Vỹ Chu Đào vẫn nằm trong lòng anh vừa cười ngốc nghếch vừa mon men tay nhỏ nghịch khăn lông và áo anh. Tần Quốc Trường nhìn không rời nổi mắt, ngắm nghía bàn tay nhỏ mềm đùa giỡn không chịu ngủ; cô nhóc thật nghịch ngợm, cơ mà cũng thật ngoan ngoãn, lúc cô tưởng anh ngủ say, cô tiếp tục nhoài cổ, câu tay lẻn vào áo anh, môi bặm bặm trên hõm cổ quyến rũ chết người.
Tần Quốc Trường không nói gì, tỉ mỉ siết chặt thân thể nhỏ, mặc cho mèo nhỏ gặm nhấm da thịt, tùy ý để tay nhỏ mát lạnh sờ mó trên cơ bụng săn chắc.
Sờ mãi chán, Vỹ Chu Đào thừa cơ hội Tần Quốc Trường sơ ý lăn qua bên đối diện, ôm anh tiếp tục cọ môi mềm lên má, ngực duỗi duỗi cọ cọ vào anh chẳng khác gì con thú nhỏ đang lấy lòng chủ nhân.
Tần Quốc Trường nuông theo vuốt ve má cô, khẽ khàn cất giọng: "Sao còn chưa chịu ngủ?"
Vỹ Chu Đào he hé mắt, chỉ chỉ vào lỗ tai, giọng khàn khàn nhỏ: "Ngứa."
Tần Quốc Trường ngay lập tức rời giường lấy bông ngoái tai, điều chỉnh đèn sáng, đặt Vỹ Chu Đào nằm nghiên lên chân, đưa bông tăm vào tai gãi ngứa cho cô.
Ai đó thoải mái nhắm nghiền mắt, môi nhoẽn nhoẽn cười cười, mấy ngón tay bám vào đùi anh như thể phòng hờ bất kì khi nào anh cũng bỏ đi.
"Bẩn quá, Đào nhỏ ở bẩn quá đi." Tần Quốc Trường ngoái hai đầu tăm cho một chiếc tai mềm biết nghe lời, xong ôm người Vỹ Chu Đào lật nằm xoay mặt vào hông anh, tiếp tục đưa tăm vào tai giúp cô làm sạch.
"Thế ăn cái gì?" Tần Quốc Trường không giỏi trong việc chú ý quan sát cô nhóc thích ăn những gì, vì hầu như ngoại trừ gan động vật thì cô ăn ngoan không bỏ lại đồ thừa.
Vỹ Chu Đào cười cười lúc lắc đầu, xấu hổ rục rịch giấu mặt vào bụng anh.
"Ăn cái gì mà cười, hửm?" Tần Quốc Trường xách dưới cánh tay ôm Vỹ Chu Đào ngồi lên đùi, quẹt chóp mũi lên chóp mũi cô, "Ăn cái gì? Bánh ngọt không?"
"Sô-cô-la!" Vỹ Chu Đào nhoi lên ôm cổ anh nhún nhún nhảy nhảy, nũng nịu: "Miệng Chu Đào thèm ăn sô-cô-la nhiều ơi là nhiều."
"Có ngay cho bé cưng đây, ngồi yên tôi đi lấy nhé." Anh thả cô nằm xuống giường, đắp chăn tỏ ý đóng cọc cô ngay tại đây, "Chút nữa quay lại không thấy Đào nhỏ đâu thì không cho ăn nữa, chịu không?"
Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn gật đầu thoả hiệp: "Chu Đào ở yên, nghe lời mới có sô-cô-la!"
"Ngoan." Trước khi ra khỏi phòng, Tần Quốc Trường xoa xoa tóc cô, đáy mắt rực sáng ngậm ý cưng chiều.
Vài ba phút sau quay lại, đúng như lời hứa, Vỹ Chu Đào vẫn nằm ngoan ngoãn chờ anh trở lại.
Chỉ là lăn lộn nghịch ngợm, lôi hết chăn gối tạo thành một chiếc ổ chặn quái vật, đề phòng cả chủ phòng là Tần Quốc Trường.
Tần Quốc Trường mang túi kẹo bước đến, Vỹ Chu Đào vác áo choàng hiên ngang bật dậy, chau mày, viễn cảnh như một nàng anh hùng tài ba dẹp loạn: "Không được tới đây!"
"..."
