Đào Mềm Nướng Mật

Chương 35



Không ngờ tới việc Tần Quốc Trường vòi được 'chụt' môi, đôi má Đào nóng ran, loay hoay chùi chùi môi vào cổ áo trong, xong đưa lòng bàn tay lên môi hôn mạnh một cái phẩy lên cao giao cho anh.

Bảo hôn cũng hôn xong, thế mà một cái nhếch môi Tần Quốc Trường cũng không có, chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.

Đột nhiên Tần Quốc Trường cúi người bế người Vỹ Chu Đào lên như bế bé gái đặt xuống mui xe, vắt hai cánh tay lên vai anh, áp sát lồng ngực bằng phẳng tới dựa vào anh, phủ cánh môi lên mơn trớn môi đối phương một cách nhẹ nhàng.

Vỹ Chu Đào mơ mơ hồ hồ, không chắc có bị ảo tưởng hay không mà cô cảm thấy dường như Tần Quốc Trường đang luồn tay vào trong váy nhấc đùi cô lên cao. Đầu lưỡi của anh lấn chiếm diện tích bên trong khoang miệng ướt át, một chút thô bạo chưa từng trãi, một chút ôn nhu dịu dàng nâng niu cảm xúc bé nhỏ của cô, siết chặt cô vào người.

Hoá ra cũng không đến độ hồi hộp muốn la cẫn lên.

Vỹ Chu Đào chỉ cảm thấy hơi ngột ngạt, một loại cảm giác hầu như gặp đủ từ đầu tháng đến cuối tháng, hôm nào cũng ngạt thở thành quen.

Dây dưa mút mát đầu lưỡi nhỏ ướt át một lúc lâu Tần Quốc Trường thả ra, nhìn thấy Vỹ Chu Đào e thẹn cúi đầu gặm môi dưới, ngón tay thô ráp khẽ khàn miết lên, nhờ dư vị ươn ướt ngọt ngào vừa rồi trơn trượt vào trong cho môi đỏ mọng ngậm lấy, ấn ấn trêu ghẹo cái lưỡi ngây thơ chỉ biết nuốt lấy nuốt để thứ anh trao tặng.

Vỹ Chu Đào he hé mắt, ngón tay cái Tần Quốc Trường không chịu rút ra, anh giữ thế chủ động, không lui cô không thoát được, tuyết nước bọt tuông trào không ngừng làm cô phải liên tục nuốt vào, mỗi lần như thế khoé môi anh lại cong lên cười một dạng hài lòng.

Đoạn, anh thu tay, tách môi cô ra một lần nữa. Đúng lúc chuẩn bị giao môi lần hai, đột nhiên Vỹ Chu Đào phóng xuống, tròn mắt nắm áo anh, la nho nhỏ: "Có người, có người!"

Tần Quốc Trường chau mày, theo phản xạ ôm Vỹ Chu Đào ấn đầu cô vào ngực, ngoái đầu nhìn hàng xe ô tô bật đèn pha thản nhiên chạy trong hầm vắng.

Thấy đó là một chuyện bình thường, Tần Quốc Trường cúi đầu định thả Vỹ Chu Đào, nào ngờ lại gặp cảnh cô nhóc rúc vào trong áo anh ôm chặt, áp má đào lên ngực trái cười cười trông điệu bộ cực kì thoả mãn làm anh bất giác cười theo.

Bất tri bất giác, hai người đứng đó một lúc thật lâu, chẳng còn ai quấy rầy được nữa. Mất tự nhiên, cô đành chui ra ngoài kéo váy tóc cho chỉnh chu.

Xong xuôi, Vỹ Chu Đào ngước nhìn Tần Quốc Trường, không ngờ cả một buổi anh vẫn đang tùy ý ôm tay ngay ngực ngồi trên mui xe quan sát cô phủi váy.

"Xong rồi?" Mày rậm khẽ nhướng.

Cô gật gật đầu, môi nhất thời không thể hé.

"Vậy đi." Tần Quốc Trường đứng lên, đưa cánh tay hờ ra ra hiệu Vỹ Chu Đào mau chóng khoác. Cô nhận ra hành động này, y đúc hành động của Tần Trí Dư khi giận Kim Nhu nhưng vẫn lo lắng... Chỉ mới hôn lưỡi nhau, anh giận với lí gì?

Vỹ Chu Đào ngờ nghệch lon ton đi tới ôm cánh tay Tần Quốc Trường, hoang mang ngửa cổ nhìn anh, song vẫn hoàn ngơ ngác: "Sao cậu chủ giận con?"

"Giận em chuyện gì?"

Qua lời nói của anh, Vỹ Chu Đào không cảm nhận được ý gì cọc cằn, thế mà anh sợ cô bị giận thành tủi thân rồi bắt khoác tay đi là thế nào?

Chẳng lẽ cô không hôn môi thêm một lần nữa nên thành thế này?

"Đói bụng chưa?" Tần Quốc Trường không quen để Vỹ Chu Đào ôm tay đi theo, hơn nữa cô 'siêu mẫu' đi bên cạnh đáng yêu một cách thái quá, thân hình bé tí chẳng chút gợi cảm, anh chỉ có thể khoác vai cô là vừa.

