Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 34: Tự vả vào mặt



“Chào mừng các ngươi đã đến với tầng thứ hai của tháp thí luyện. Mặc dù các ngươi có thể vượt qua được tầng một nhưng ta không thể không nói. Đám hậu bối các ngươi quả thực quá kém cỏi. Thí luyện dễ dàng như vậy cũng chỉ có hơn năm mươi người vượt qua. Để đám các ngươi tiếp nhận truyền thừa quả thực có chút đáng tiếc mà.”

Bên trong tháp lúc này lại vang lên tiếng nói đầy bất mãn.

Những người ở đây ai không phải là thiên tài của các thế lực lớn trên đại lục. Người như bọn họ, cho dù ở bất cứ đâu cũng sẽ được người khác chào đón. Bị đối phương sỉ nhục như vậy, tất cả đều cảm thấy vô cùng tức giận. Nhưng tức giận thì sao chứ? Với thực lực của đối phương, bọn họ dám có ý kiến thì kết cục cũng sẽ vô cùng thê thảm.

“Ha ha, tốt… nhịn rất tốt. Ta hy vọng các ngươi có thể giữ vững được cái tâm thái này cho đến cuối cùng.”

Câu nói đầy thâm ý của đối phương khiến không ít người cảm thấy lo lắng. Nhưng vì truyền thừa của bí cảnh, bọn họ đã đâm lao thì đành phải theo lao mà thôi.

Đúng lúc này, một tấm bia đá lớn đột nhiên xuất hiện ở giữa tầng thứ hai này. Trong khi tất cả còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói bên trong tháp lại vang lên.

“Bên trong tấm bia đá này chứa đựng một loại võ kỹ của tông môn chúng ta. Trong vòng 2 giờ đồng hồ, nếu các ngươi có thể thi triển được mười chiêu thức trở lên thì được tính thông qua thí luyện này.”

Thí luyện này đối với người thường có lẽ là điều khó khăn nhưng với thân phận thiên tài của bọn họ, tất cả đều tự tin rằng bản thân có thể dễ dàng vượt qua lần thí luyện này. Điều khiến bọn họ băn khoăn có chăng chính là… ai mới là thiên tài đứng đầu có thể vượt qua thí luyện này nhanh hơn mà thôi.

Tất cả lúc này liền tiến tới gần tấm bia đá. Khi vừa chạm vào những hình ảnh về các chiêu thức của bộ võ kỹ lập tức được truyền đến não bọn họ.

Ban đầu, tất cả đều tin rằng bản thân có thể dễ dàng vượt qua thí luyện này, nhưng khi nhìn thấy được những hình ảnh kia, sự tự tin của bọn họ trong chớp mắt liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng.

Bộ võ kỹ này chỉ có mười lăm chiêu thức, nhưng mỗi chiêu thức đều vô cùng tinh diệu. Đừng nói là dùng thời gian 2 giờ đồng hồ, cho dù dùng thời gian hai ngày cũng khó có thể thi triển được hơn mười chiêu thức của bộ võ kỹ này.

“Các ngươi an tâm, ta là người hào phóng nên sẽ cho giảm độ khó cho các ngươi một chút. Có thể cho phép các ngươi sai ba lần.”

Câu nói của đối phương khiến không ít người thở phào nhẹ nhõm. Có thể sai ba lần, như vậy cũng đủ khiến bọn họ tự tin hơn rất nhiều.

“Thể lệ đã thông báo với các ngươi xong rồi, cơ hội cũng đã cho. Các ngươi có thể vượt qua thí luyện hay không còn phải dựa vào thực lực của bản thân. Bắt đầu!”

Một cái màn hình hiển thị một dãy số hiển thị thời gian hiện lên trước mặt tất cả mọi người. Sau khi giọng nói kia hô “bắt đầu”, thời gian liền bắt đầu đếm ngược. Lúc này, tất cả liền bắt đầu nghiền ngẫm lại các chiêu thức trên bia đá.

Thời gian cứ thế dần trôi qua, thời gian trên bia đá đã sắp hết. Lúc này, một số người đã sẵn sàng thi triển những gì đã tham ngộ được trong hai tiếng vừa qua. Một số khác lại có sẵn tâm lý bỏ cuộc khi thời gian còn chưa kết thúc. Duy nhất chỉ có một người vẫn còn đang nhắm mắt ngồi im bất động một chỗ.

