Đào Mềm Nướng Mật

Chương 2: Công việc của em là chăm sóc tôi



Nhận thấy ánh mắt người đối diện vẫn luôn rơi trên người mình, Vỹ Chu Đào không tự nhiên quắp quắp mấy ngón chân, tay mân mê vạt áo ấm, đầu vẫn gục xuống không dám trả treo gì thêm.

Cạch. Cửa phòng trong lúc Vỹ Chu Đào không chú ý đã được người tiếng lớn danh lớn phận lớn mở ra. Cô ngẩng lên, thấy ánh mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông ra ý bảo cô đi vào phòng.

Vỹ Chu Đào không có lí do gì để trốn, ngoan ngoãn đi đến gần, theo thói quen đứng lại sau lưng chờ chủ đi trước.

Thế mà nửa ngày sau vẫn không ai chịu nhúc nhích.

Người đàn ông tiếp tục nhìn cô: "Vào đi."

Lúc này Vỹ Chu Đào mới nhận ra ông chủ của mình đang ga lăng mở cửa cho phụ nữ vào trước, nhưng cô là tôi tớ, được đối đãi thế này thành thực có chút không quen.

Ngồi vào ghế, Vỹ Chu Đào liên tục thoáng thấy bàn hợp đồng làm việc bị ông chủ xốc lên từng trang, anh hỏi: "Bản hợp đồng này ai viết?"

"Dạ con không biết."

"Không phải em?"

Vỹ Chu Đào gật đầu cam đoan, lần đầu tiên thấy sự ngu dốt của mình có ích: "Con không biết viết."

Ánh mắt anh khựng lại trên gương mặt vô tội của cô: "Ở chỗ em làm việc không dạy học?"

"Dạ có, có dạy thứ hai và thứ năm." Vỹ Chu Đào hơi hơi cúi mặt vẻ đáng thương: "Nhưng mà con chỉ học được thứ hai, còn thứ năm con phải chăm sóc cho cậu Khiêm."

"Cậu Khiêm? Là ai?" Người đàn ông cau mày nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

"Dạ cậu Khiêm là.. là bạn trai của cô Miao."

"..." Anh lơ đãng lật giấy tờ, dừng lại ở trang công việc, đọc: "Ở bên cạnh bà lớn chăm sóc đấm bóp massage, 1/24h giặt giũ quần áo cho ông bà lớn, phần lớn ở bếp học nấu ăn và dọn dẹp. Cậu Khiêm gì đó cũng thuộc về phần công việc của em?"

"Dạ không có." Vỹ Chu Đào lắc đầu: "Tại vì cậu Khiêm, cậu ấy phải có người chăm sóc. Thứ năm cô Miao thường không có ở nhà nên là không ai chăm sóc cậu Khiêm."

"Hắn ta bị tàn tật sao?"

"Ặc.." Vỹ Chu Đào thầm than ông chủ mới của mình là một người miệng lưỡi thâm độc, vừa ban nãy hỏi cô có bị vấn đề mắt hay không bây giờ lại hỏi người lạ có bị tàn tật què quặc gì hay không, bảo không thâm thì chắc chắn cô thâm bụng do nói xấu quá nhiều.

Vỹ Chu Đào đáp: "Dạ không có, cậu Khiêm bình thường, cậu Khiêm cũng đẹp trai, cậu Khiêm bảo cậu ấy là huấn luyện viên thể hình nên mới có cơ bụng với cơ ngực với cơ đùi."

"..." Đôi lông mày anh chau lại càng chặt: "Hắn nói với em điều này?"

Cảm thấy ông chủ của mình có hơi.. cổ quái. Vỹ Chu Đào phận là hầu nên không dám giấu diếm: "Dạ vì cậu Khiêm tắm, con phải kì lưng cho cậu Khiêm mà cậu Khiêm đâu có che ngực che đùi gì đâu, với lại cậu Khiêm cũng dễ thương hơn cô Miao, cậu khi nào cũng nói chuyện hiền lành với con chứ không giống cô Miao."

"..."

Gian phòng phá lệ toát ra mùi thuốc súng.

Sợ rằng bản thân nói sai, Vỹ Chu Đào lí nhí bổ sung: "Nhưng mà cô Miao cũng xinh xinh, cô Miao yêu cậu Khiêm mà cắn yêu hoài luôn, với lại cô Miao cũng không có hung dữ với con, cô Miao chỉ trừng mắt con tại vì con nói chuyện với cậu Khiêm nhiều quá quên gội đầu cho cậu."



"Còn gì nữa?" Anh giương đôi mắt sắc lạnh lên nhìn, "Kể hết đi. Em với cậu Khiêm thân thiết thế nào?"