"Yêu quái xấu xa, ngươi không đặt chân tới đây được đâu!"
Tần Quốc Trường câm bặt.
"He he..." Ba giây sau, người làm anh hùng diệt trừ yêu quái bỏ chăn, phóng xuống sàn, loạng choạng chạy tới ôm cánh tay anh cười cười: "Đây không phải yêu quái, là cậu chủ của Chu Đào, cậu chủ không có xấu xa!"
Tần Quốc Trường cười hài lòng, ngồi lên giường, mở túi bóc kẹo cho cô.
Vỹ Chu Đào ngồi bẹp mông bên cạnh chống tay trông chờ, môi nhỏ chúm chím ngọt ngào. Tần Quốc Trường bóc xong viên kẹo màu đen bóng loáng huơ trước mắt tròn, hai con người đen láy sóng sánh thèm thuồng đảo theo, chồm chồm há to miệng.
Tần Quốc Trường nhướng mày: "Thích kẹo này?"
Vỹ Chu Đào gật đầu lia lịa: "Dạ! Dạ thích!"
"Không, hôm nay Đào nhỏ uống rượu, đã không ngoan, tôi không cho." Tần Quốc Trường nói rồi bỏ viên kẹo vào miệng mình, nhướng mày nhìn vẻ mặt bí xị, phụng phịu má tỏ ra hờn dỗi anh: "Chu Đào không thèm đâu."
"Có say thật không vậy?"
Vỹ Chu Đào hĩnh mông sang hướng khác, ghét bỏ không thèm nói chuyện với anh.
Tần Quốc Trường nắm vai nhỏ từ phía sau chồm lên trước mắt Vỹ Chu Đào, "Hửm? Muốn kẹo không?"
Vỹ Chu Đào không trả lời.
Anh ngồi im lặng siết eo thon nhỏ vào lòng, chăm chú ngắm nghía đôi mắt từ từ úng nước, chóp mũi ửng đỏ hoe; nửa ngày sau, cô không nhịn nổi với tiếng nhai hạnh nhân rồm rộp, oà lên: "Muốn sô-cô-la um..."
Tần Quốc Trường bật cười, nheo mắt, chòng ghẹo: "Trẻ con ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng."
"Chu Đào lớn rồi."
"Lớn thế nào? Đủ tuổi kết hôn chưa?"
Vỹ Chu Đào gật gù: "Đủ mà."
"Thế kết hôn với ai?" Tần Quốc Trường lợi dụng cô ngốc đang không được tỉnh táo hỏi cặn kẽ để hoàn toàn chắc chắn Vỹ Chu Đào thật sự thuộc về mình.
Cô chỉ vào ngực anh, má môi mêu mếu.
Tần Quốc Trường thấy cử chỉ e dè đó, hỏi lại: "Ai cơ?"
"Cậu chủ." Vỹ Chu Đào chọc chọc vào ngực trái của anh, lí nhí như con mèo nhỏ.
Đáy mắt nam nhân lặng lẽ ngậm hết thảy các vì sao tinh tú, chậm rãi bóc vỏ bạc mở viên kẹo socola, anh đưa lên môi cô, giọng nói thấp trầm, ấm áp: "Ngoan, thưởng cho Đào nhỏ một viên."
Đôi mắt Vỹ Chu Đào lung linh rực rỡ như chứa cả dãy ngân hà, chằm chằm nhìn anh, miệng há to ngoạm hết viên kẹo, dồn sang một bên làm má phồng to, chu chu môi, lảnh lót nói: "Cậu chủ chịu kết hôn với con hả?"
"Ừm." Tần Quốc Trường gật đầu cam đoan, hỏi vặn: "Có cần phải qua thủ tục yêu đương không?"
Vỹ Chu Đào ngơ ngác không hiểu, "hả" một tiếng rõ ngây ngô.
"Chính là, lúc này tôi và Đào nhỏ là người làm việc trong nhà với chủ..." Tần Quốc Trường ôm Vỹ Chu Đào ngồi trong lòng, vừa giải thích vừa chăm chú quan sát nhất cử nhất cảm trên gương mặt cô: "Nếu tôi và em bắt đầu mối quan hệ yêu đương rồi thì tôi.. sẽ mua váy mới cho em, cho em bất kì thứ gì em muốn; còn em thì không cần làm việc nhà, chỉ cần theo sau lưng tôi, mở miệng gọi "anh ơi" một tiếng thì tôi mua cho em socola, thế nào?"