Thấy Tần Quốc Trường không giận mà nhẹ nhàng, trìu mến hơn bao giờ hết, Vỹ Chu Đào không còn biết cảm giác lo lắng là gì, xấu hổ gật gật đầu: "Mình đi ăn bên ngoài luôn hả cậu chủ?"

"Nếu em muốn."

"Dạ.. dạ vậy thôi. Mình về nhà ăn cũng được." Đã đặt chân tới đây trong lúc cô ngủ say như chết không mang theo ví tiền thì chỉ có thể là Tần Quốc Trường móc ví ra thanh toán, cô không chắc là bản thân được chi trả, cứ tưởng tượng này nọ thì thể nào cũng có chuyện ở lại làm osin.



"..." Tần Quốc Trường dừng lại một chút, cúi người bê Vỹ Chu Đào lên nâng cao hạ xuống như thể đang đo cân nặng, xong phán: "Không lên cân một chút nào." Rồi thả cô xuống, véo má cô, giọng điệu nuông chiều: "Cho ăn bao nhiêu mới lớn đây, hửm?"

"..." Vỹ Chu Đào gục mặt, môi mấp máy, kêu nhỏ như mèo con, tay mân mê vạt áo, căng thẳng không ra được thanh âm lớn, nũng nịu: "Cậu chủ cho con ăn cả đời được hong?"

"..." Tần Quốc Trường đứng hình mất chốc lát không lâu, đôi mày nhướng lên giả vờ không nghe thấy: "Nói cái gì?"

Vạt váy bị Vỹ Chu Đào vò thành nhăn nhúm, hít thở sâu, cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhắc lại: "Cậu chủ.. nuôi con hoài luôn được không?"

"Không nghe được, nói lớn lên nào."

"Khụ khụ..." Vỹ Chu Đào ngỡ cổ họng mình có vấn đề nên ho khan tìm lại giọng, nhưng cứ lặp lại một câu làm cô ngượng muốn chín mặt, còn có cảm giác Tần Quốc Trường cố ý đánh trống lãng.

"Hửm? Nói lại đi." Tần Quốc Trường nắm ngang eo nhỏ, cúi đầu đưa tai đến sát mặt Vỹ Chu Đào, ôn nhu cười: "Cái gì mà "nuôi con"? Em muốn nuôi mèo à?"

Thẹn thùng quá thảy, Vỹ Chu Đào lùi ra sau gật đầu lia lịa, tựa vào đó cùng không dám 'thả thính' anh nữa, thành thật mà nói cô không có năng khiếu.

Tần Quốc Trường cười thành tiếng, lôi cánh tay dắt cô đi bên cạnh, tay phải gõ nhẹ đầu cô, "Đùa em một chút cũng không hiểu à? Ngốc chết đi được."

Vài giây sau bước vào cầu thang lên tầng, anh lại nhịn không được cười thành tiếng: "Nuôi một cô ngốc ăn cả đời chẳng có tác dụng gì, phí chết đi được."

"Con không ngốc mà!" Vỹ Chu Đào bị đấm vào tim một cú đau nhói, ấm ức nhích xa anh ra: "Con không được đi học thôi, nhưng mà con biết nấu cơm, con biết giặt quần áo, lau dọn nhà, con biết cả nhổ cỏ trồng rau, biết đọc sách nữa! Cậu sai vặt con, con cái gì cũng làm được hết mà.. mà cậu bảo con vô dụng!"

"Rồi rồi, tôi xin lỗi." Tần Quốc Trường không ngờ Vỹ Chu Đào mỏng manh đến mức chỉ mới bỡn cợt một chút đã mè nheo đỏ mắt, anh tới gần níu tay áo, xoa xoa lưng, vỗ vỗ lồng ngực cô, hối lỗi: "Đào nhỏ nấu ăn ngon nhất."

Vỹ Chu Đào bĩu môi quay phắc mặt sang một bên.

Tần Quốc Trường muốn phì cười với độ trẻ con của Vỹ Chu Đào, trên đời có cô nhóc nào mở miệng thì bảo đến tuổi trưởng thành nhưng trong đầu toàn những thứ linh tinh, còn dễ giận dỗi.

Chỉ là bộ dạng này không phải của Vỹ Chu Đào thì anh chẳng để tâm vào đâu cho được, trông thấy cô nhóc tủi thân chỉ vì một chuyện nhỏ, cảm tưởng cô tinh khiết như cốc thủy tinh, chưa một lần nếm trải mùi đời, làm cô hoá một cô bé chỉ biết khóc nhè mỗi khi không vui.

Tần Quốc Trường cưng chết mất với đôi má lem nhem úng nước, chóp mũi đỏ hoe đáng yêu vô ngần. Anh cúi đầu ngang tầm mắt cô, ngắm nghía, vô thức cười đậm ý nuông chiều: "Nhõng nhẽo!"

"Con không có!"