"Dạ? Dạ cậu Khiêm tốt bụng, đẹp trai, dễ gần còn yêu bạn gái nữa!" Vỹ Chu Đào vô tư như đứa trẻ, nhận được lệnh dễ thì lập tức đón lấy, luyên thuyên: "Có mỗi thứ năm là con chăm cậu Khiêm thôi nhưng mà mỗi lần tới phòng con đều thấy cậu ấy đè hôn cô Miao tới tấp luôn, có hôm cậu chịu không nổi đè lên giường cho dễ hôn. Rồi nhá, cậu ấy thường ăn đồ dinh dưỡng để thân hình đẹp í, nên là mỗi lần con đến cậu Khiêm đều nhường phần ăn ba bữa cho con hết, toàn là đồ ăn đắt tiền thôi. Rồi cậu Khiêm biết con cũng thích tập thể hình nên là cậu ấy cho con bơi hồ bơi, cho con tập mấy bài tập nhẹ nhàng giữ hơi nữa."

Ngừng giây lát, Vỹ Chu Đào vốn đã nhận ra có chút sai sót ở đây, cô không nên khai ra mình được ăn đồ ăn của chủ, bảo sao sắc mặt ông chủ biến hoá nhiều hẳn đi ngay từ lần đầu gặp.

Gian phòng không biết vì nắng dừng sưởi ấm hay điều hoà bị hỏng, đột nhiên lành lạnh và âm u hơn hẳn.

Vỹ Chu Đào mím mím môi, mắt tròn trong vắt nhìn chăm chú người đàn ông ngồi đối diện. Anh từ ban đầu đã chưa từng thấy cười, một người bình thường cho dù tiếp xúc làm việc với nhau thì nụ cười công nghiệp ít nhất cũng hiện ra, đằng này dường như anh không thích cô cho lắm.

"Tại vì con ở.. ở nhà chính từ nhỏ nhưng mà năm 10 tuổi con mới được vào hầu hạ bà Tần. Bà Tần bảo con ngoan nhất nên mới cho con tới đây hầu ông chủ, con ưm con hứa con không ăn phần của ông chủ mà." Vỹ Chu Đào từ nhỏ đã được học cách hạ mình làm tớ, không cha không mẹ, ông ngoại cho rằng cô sẽ vĩnh viễn sống kiếp hầu hạ nên việc học cách nhượng bộ luôn lặp đi lặp lại trong ngày thường của cô.

"Tần Quốc Trường."

"Dạ?"

"Tên của tôi, 32 tuổi, em muốn xưng hô như thế nào thì tùy." Nói đoạn, người tự xưng là Tần Quốc Trường đứng dậy, thuận tay cầm theo sấp giấy tờ anh vẫn luôn cầm đi đến phía cửa sổ.

Tần Quốc Trường tựa vai lên cửa sổ, vén màn để tia nắng bạc mỏng manh rọi lên da mặt, nhắm mắt thả lỏng, thở hắc ra một hơi mạnh.

Vỹ Chu Đào ngờ nghệch gật gù đầu, vô thức sờ sờ lên vuốt vuốt tóc sau đó kéo cổ áo lên ngửi ngửi kiểm tra mùi hương, sợ rằng ông chủ của mình thực sự chưa có bạn gái vì kị tiếp xúc mùi hương phụ nữ.

Nắng ấm phủ lên làn da màu trắng Âu rọi từng mảng sáng tối hài hoà, hệt một bức tranh treo tường chỉ qua loa thuật lại vài nét xinh đẹp của người đàn ông, như vẫn chưa đủ, chưa đủ sức để cận lại từng đường mi nét mắt tinh xảo kia của Tần Quốc Trường.

Vỹ Chu Đào vuốt vuốt gò má xong vuốt trán, cảm giác có chút nóng mà chẳng biết lí do.

Thình lình _____ Tần Quốc Trường quay đầu một cách bất ngờ.

Kẻ không có quyền nâng cằm nhìn chủ vô tình phạm phải tội lớn, vội rụt đầu lại cúi gằm xuống mũi chân.

Cảm giác bức bách tăng cao.

Vỹ Chu Đào rụt rịch tìm đường thở, bạo gan đứng bật dậy, cúi đầu cung kính lùi lùi: "Thưa ông chủ con đi dọn dẹp."

Người đối thoại không đáp một lời.

Không trả lời chứng tỏ đồng ý. Vỹ Chu Đào xoay người mau lẹ tìm đường rời đi. Nào ngờ vừa đến cửa, chưa kịp cầm tay nắm, Tần Quốc Trường nghiêm giọng: "Đứng lại."

Không có cơn gió nào thổi nhưng từ sống lưng truyền đến cơn tê dại lên đỉnh đầu, lông tóc dựng đứng, cô ngập ngừng ngoái đầu lại: "Dạ.."

"Cậu Khiêm không thuộc phạm vi làm việc của em nữa." Tần Quốc Trường duỗi tay đưa đống giấy tờ trên tay về phía cô, "Từ nay tôi mới là chủ của em, thứ năm em chăm sóc cậu Khiêm thế nào thì chăm sóc tôi hằng ngày như vậy."

