lửa yếu hơn chẳng hạn?”
Tần Nhiễm cố gắng níu kéo một chút hy vọng. Nhưng khi nhận được cái lắc đầu của cái tivi, nàng cảm thấy thất vọng tràn trề.
“Muội muội, đừng làm khó tiền bối nữa. Muội có lòng như vậy ta rất vui, nhưng đây là số mệnh của ta, ta không thể trốn tránh được.”
Ngọc Lưu Ly mỉm cười xoa đầu Tần Nhiễm. Muội muội quan tâm đến nàng như vậy, nàng đã rất hạnh phúc rồi.
“Tỷ tỷ an tâm, ngày mai ta sẽ dẫn người tập kích tên kia, đánh cho hắn tàn phế chỉ có thể nằm liệt giường suốt đời. Như vậy vừa có thể cứu được tỷ tỷ, vừa có thể trả thù cho những người đã bị hắn hãm hại.”
Tần Nhiễm cương quyết nói. Trơ mắt nhìn tỷ tỷ đi vào hang cọp, nàng không thể làm được. Cách này tuy rằng mạo hiểm nhưng rất đáng để thử.
“Nha đầu ngươi đừng làm loạn nữa. Cho dù tu vi của ngươi có khá hơn thì cũng đừng đưa vào chỗ chết chứ.”
“Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu.”
Lúc đầu vì đến nhờ đối phương giúp đỡ, Tần Nhiễm còn miễn cưỡng hạ giọng. Bây giờ biết đối phương không giúp được gì, nàng cũng không cần thiết phải giữ thái độ lúc trước nữa.
“Tuy ta không giúp được các ngươi nhưng ta biết người có thể giúp được các ngươi. Ta có lòng tốt nhưng các ngươi không muốn nghe thì thôi vậy.”
Cái tivi tỏ vẻ tiếc nuối nói.
“Đúng rồi! Ta thiếu chút nữa đã quên mất ngài ấy.”
Tần Nhiễm nghe cái tivi nói xong liền lập tức vui mừng nói. Công tử là chủ nhân của cái tivi này, với thần thông của ngài ấy thì băng độc này tính là gì. Vì quá suy nghĩ đến việc tìm một ngọn lửa dễ tiêu trừ băng độc mà nàng lại quên mất ngài ấy. Hơn nữa, so với cái tivi dâm tặc này thì công tử đáng tin hơn gấp vạn lần.
Chính vì lý do trên mà lúc này Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly đã xuất hiện phía trước khu rừng nơi Nguyễn Nam sống.
“Tỷ tỷ, chờ một lát.”
Đến nơi, Tần Nhiễm liền ra hiệu cho Ngọc Lưu Ly dừng lại. Tuy không biết Tần Nhiễm muốn làm gì nhưng nàng vẫn nghe theo.
“Người phía trước dừng lại, đây là đất tư, nghiêm cấm người khác xâm nhập.”
Quả nhiên không lâu sau đó liền có ba yêu thú xuất hiện trước mặt hai người. Ngọc Lưu Ly chưa từng gặp qua yêu thú nào có khí tức cường đại như vậy, cho dù là ông nội cũng kém xa bọn chúng.
“Muội muội cẩn thận!”
Ngọc Lưu Ly tiến lên muốn che chắn cho Tần Nhiễm nhưng lại nhận được cái vỗ vai ra hiệu của Tần Nhiễm.
“Ông lớn, ông hai, ông ba, là cháu đến thăm ba người đây.”
Tần Nhiễm tỏ ra thân thiết với ba đại yêu như vậy khiến cho Ngọc Lưu Ly vô cùng kinh ngạc. Không phải nàng ta chỉ có mỗi ông Tần là ông hay sao? Từ khi nào nàng ta lại có ba người ông cường đại như vậy?
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là cháu gái ngoan của ta. Hôm nay lại đem theo món ngon gì cho chúng ta sao?”
Dạo gần đây Tần Nhiễm thường xuyên đến thăm bọn chúng, mỗi lần đều đem theo rất nhiều đồ ăn ngon. Chính vì vậy mà bọn chúng đã quá quen với sự xuất hiện của nàng ở đây rồi.
“Các người chỉ biết đến đồ ăn ngon thôi. Cháu gái bị hại thê thảm như vậy cũng không ra tay cứu giúp. Thật không có nghĩa khí.”