“Ha ha, ta còn tưởng thiên tài của liên minh tu tiên thế nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy.. Mặc dù tinh thần không bỏ cuộc của ngươi rất đáng quý nhưng nên biết, phế vật dù có cố đến mấy cũng không thể thay đổi được bản thân đâu.”

Lạc Hạo khi thấy Tần Nhiễm vẫn đang ngồi im bất động thì liền phá lên cười.

Khoảng cách giữa thiên tài và kẻ dựa vào chút may mắn mãi mãi chẳng thể bù đắp được. Cho dù bây giờ nàng ta dựa vào chút may mắn liền có thể vượt qua hắn. Nhưng với thiên phú của bản thân, chỉ cần một thời gian ngắn sau này, hắn cũng có thể dễ dàng đạp nàng ta xuống dưới chân.

“Nếu ngươi tiếp tục làm phiền muội ấy tham ngộ, ta nhất định sẽ phế cái miệng lắm lời kia của ngươi.”

Ngọc Lưu Ly lạnh lùng nói. Với thiên phú của bản thân, Ngọc Lưu Ly tin chắc nàng ta có thể dễ dàng nắm vững bộ võ kỹ này hơn cả mình. Nhưng việc Tần Nhiễm bây giờ vẫn chưa tỉnh lại khiến nàng không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.

“Ta thấy Lạc pháp sư nói không sai. Ta thấy có cho nàng ta thêm hai giờ đồng hồ nữa, kết quả cũng chỉ có vậy mà thôi. Nếu là ta thì đã sớm bỏ cuộc rồi.”

Ngọc Lưu Linh cũng nói thêm vào. Tần Nhiễm không những thân thiết với Ngọc Lưu Ly, bình thường còn hay chống đối nàng. Khi đối phương gặp khó khăn, nàng sao có thể bỏ qua mà không châm dầu vào lửa kia chứ?

“Ta cũng đồng ý với suy nghĩ của vị tiểu thư này. Đã là phế vật thì cho dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.”

“Ngọc đại tiểu thư, cô cũng là một trong các thiên tài của thành phố chúng ta. Ta khuyên cô nên ít giao du lại với đám phế vật như vậy thì hơn.”

Được không ít người ủng hộ, Lạc Hạo càng lớn gan hơn. Hắn không tin Ngọc Lưu Ly lại vì Tần Nhiễm mà đắc tội với nhiều thiên tài của các thế lực lớn.

“Đã hết giờ. Bây giờ các ngươi lần lượt thi triển những chiêu thức đã tham ngộ được cho ta xem.”

Khi những con số trên cái màn hình lớn đếm ngược về 0 thì giọng nói kia lại vang lên. Đúng lúc này, Ngọc Lưu Ly liền đứng ra cầu xin.

“Tiền bối, vãn bối to gan cầu xin người cho muội muội của ta thêm một chút thời gian. Ta tin chắc muội ấy có thể khiến tiền bối hài lòng.”

“Nàng ta sao? Nàng ta thì không cần thiết phải tham gia thí luyện này.”

Câu nói của ngọn tháp khiến cho rất nhiều người cảm thấy hả hê.

“Nhưng thưa tiền bối…”

Ngọc Lưu Ly định tiếp tục cầu xin nhưng lại bị Lạc Hạo cướp lời.

“Ngọc đại tiểu thư quả thực quá cố chấp rồi. Nếu ai cũng như ngươi xin thêm một chút thời gian, vậy chúng ta phải ở đây đến bao giờ chứ?”

Lạc Hạo khinh khỉnh đáp. Lời nói của hắn lần này lại được rất nhiều người tán đồng.

“Vị đạo hữu này nói vô cùng chính xác. Tiền bối, ta nghĩ chúng ta cũng nên bắt đầu thôi, tránh lãng phí thời gian vì những kẻ phế vật như vậy.”

Ngọc Lưu Ly đang muốn phản bác thì lúc này, ngọn tháp kia lại lên tiếng.

“Phế vật? Nếu nàng ta là phế vật thì các ngươi còn không bằng cả phế vật.”

“Tiền bối, người là có ý gì chứ? Ở đây ai cũng đều là thiên tài đã tham ngộ ít nhất mười chiêu thức trong bộ võ kỹ kia. Nàng ta bây giờ vẫn còn đang tham ngộ, chứng tỏ vẫn chưa hoàn thành được mục tiêu này. Người nói như vậy có phần không thỏa đáng lắm.”

Không chỉ người này mà câu nói của ngọn tháp kia cũng khiến rất nhiều người bất bình. Nói bọn họ không bằng Tần Nhiễm, chẳng khác nào sỉ nhục bọn hắn cả.