"..." Vỹ Chu Đào mấp máy môi định nói gì đó, gục gật đầu tỏ vẻ hiểu, thành thật gọi một tiếng: "Anh ơi."
Tần Quốc Trường mỉm cười véo má cô: "Ừm, êm tai quá."
Xong, cô nhóc nhìn xuống túi kẹo, thò tay nhận lấy, miệng cười ngốc: "Con cảm ơn."
Tần Quốc Trường: "..." Nhìn vẻ khờ khạo cười lố bịch của Vỹ Chu Đào, anh cá chắc là cô chẳng hiểu gì. Chỉ biết thở dài, trước mắt cô tỉnh táo thì sợ cô sẽ từ chối, ngay cơ hội ngàn năm cũng không thành... Chỉ là một cô bé gái, chẳng rõ vì sao chuyện hẹn hò trên đời này không thiếu nhưng đối với anh là khó nhằn đến thế.
Anh nghiên đầu đối mặt với cô, khẽ khàn hỏi: "Vì sao Chu Đào muốn kết hôn với tôi?"
Vỹ Chu Đào chớp đôi mắt sóng sánh, đuôi mắt hơi cong cong cười ngọt ngào, ngón tay chỉ chỉ vào má anh: "Đẹp đẹp!"
"Chỉ đẹp thôi?"
Cô ngửa cổ cười khúc khích, tay ôm đôi mày tinh tế tựa hồ xấu hổ: "Giỏi nữa!"
"Còn gì nữa không?" Anh cười nhàn nhàn, xốc thân thể nhỏ ngồi sát không chừa tí khoảng cách.
Vỹ Chu Đào gật gật đầu cười mãi, mắt nhắm nghiền, môi đỏ mọng hôn chụt lên mặt Tần Quốc Trường: "Cậu chủ cũng.. cũng thích Chu Đào!"
"Tự tin thế sao? Ngày mai tôi không thích Chu Đào nữa!" Tần Quốc Trường cọ chóp mũi với cô bé, "Không mua bong bóng cho em, không kết hôn với em."
Vẻ mặt ai đó thoáng chốc thay đổi, sững sờ, nghẹn lại trong cuống họng, hỏi: "Cậu chủ hứa mua bong bóng cho Chu Đào rồi Chu Đào thơm thơm cậu chủ, nãy giờ Chu Đào thơm thơm cậu chủ 24 lần rồi mà!"
"Gì cơ?"
"Cậu chủ hứa Chu Đào thơm một cái cậu mua cho Chu Đào một cái bong bóng mà?"
Tần Quốc Trường nghệch mặt ra nhìn vẻ mặt tủi thân, ấm ức của Vỹ Chu Đào, như là không tin được: "Không buồn vì tôi không kết hôn với em sao?"
Cô tựa hồ không loading kịp, gật đầu rồi lại lắc đầu, chậm chạp phun ra một từ: "Buồn.."
Trầm mặc một lúc.
"Thôi ngủ đi, ma men!" Tần Quốc Trường nhéo chóp mũi Vỹ Chu Đào một cái, ôm cô lên như trẻ con, thả nằm ngay ngắn xuống giường. Ngay lập tức, đôi má tròn phụng phịu tủi thân: "Cưới cậu chủ um..."
"Có, cho cưới! Cho em hết, muốn làm gì thì làm!" Tần Quốc Trường gật đầu, xốc chăn nhét Vỹ Chu Đào vào trong, "Làm cho tôi một ổ bánh kem cưới rồi tôi cho em 'rước' tôi."
"Thật hả?" Giọng nói nghèn nghẹn của cô bày tỏ đủ sự đòi hỏi chân thành từ anh.
Anh quả quyết cam đoan: "Chẳng lẽ em không cho tôi cái gì mà bắt tôi lấy em sao? Ít nhất cũng phải có của hồi môn."
"Nhẫn nè." Vỹ Chu Đào chỉ chỉ vào tay Tần Quốc Trường, cất giọng hệt mèo con: "Bánh kem đâu phải của hồi môn đâu."
"Đây là của ông ngoại để lại cho tôi, em thì khác, phải có vật gì đó chứng minh!" Tần Quốc Trường trắng trợn tẩy trắng vấn đề. Đoạn đi tắt đèn, lên giường chui vào chăn, kéo cô ôm vào lòng, thủ thỉ: "Hay là sinh một em bé làm vật định tình, chịu không?"