Đạo Lữ Của Ta Là Bạch Lang

Chương 23



Đồng Quan nói: " Cũng không tính là quá đắt, đây là phù chú cơ bản, đạo sĩ chính thống đa số đều có thể vẽ ra cho nên giá mới rẻ như vậy. Giống như Lôi Phù cùng Hỏa phù, không đủ sáu chữ số thì đừng mong nghĩ đến."

Tu hành chính là điển hình cho nghề nghiệp có vốn đầu tư cao và thu nhập càng cao. Không có chút của cải thì quả thực nửa bước khó đi.

Cho nên mới nói, đối với các đạo sĩ thì tiền không phải là vấn đề.

Nhưng không có tiền thì vấn đề liền lớn hơn.

Bởi vậy mới có câu nói: " Tu hành cùng đời thứ ba, tu tiên hủy cả đời ".

Hoặc là gia đình cực kì giàu có, hoặc là tự thân có thể kiếm được nhiều tiền, hoặc là những tên cặn bã dùng những thủ đoạn đê tiện.

Đắt hơn?

Sáu con số?

Vân Hồng vội vàng lấy bút ghi chép lại. Nhớ kỹ, nhớ kỹ, đây chính là mật mã của tài phú a!

Đồng Quan trực tiếp gọi điện thoại qua cho hắn," Kỳ thật dùng tình huống của cậu, không cần thiết phải dùng đến bùa chú đâu."

Vân Hồng ngượng ngùng nói, " Tôi không có mua."

Đồng Quan: " Vậy cậu?"

" Tôi bán."

Đồng Quan: "......"



Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo muốn giảng thô tục.

Tiểu tử ngươi mới lấy sách về vài hôm, có thể vẽ được thứ gì sao?

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi lâu, mãi sau giọng điệu phức tạp của Đồng Quan mới vang lên: " Giá tiền hôm nay là 3600 một tấm, cậu tin tưởng tôi thì tôi mua cho cậu."

Vân Hồng tự huyễn hoặc bản thân, " Sung Linh Phù của ta không giống Sung Linh Phù bình thường."

Sự trầm mặc giống nhau lại xuất hiện lần nữa, " Cậu có biết hiện tại cậu hệt như đang bán hàng đa cấp không?"

Tàu cao tốc vừa đến ga, Vân Hồng xuống tàu, nghe thấy vậy liền cười lớn, " Tôi hai ngày nay sẽ ở Vọng Yến Đài, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện."

"Đến chơi hả? Có chỗ ở chưa? Không bằng đến Tử Vân Động đi." Rồi lại nói tiếp, " Tiện thể chúng ta thảo luận thêm vấn đề về nội thị."

Hắn cũng muốn xem xem phương pháp tu luyện có gì khác nhau.

Vân Hồng vui vẻ đồng ý, sẵn tiện đến đấy cọ cọ một ít Tụ Linh Trận. Nếu có thể thì tốt nhất nhìn xem các tiền bối vẽ Tụ Linh trận như thế nào.

Thẳng đến khi Từ Nhị dượng phái xe đến đón, An Cách vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Vân Hồng nhịn không được nhìn vòng quanh bốn hướng.

Trước khi lên đường An Cách đã nói, sau khi đến không phải chờ, nó sẽ lần theo mùi để tìm qua.

Nhưng tốc độ phi hành của nó nhanh hơn tàu cao tốc nhiều, đáng nhẽ ra nó phải đến từ lâu rồi mới phải.

Đến cùng là đi đâu vậy?

Người lái xe mà chú Từ cử đến là một tài xế bình thường, trước khi đến đây, ông đã dặn đi dặn lại, nói rằng đừng nhìn vị này trẻ tuổi như vậy, nhưng đó thật là vị đại sư trân chính.

Cho nên tài xế vô cùng cung kính.

" Đạo trưởng, ngài đang đợi ai sao?"

Tôi đợi một con sói.

Vân Hồng lắc đầu, " Quên đi, đi thôi."

Nhà ga chật ních người, đoán chừng bạch lang cũng không muốn đến.

**********

Ở cực bắc, băng tuyết bao phủ đầy trời, bốn phương tám hướng mênh mông đều là tuyết sơn.

Cơn gió lạnh thấu xương cuộn lên những bông tuyết, đem thiên địa hợp thành một vùng trắng xóa bao la.

Ngoại trừ màu trắng, gần như không nhìn thấy được màu sắc thứ hai.

Ngay cả những đường vân đen cứng cáp của lưng núi, cũng trở lên quý giá.