“Mười chiêu thì ghê gớm lắm sao? Đừng nói mười chiêu, cho dù là toàn bộ chiêu thức của bộ võ kỹ kia hay thậm chí sự huyền diệu bên trong đó, nàng ta cũng đã tham ngộ được. Nếu như ngươi làm được điều này, ngươi cũng có thể tự động thông qua giống như nàng ta.”

Vốn tưởng rằng Tần Nhiễm không cần tham gia thí luyện chính là bị loại, không ngờ nàng ta lại có thể trực tiếp thông qua. Điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy ganh tị, thậm chí có người còn không muốn tin đây lại là sự thật.

“Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?”

Tần Nhiễm tỉnh lại thì chợt nhận ra rất nhiều người đang dùng nhiều ánh mắt khác nhau nhìn mình. Điều này khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.

“Tỉnh dậy đúng lúc lắm. Vừa hay có nhiều người nghi ngờ sự lời nói của ta. Tiểu nha đầu, nếu ngươi có thể thi triển được toàn bộ chiêu thức, ta sẽ tặng cho ngươi phần còn lại của bộ võ kỹ này.”

Ngọn tháp lập tức đề nghị.

“Tiền bối nói thật chứ?”

Vốn Tần Nhiễm đã tham ngộ xong toàn bộ chiêu thức trong tấm bia kia từ sớm, nhưng càng tham ngộ, nàng càng cảm thấy bộ võ kỹ này không được hoàn chỉnh. Chính vì nàng chìm đắm trong việc suy diễn ra các chiêu thức tiếp theo nên mới khiến bản thân tỉnh dậy muộn hơn những người khác. Bây giờ có cơ hội có được phần còn lại của bộ võ kỹ này, nàng làm sao không vui mừng cho được kia chứ?

Sau khi được ngọn tháp xác nhận, Tần Nhiễm lúc này mới lấy thương từ trong túi pháp bảo ra. Cầm thương trên tay, Tần Nhiễm khẽ nhắm mắt hít thở. Khi đôi mắt nàng mở ra cũng là lúc cây thương trong tay nàng bắt đầu chuyển động theo từng động tác của nàng.

“Nàng ta đây là muốn làm gì?”

Tất cả đều ngạc nhiên khi Tần Nhiễm lại dùng thương. Bởi vì bộ võ kỹ này chính là một bộ kiếm kỹ. Tần Nhiễm dùng thương chẳng phải là thất bại ngay từ lúc bắt đầu hay sao?

Nhưng những gì Tần Nhiễm làm tiếp theo khiến cho tất cả lập tức vứt cái suy nghĩ lúc này sang một bên. Bởi vì cho dù Tần Nhiễm dùng thương nhưng vẫn có thể thi triển ra toàn bộ tinh hoa của bộ võ kỹ kia.

Điều đáng kinh ngạc hơn vẫn còn tiếp tục tiếp diễn. Khi Tần Nhiễm đã hoàn hảo thi triển toàn bộ mười lăm chiêu thức trong bộ võ kỹ thì lúc này, nàng ta không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục thi triển thêm ba chiêu thức khác.

“Vãn bối tự ý thay đổi võ kỹ của người, xin tiền bối đừng trách phạt.”

Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Tần Nhiễm hai tay nâng thương cúi đầu về phía bia đá tạ lỗi.

“Ha ha, tại sao phải xin lỗi kia chứ? Nha đầu ngươi làm rất tốt. Chỉ dựa vào một bộ kiếm kỹ không hoàn chỉnh, lại có thể biến hóa thành thương kỹ, hơn nữa còn suy diễn ra ba chiêu thức tiếp theo. Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ thu nha đầu ngươi làm thân truyền đệ tử.”

Ngọn tháp cực kỳ hài lòng nói. Ba chiêu mà Tần Nhiễm tự suy diễn ra, mặc dù còn rất nhiều khiếm khuyết nhưng lại rất có ý vị. Mặc dù tu vi của nàng có hơi thấp một chút nhưng cái ngộ tính này cho dù là các thiên tài trước kia của tông môn cũng không thể nào mà so bì.

Đứng trước những lời khen ngợi của ngọn tháp dành cho Tần Nhiễm, tất cả lúc này ngoài sự đố kỵ ra còn mang theo sự xấu hổ tột cùng. Lúc trước bọn họ đều nói nàng ta là phế vật, điều này chẳng khác nào đang tự vả vào mặt bản thân cả.