Tần Quốc Trường bị cô vợ nhỏ tương lai bóp ngực, bị bắt giữ không cho về phòng, còn bị ôm cho cứng ngắc.
Bất quá, do đối phương náo loạn, Tần Quốc Trường trong sạch như nước cất bỏ giày đứng lên đi trở về bàn ăn, đặt điện thoại lên bàn, nghiêm túc bàn chuyện với cô.
"Được rồi, em muốn gì thì nói đi."
"Em có muốn cái gì đâu! Không xong chuyện thì anh không được về!" Vỹ Chu Đào chỉ về phía Miao: "Ngủ trong khi ấm ức có thể chết đột ngột trong giấc ngủ đó!"
"Có gì phải ấm ức? Anh có làm gì tội lỗi sao?"
"Anh không làm mới có lỗi đó!" Vỹ Chu Đào không dám lớn tiếng như Tần Quốc Trường, cao giọng thì thầm: "Anh bỏ gia đình là có tội!"
"Thế à?" Tần Quốc Trường nhún vai, tỏ ra trơ trẽn: "Gia đình nhỏ hay gia đình lớn?"
"Vậy thì anh không có lỗi!" Tần Quốc Trường đứng dậy phẩy tay: "Về nhé, muộn rồi! Đừng có lôi kéo anh nữa, ăn cơm trước kẻng không có được đâu!"
"Anh nói cái gì vậy?" Vỹ Chu Đào đấm vào cánh tay anh, "Ăn cơm trước kẻng gì ở đây!"
"Ông nội..." Tần Quốc Trường đột nhiên nói gì đó, khiến Vỹ Chu Đào vô thức ngoái đầu ra sau lưng, nhưng chẳng có ông nội nào ở đó.
"Thấy chưa, không phải cháu trai trưởng của ông không đứng đắn, cháu dâu tương lai của ông không đàng hoàng, lúc nào cũng dụ dỗ ở chỗ riêng cả."
"Anh nói cái gì vậy? Em dụ dỗ anh khi nào!!!" Vỹ Chu Đào chộp lấy điện thoại trên tay Tần Quốc Trường, mau chóng mở điện thoại lên. Phát hiện 'ông nội' chẳng xuất hiện hay là đang giữ máy, chính là cô bị lừa.
Vỹ Chu Đào sốc không nói ra thành lời, trợn mắt trắng nhìn anh chằm chằm, cho đến khi Tần Quốc Trường lấy lại điện thoại của mình, cô mới nhảy cẫn lên mừng thầm: "Anh không trêu em là chịu không được hả?"
"Ai bảo em dụ dỗ anh? Anh không phải đang nói sự thật sao?" Tần Quốc Trường đứng lên khoác vai Vỹ Chu Đào dắt cô đi ra cửa phòng lần thứ ba, xỏ chân vào giày, nói: "Về thật đấy, không đùa nữa."
"Có phải không gặp nữa đâu mà làm quá vậy."
"Ngày mai không gặp." Tần Quốc Trường mang xong giày vào chân, hai tay mạnh mẽ thốc Vỹ Chu Đào lên vai hệt như vác một bao tải.
Vỹ Chu Đào luống cuống tựa hồ sắp phải chúi đầu xuống sàn nhà, càng không dám la lên vì có người đang ngủ bên trong, chân cô vùng vẫy muốn đi xuống, đấm đấm lưng anh: "Ngã em! Thả em ra! Đau bụng!"
Tần Quốc Trường tụt cơ thể nhỏ xuống, ôm trong tay, bế gọn như bế bé gái anh yêu chiều nhất, chóp mũi cao thẳng khẽ chọc lên gò má ửng hồng của Vỹ Chu Đào, "Sang phòng anh ngủ đi, ngày mai không được chơi cùng đâu."
"Anh đi đâu?" Cô gái nhỏ thở mạnh ra sau khi thoát khỏi trận đùa của ông chú bế bồng bản thân trên tay, mắt tròn xoe vướng chút tò mò: "Anh đi bàn việc nữa hả?"
"Ừm, hơn trưa mới có thể về."
"Vậy sáng anh đi, anh ghé phòng em chút rồi đi."
"Không thích!" Tần Quốc Trường tỏ vẻ ngang bướng: "Tại sao anh phải ghé phòng?"
"..." Vỹ Chu Đào cảm thấy bản thân lại sắp bị dắt sang chỗ khác, bất lực nhìn chằm chằm anh ra ý không muốn.
Tần Quốc Trường mặt đối mặt, trong mắt có chút không đành lòng, cố ý đi ra khỏi phòng.
"Em nói là không ngủ cùng được!" Vỹ Chu Đào gằng mạnh từng chữ cái.
"..." Tần Quốc Trường đứng im dừng bước, xụ mặt: "Em hung dữ với anh!"