Tần Nhiễm vì không chịu được sự quấy phá của cái tivi nên liền tìm đến ba đại yêu nhờ trợ giúp. Không ngờ lại bị bọn họ từ chối.
“Cháu gái ngoan, bọn ta thật sự muốn giúp cháu nhưng đành lực bất tòng tâm mà thôi.”
Sư Đần thở dài đáp. Chưa kể đến thực lực của tên kia ngang ngửa bọn chúng thì chưa có lệnh của công tử mà bọn chúng dám rời rừng, chắc chắn cái mạng nhỏ của bọn chúng cũng không còn.
“Cháu biết rồi, cháu chỉ trêu các ông mà thôi.”
Tần Nhiễm lè lưỡi tinh nghịch đáp. Nàng biết tất cả bọn họ đều là người của công tử, nếu ra tay với nhau e rằng sẽ gánh chịu cơn giận của ngài ấy. Đến lúc đó thì nàng mới chính là người khó xử. Hơn nữa cái tivi kia mặc dù có chút phóng đãng nhưng chung quy vẫn là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng không thể lấy oán báo ân được.
“Vị cô nương đây là…”
Hổ Đần lúc này mới nhìn rõ người đi cùng Tần Nhiễm, nhưng khi nhìn thấy Ngọc Lưu Ly, khuôn mặt nó bỗng tái đi.
“Nhị ca, ngươi sao vậy.”
Thấy biểu hiện của Hổ Đần, Sói Đần liền lo lắng hỏi thăm. Nó hướng theo ánh mắt nhìn của Hổ Đần thì ngay tức khắc, khuôn mặt của nó cũng ngập tràn hoảng sợ.
Sư Đần theo hướng nhìn của hai con kia, lúc nhìn thấy Ngọc Lưu Ly, khuôn mặt của nó cũng đần ra không khác gì hai con kia cả.
“Ông lớn, ông hai, ông ba. Mọi người sao vậy?”
Thấy cả ba mặt mũi tái mét, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, Tần Nhiễm liền lo lắng hỏi thăm.
“Chẳng lẽ là ăn bậy bạ gì rồi?”
Tần Nhiễm âm thầm suy đoán. Cũng chỉ có điều này mà khiến ba đại yêu thực lực mạnh mẽ có biểu hiện như vậy mà thôi.
“Hôm nay cháu đến đây không phải để chơi thôi đấy chứ?”
Sư Đần là đại ca, nó cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi lảng sang chuyện khác.
“ y, thiếu chút nữa cháu quên mất. Lần này cháu đến đây là muốn nhờ công tử giúp một chuyện. Phiền các ông đưa cháu đến gặp ngài ấy một chút. Khi khác đến cháu nhất định sẽ đem đồ ăn ngon chiêu đãi mọi người. Đừng hở một chút lại ăn bậy ăn bạ, sẽ lại đau bụng đó.”
Tần Nhiễm vỗ vỗ cái đầu nói.
“Được, được. Bọn ta nhất định sẽ đưa hai người đến nhà công tử nhanh nhất.”
Có thể đánh lạc hướng Tần Nhiễm, cả ba liền thở phào nhẹ nhõm.
Bọn chúng lừa được Tần Nhiễm còn Ngọc Lưu Ly thì không. Mặc dù nàng không biết tại sao ba đại yêu lại gạt Tần Nhiễm nhưng nàng cũng không quá để tâm. Bảo bọn chúng sợ hai đứa con gái như nàng và Tần Nhiễm ư? Đây quả thực là trò cười rồi.
Vẫn như lần trước, ba đại yêu khi đưa người đến cửa liền ngay lập tức cúp đuôi chạy đi.
“Đại ca, hãy nói với ta đó không phải là sự thật đi.”
Khi đã đi đủ xa, lúc này Sói Đần giọng đầy hoảng sợ lên tiếng.
“Khí tức đó, chính là nàng ấy.”
Sư Đần gật đầu đồng ý nhưng khuôn mặt cũng hoảng sợ không kém.
“Không phải nói thời cơ chưa đến sao? Tại sao nàng ta lại đến đây?”
Hổ Đần cũng lập tức chen miệng vào.
“Chuyện này ta không biết, chúng ta cũng không cần phải biết. Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, nếu không các ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
Lời của Sư Đần vừa nói ra khiến cho cả ba con lập tức run cầm cập. Cái quãng thời gian như ở địa ngục trước kia, bọn chúng ngàn vạn lần không muốn trải qua thêm nữa.