Ánh sáng bạc chiếu sáng thân ảnh cao lớn của người đàn ông làm ẩn ẩn hiện hiện màu da sáng qua lớp áo sơ mi mỏng, đường cong săn chắc tựa vẽ vời, từng nét nam tính gợi cảm lọt vào mắt Vỹ Chu Đào lần này mang theo một cảm giác mới mẻ.

Chợt Vỹ Chu Đào nhận ra dường như đã sắp gần đông, thế là phải mua thật nhiều dầu xoa bóp.



.

.

Buổi sớm gần đông. Bầu trời vẫn còn tối, vạn vật yên tĩnh ngủ say.

Gió thổi qua cơn lạnh thẩm thấu qua từng góc đường, lạnh lẽo khiến người đi vô thức quấn chặt áo ấm của mình. Con đường nằm ở ngoại ô không tính là đông đúc, cây đan cây đung đưa theo chiều gió tạo cơn ớn lạnh.

Vỹ Chu Đào mong đến mùa đông biết bao nhiêu để không phải chịu nắng gắt, đến đông rồi lại muốn trở về mùa hè. Hàm răng cô lập cập va vào nhau, tay chân run lẩy bẩy cuộn mình vào trong chăn ấm, cuộn người ngồi trên giường.

Trôi qua hơn 5 phút, có nghĩa cô ngồi ở đây đã nửa tiếng. Suốt nửa tiếng vẫn chưa dám bước chân xuống giường, cô không ngờ mùa đông năm nay lại lạnh đến mức này.

Cốc cốc cốc.

"Chu Đào!"

Cốc cốc cốc.

Vỹ Chu Đào tỉnh táo như chưa bao giờ được tỉnh, hơn một tuần nay đây là lần đầu ông chủ chủ động đi tìm, mà mỗi khi bị chủ tìm thì trong đầu cô chỉ ám ảnh mỗi việc mình sẽ bị giáo huấn.

Vỹ Chu Đào phóng xuống giường, mang bộ tóc phồng phình tới mở cửa, ló mỗi cặp mắt vô tội ra ngoài, nhỏ giọng chào hỏi: "Ông chủ."

"Nhà chính gửi đồ cho em." Tần Quốc Trường đưa cô chiếc túi giấy in hoa văn thông dụng của nhà họ Tần, nhàn nhạt hờ hững quay lưng đi, "Tôi có việc đi sớm, không cần làm bữa sáng."

"Dạ? Ông chủ đi làm sớm hả?" Đôi mắt Vỹ Chu Đào phát ra ánh sáng rực rỡ. Nghe bảo ông chủ đi làm sớm không ăn sáng đồng nghĩa với việc cô có thể lười biếng ngủ thêm một lúc. Đôi chân cô thoăn thoắt chạy sau lưng Tần Quốc Trường, ngoan ngoãn đón lấy áo ngủ anh cởi ra, "Vậy chiều ông chủ có về không ạ? Trưa con mang cơm tới cho ông chủ được không?"

"Bữa sáng thì không cần, trưa chiều đều mang đến đi." Tần Quốc Trường khoả thể đi trên hành lang, được vài bước đã tiến vào phòng riêng.

Cạch. Vỹ Chu Đào theo phép tắt đóng cửa lại khi không còn người phía sau.

Tần Quốc Trường vào phòng tắm, Vỹ Chu Đào cũng lon ton đi theo sau lưng.

Vỹ Chu Đào sống tuy không theo quy tắc nhưng đối với việc hầu hạ chủ thì lúc nào cũng ưu tiên, sợ rằng Tần Quốc Trường phải chờ đợi, cô vừa vào liền ráo riết vắt áo ngủ của anh lên giá, nhanh lẹ điều chỉnh nhiệt độ nước.

"Ông chủ ơi." Vỹ Chu Đào hỏi: "Tắm vòi hay tắm bồn ạ?"

Chưa đợi Tần Quốc Trường mở miệng, Vỹ Chu Đào tiếp tục hỏi: "Hay là bây giờ tắm vòi cho nhanh, chiều tắm bồn ạ?"

"Chiều cao của em đủ để tắm vòi cho tôi không?"

Vỹ Chu Đào ngượng mặt không biết nên trả lời thế nào. Cô đành lục lọi tủ nhựa lấy xà phòng tắm bồn, Tần Quốc Trường lại ở phía sau lại thay đổi ý: "Vòi cũng được."

Vỹ Chu Đào ngoái đầu, thấy Tần Quốc Trường đã đứng dưới vòi sen chờ đợi.

Cô cảm thấy hầu hạ một mình Tần Quốc Trường còn khó hơn số lương mà cô nhận được.

Vỹ Chu Đào là cô gái có tay chân chậm chạp, suy nghĩ đôi lúc cũng vậy nhưng bù lại thì làm việc gì cũng bảo đảm. Trước hết, cô phải cởi quần pijama ngủ của Tần Quốc Trường ra.