"Anh đừng có nhõng nhẽo!" Vỹ Chu Đào bàn tay nhỏ nhắn vỗ lên mặt anh, ngoài hành lang không hiếm có người cứ đi qua đi lại, cũng may đám đông chẳng mấy chú ý đến hai người bồng bế nhau. Cô vùng chân đứng xuống sàn lạnh, nghiêm túc nhắc nhở: "Anh phải giữ giá đi!"
"Giá cả thế nào em tự mà biết đi chứ, có được anh khó thế nào bây giờ ý của em giống như anh tùy tiện thế?" Tần Quốc Trường giở giọng tức tưởi: "Người ta đến đây không được đi chơi, em còn không bù đắp!"
Môi Vỹ Chu Đào khe khẽ run lên, nhịn không được bật cười khúc khích.
"Cười cái gì?" Tần Quốc Trường giẫm nhẹ lên chân cô: "Đi ra phòng còn không mang giày, có biết trời lạnh không?"
"Vậy em đi về phòng." Vỹ Chu Đào vẫy vẫy tay, sờ mó tay nắm cửa. Thình lình tay nắm tự động di chuyển mở bật ra, Vỹ Chu Đào giật nảy rụt tay lại: "Miao..."
"Anh hai." Miao vuốt mái tóc dài rũ rượi sang một bên, mắt nhắm mắt mở lười biếng nói: "Ông nội gọi bảo anh chuẩn bị ngày mai 6 giờ lên đường."
"Nghe chưa, anh đi ngủ đi." Vỹ Chu Đào rút tay ra khỏi tay Tần Quốc Trường, lạch bạch chạy ra phía sau lưng Miao, thò đầu vẫy tay với anh: "Ngủ ngon nha."
Vỹ Chu Đào may nhờ có Miao cứu một kiếp, mừng vui khôn siết, lập tức chạy vào phòng tắm rửa mặt rửa tay sau đó trèo lên giường.
Cô còn nhớ hướng dẫn sử dụng phòng, khi tắt đèn chỉ cần vỗ tay 2 cái.
"Bốp bốp bốp." Vỹ Chu Đào rõ ràng chỉ vỗ 2 cái, Miao ngồi trên mép giường đồng thời vỗ 2 cái chồng lên tiếng vỗ của cô.
Hai người vô thức nhìn nhau, ngơ ngác, sau đó phòng ngủ toả ra một màu cam ấm áp từ đèn chùm pha lê.
"Oaa..." Hai cô gái lại đồng thanh thêm một lần, bất ngờ nhìn nhau bật cười rôm rả.
"Em chưa đọc kĩ hướng dẫn!"
"Chu Đào cũng chưa!" Vỹ Chu Đào thành thật nói.
"Chị, chị đắp mặt nạ đi." Miao rút từ dưới chăn bông lên gói mặt nạ giấy đã được ủ từ gần một tiếng trước, "Chờ ông già kia đi về mà em xem gần xong bộ phim Hollywood luôn rồi."
Ồ, hoá ra Miao trùm chăn là để xem phim.
Vỹ Chu Đào hào hứng nằm xuống giường, vén tóc ra sau vành tai, nghe lời nhắm mắt.
Cô cũng chẳng nhớ bản thân ngủ thiếp đi khi nào, chỉ nhớ có lúc Miao nhẹ nhàng tháo mặt nạ xuống giúp cô, hình như cô đã giả vờ ngủ.
.
.
Tần Quốc Trường như lời đã không ghé phòng Vỹ Chu Đào vào buổi sáng.
Cũng chẳng thể trách được chuyến đi lạnh lẽo, cơ thể tự động bày ra một tư chế nghỉ dưỡng, có thể anh bị muộn giờ cho nên không chào hỏi cô vào buổi sáng.
Vỹ Chu Đào chỉ dự định khi anh về sẽ giả vờ giận dỗi một chút, nào ngờ lúc đi ăn sáng Miao kể rằng Tần Quốc Trường có gấp gáp ghé vào đắp chăn nựng má hôn tay cô một chút rồi mới đi, anh bảo cứ để cho cô ngủ nướng.
Vào phòng, đắp chăn, nựng nịu, hôn hít cô trước mặt em gái! Rõ ràng thiên vị cô muốn chết, chính là kiểu bỏ rơi em gái của mình để có 'em gái' mới.
"Anh trai em là vậy đấy." Miao nói: "Trước kia em còn chưa phẫu thuật thẩm mỹ, anh ấy cũng cưng em như trứng, mặc dù lúc đó đen nhẻm xấu xí."
Mặt Vỹ Chu Đào ngơ ngác.
Miao nhấn mạnh: "Anh ấy thích phẳng nhưng phải mềm, thích đáng yêu nhưng phải xinh đẹp."
Vỹ Chu Đào có một thắc mắc: "Phẫu thuật cái gì?"
"Ngực, eo, đùi, đều là giả cả." Miao không chút xúc cảm nào trên gương mặt, tùy tiện nói ra.
"..."
"Em biết mình ích kỉ lắm, nhưng em không ngăn được bản thân mình." Miao cắm nĩa vào bít tết, thả dao trên tay xuống, chậm rì rì nói: "Nếu biết có lúc anh trai không thương em như lúc này, em đã không vì tên khốn kia mà hủy hoại bản thân."