Sói tuyết khổng lồ đang chạy như bay trên băng nguyên rộng lớn, yêu lực tràn đầy không ngừng từ người nó phát ra, nó đi đến đâu, những sinh vật nhỏ yếu đều phủ phục run sợ.

Đây chính là nơi sức mạnh vi tôn, có sự tôn thờ sức mạnh nguyên thủy nhất.

Không biết chạy bao lâu, bạch lang dừng lại tại một động tuyết dưới một chân núi.

Nó đã đi xa rất nhiều năm nhưng yêu khí nồng đậm vẫn kéo dài không tiêu tan, yêu ma quỷ quái bình thường không dám lại gần.

Nó chính là vị vua vô danh tại khu vực này.

Bạch lang cúi đầu ngửi ngửi mặt băng, bạch khí từ mũi miệng phun ra nháy mắt liền ngưng tụ lại, râu và lông mi đều phủ một lớp sương.

Sau khi chọn được vị trí, nó trảo xuống một trảo, bức tường băng vốn kiên cố liền xuất hiện những vết nứt nhỏ và dày đặc, những âm thanh lách tách vang lên hàng loạt. Chỉ một lát sau, bức tường băng hóa thành ngàn khối, ầm ầm sụp đổ.

Bạch lang rũ bỏ băng tuyết rơi trên người, thân hình cũng theo đó thu nhỏ lại, chui vào cửa động không chút trở ngại.

Ước chừng nửa canh giờ sau, bạch lang ngậm lấy mấy thứ đồ vật chui ra, lại lay vài cái. Đem tuyết vùi lấp cửa vào, quay người chạy đi.

Càng đi về phía nam, hơi lạnh trong không khí càng yếu, trong tầm mắt đã không còn một mảnh trắng xóa, dưới đáy tuyết mơ hồ có thể nhìn thấy những rễ cỏ xanh vàng yếu ớt.

Sức sống thật ngoan cường.

Khoảnh khắc đứng trên mặt đất đóng băng, bạch lang liền cảm nhận được một cổ yêu lực khổng lồ khác.

Nó ngửa đầu lên trời, hống lên một tiếng dài.

Trăm ngàn năm qua linh lực suy kiệt, nhân loại không ngừng khuếch trương, và thời đại những đại yêu chiếm giữ vùng đất riêng không tiếp xúc với nhau đã qua, giờ qua lại đã là việc tất yếu.

Đây vốn là quy luật bất thành văn giữa các đại yêu, nếu có việc gấp thì có thể mượn đường thông qua.

Nhưng đối phương có vẻ không chấp nhận.

Một tiếng gấu rống điên cuồn truyền đến, yêu lực trấn động kịch liệt tới gần.

Đã đến!

Đó là một đầu gấu yêu Siberia, bởi vì mấy ngày liên tiếp không hấp thu đầy đủ linh khí, lại tìm không thấy thực vật ẩn chứa linh lực, cả đầu gấu cũng rất táo bạo.

Đánh nhau!

Muốn đánh nhau phải không?

Bất cứ ai xông vào đều là địch nhân!

Hình thể khổng lồ của con Siberia lao đến, mặt đất trấn động khẽ rung chuyển, giống như một chiếc xe tăng mất kiểm soát.

Nó một đường mạnh mẽ đâm tới, tất cả cây cối chắn trên đường đều bị đụng gãy ngang thân.

" Kẻ đột nhập!"

Nó đứng dậy gầm lên với bạch lang giữa không trung, nước rãi tanh hôi phun đầy đất.

Không đợi bạch lang phản ứng lại, con gấu không lồ đã dùng hai chân to khỏe đạp mạnh xuống đất, mặt đất chống đỡ không nổi nứt ra như mạng nhện, cả thân hình con gấu nhảy lên như đại bác, lao thẳng về phía bạch lang.

Bạch lang không né không tránh, nhe nanh lao tới.

Giữa các đại yêu không có cuộc đàm phán hòa bình nào, tất cả đều dựa vào sức mạnh để nói chuyện!

Một lúc sau, hai bên lao vào nhau, một làn sóng âm nổ tung giữa không trung. Thổi bay toàn bộ gió, tuyết và mảnh vụn gỗ trong khu vực, tạo thành một khoảng chân không trong thời gian ngắn.

Cả hai con hung thú đều không sử dụng yêu lực, chúng nó chỉ dựa vào sức mạnh tuyệt đối của mình để chiến đấu theo cách nguyên thủy nhất, bắt đầu cắn xé nhau từ giữa không trung cho đến tận mặt đất.

Chẳng mấy chốc, cánh đồng tuyết lớn đã bị nhuộm đỏ, vô số loài chim thú ẩn nấp trong rừng tuyết hoảng sợ bỏ chạy.