"Thế đây là gì? Không cần dỗ à?"

Ngỡ dứt lời sẽ có một cái tát vào miệng, nào ngờ Vỹ Chu Đào phận tôi tớ, gan bé tí sao dám ra tay, cô hờn hờn giậm giậm chân đứng xa ra.

"Không cần dỗ thật sao?"

"..."

"Hửm?"

Vỹ Chu Đào xụ mặt đứng đưa vai giấu mặt với anh, nhất mực không trả lời.

"Thế thì thôi vậy." Tần Quốc Trường nhún vai, "Trẻ nhỏ hay dỗi."

Gò má phún phính lăn tăn một cái, chân nhỏ giậm bình bịch xuống sàn, môi mếu máo, nhỏ giọng quát: "Cậu chủ!"



"..." Tần Quốc Trường còn định đùa dai, đột nhiên Vỹ Chu Đào nổi cáu thật, còn tạo dáng ôm tay ngang ngực y đúc mấy vị phu nhân quyền lực trên đài truyền thông. Hoàn hồn, anh bật cười: "Vâng, tôi nghe đây?"

Vỹ Chu Đào ấm ức muốn chết, quệt nước mặt qua tai, giậm chân nặng tới, dang tay đưa cho Tần Quốc Trường, tựa hồ một cô bé gái ưa nhõng nhẽo muốn được bế lên.

Tần Quốc Trường nuông chiều luồn tay ôm Vỹ Chu Đào lên, đặt đầu cô tựa lên vai, nhẹ nhàng xoa tóc mềm.

Vỹ Chu Đào giọng nghèn nghẹn hơi tủi thân: "Cậu chủ không được chọc con nữa!"

"Ừm."

"Không được mắng con ngốc. Con biết làm việc nhà!"

"Được."

"Cũng không được tự nhiên... cắn môi con!"

Tần Quốc Trường ngây ra: "Lí do gì?"

Vỹ Chu Đào rúc mặt sâu vào hõm cổ Tần Quốc Trường, không trả lời.

Chốc lát, anh hỏi: "Thế muốn cắn môi Đào nhỏ là phải xin phép trước sao?"

Cô gật gật.

Tần Quốc Trường ngửa cổ ra sau, muốn nhìn thấy gương mặt Vỹ Chu Đào, tuy vậy cô giấu kín, tay bấu chặt vào áo anh, bấu vào trong da một cách ngọt ngào tựa như đang nũng nịu lấy lòng.

"Có đồng ý kết hôn với tôi không mà muốn hôn phải báo trước, hửm?"

Vỹ Chu Đào lúc này mới ngẩng mặt, khụt khịt mũi, đôi mắt sáng tựa chứa hàng ngàn vì sao tinh tú, mấp máy môi mọng: "Nhưng mà cậu chủ phải nuôi con. Tại vì.. tại vì con không có tiền."

"Vậy khi nào Đào nhỏ mới nuôi tôi?"

"Thì giống với m-mấy người ta kết hôn vậy á, con cũng đi làm nhưng mà con làm ít hơn để mua đồ ăn cho.. cho chồng con..." Vỹ Chu Đào nói tới đâu lấp bấp không thành lời đến đấy, má mũi đỏ hoe, xấu hổ đến cả giọng cũng nhỏ nhí: "Cậu chủ thì đi làm để tiêu vào mấy thứ quan trọng hơn."

"Lễ cưới có gọi là quan trọng không?"

Vỹ Chu Đào vô thức đưa tay lên che đôi mày tinh tế, ngượng ngùng nửa ngày mới chịu gật đầu.

Anh thả cô xuống, vuốt ve, chải chuốc tóc lại gọn gàng, giúp cô chỉnh chu váy áo; nhận thấy dây giày tụt ra trong lúc vướng vào khi cô đòi ôm, anh chỉ có thể ngồi xuống dưới chân nhỏ, thắt lại một lần nữa.

Vỹ Chu Đào có từng mơ về một mái ấm có Tần Quốc Trường hằng ngày an nhu làm việc, tối đến cùng nhau dùng cơm muộn cũng chẳng sao; Tần Quốc Trường hiện thực lại bảo ban, dịu dàng che chở, bảo vệ, chăm sóc cô như một đứa trẻ, không hề giống một viễn cảnh đầm ấm nào trong từng cặp đôi mà cô gặp qua, hoặc cũng có thể cô chưa từng được yêu...

Vừa thắt xong dây giày, Tần Quốc Trường đồng thời đứng lên, thuận thế ôm theo Vỹ Chu Đào ngồi trên tay, làm cô giật thót, túng quẫn nắm đầu anh, song kêu lên một tiếng y như rằng anh bắt nạt cô.

Trầm mặc một lúc.

Tần Quốc Trường đứng yên không động đậy, hầm xe kín đáo không một bóng người, tiếng hít thở nhẹ nhàng đến mức nào Vỹ Chu Đào cũng nghe được, huống hồ anh chôn mặt vào hít thở như thể tên đàn ông lâu ngày thèm khát da thịt con gái không chịu được.