"Tên khốn nào?" Vỹ Chu Đào kì thực không dám xen vào đời tư người khác, nhưng ít nhất nếu là 'tên khốn' mà cô biết thì chắc chắn sẽ tìm cách trả đũa, đòi tình thương giúp Miao.
"Hôn phu của em, Cao Khiêm." Miao môi mọng khẽ bĩu: "Chị không biết đâu, bởi vì hình dạng của em mãi cũng không bằng anh ta, càng không bằng phụ nữ xung quanh anh ta..."
"Như thế cũng không được đi phẫu thuật!" Vỹ Chu Đào nghiêm túc nói: "Nếu cậu Khiêm yêu thương Miao thật lòng thì không để ý ngoại hình."
"Chị à." Miao lắc đầu bất lực: "Đàn ông yêu bằng mắt, ai cũng biết điều đó. Nếu anh ấy thật lòng, nhưng nhìn hình hài xấu xí của em, anh ấy chung thủy được bao lâu?"
"..." Vỹ Chu Đào thấy cổ quái, thỏ thẻ đáp: "Nhưng mà cậu Khiêm.. cũng đâu có chung thủy đâu."
Vỹ Chu Đào lúc này mới thả lỏng, đong đưa đôi chân trên không trung, nhẹ nhàng ôm tách sữa lên sưởi ấm tay. Cô nói: "Cũng chẳng phải cậu Khiêm tốt nhất, tìm người IQ cao, nghe lời một chút dễ yêu hơn!"
"Chị cảm thấy anh hai em là người như vậy à?"
Miệng nhỏ Vỹ Chu Đào toe toét cười tươi: "Cũng không hẳn! Đôi khi cũng gia trưởng lắm, nhưng nếu anh ấy IQ cao thì sẽ biết cách kiềm chế."
Sau khi bạn thân Miao đến bằng ô tô, cô ấy đi không nói với Chu Đào một tiếng.
Nơi đông đúc nhưng chẳng có ai thân quen khiến Vỹ Chu Đào lượn lờ mãi không biết nên đi đâu, cứ ở sảnh ngắm tuyết sau đó chạy ra bên ngoài, sau đó lại vào trong vì lạnh.
Vỹ Chu Đào chần chừ mãi, quyết định vào phòng Tần Quốc Trường, ở đó cô đơn một mình còn hơn lởn vởn như thú lạc bầy.
Cô không nhớ rõ đã làm gì suốt một buổi sáng một mình, không có sách, không có đồ vặt, chỉ có điện thoại.
Cho đến khi giữa trưa, Vỹ Chu Đào đang ở trên giường chổng mông nghẹo cổ nằm một tư thế chống lại sự nhàm chán khì khò ngủ say, đột nhiên ai đó vỗ mông cô bên ngoài lớp vải dày một cái "bộp".
Vỹ Chu Đào bật dậy trong vô thức, tóc rũ kín mặt bị cô hất ra sau, ngây ngốc trợn mắt thu thập tình hình.
Sau đó cô lại bị cốc đầu một cái "cộp", cứ ngỡ như đầu cô là một cái chuông bị cái vùi gõ vào.
Cô bịt trán mình, duỗi chân đạp vào đầu gối đối phương, nũng nịu mắng: "Sao anh đánh em!"
Giọng ở trong ngày tuyết lạnh thấu cổ họng không giữ được độ ấm trở nên khàn đặc, cộng thêm vừa mới ngủ dậy khiến cô trở nên hờn dỗi làm nũng với người kia.
Tần Quốc Trường giơ túi quà nhỏ ra trước mặt cô, trong sạch nói: "Không đánh thức em để em chết cóng à?"
"Cái gì vậy?" Vỹ Chu Đào chồm đến, hai tay chộp hụt gói quà, thân thể tưởng chừng lọt thỏm xuống sàn, nhẹ cẫn rơi vào lồng ngực Tần Quốc Trường. "Ahh..."
Tần Quốc Trường thuận thế cúi đầu hôn lên mái tóc thơm ngát, ôm cô nhóc lên đặt ngồi ngay ngắn trên mép giường, khẽ mắng: "Xem mặt mũi ngơ ngác kìa, chưa tỉnh ngủ à?"
Bàn tay ấm nóng Tần Quốc Trường cầm bàn chân nhỏ của cô lên, chọc lên những móng chân vì không ủ tất thành ra tím tái, nghiêm khắc giáo huấn: "Cứ không nghe lời đi, chờ chuyến này về đi rút hết móng ra."
"Tại vì trời lạnh mà, có phải bị hư đâu."
"Thử đi trên sàn 10 phút xem có hư không?" Tần Quốc Trường ngoài miệng mắng cô, trong lòng thương xót suýt xoa cọ xát bàn chân nhỏ nhắn, đem đôi chân của cô bọc vào ngực, phủ áo ấm.