Từ họng súng ba viên đạn liên tiếp được bắn ra, nối đuôi nhau lao thẳng về phía Châu Minh Nguyệt. Cô dường như chưa thể tiêu hoá được chuỗi thông tin vừa tiếp nhận, lại thêm một bên chân bị thương chỉ có thể trơ mắt nhìn từng viên đạn chạm vào người theo cùng là cơn đau thấu tận xương tuỷ.
- Tiểu thư mọi thứ đã được chuẩn bị xong.
Âm thanh từ bên ngoài phát lên thu hút sự chú ý của Châu Điềm Yên. Cô hướng mắt ra cửa một tên áo đen đã đứng chờ tự bao giờ, trông thấy Minh Nguỵet ngã xuống cô mới hài lòng quay người rời đi.
Trước nhà hoang, Châu Điềm Yên ra hiệu cho người đàn ông, hắn hiểu ý lấy từ đâu một can trữ một lượng xăng lớn đổ xung quanh căn nhà. Cô nhìn đồng hồ trên tay thời gian trên đồng hồ đã bắt đầu đếm ngược. Ba giây, hai giây rồi một giây. Từ sảnh tiệc pháo hoa cùng bóng bay đồng loạt được thả lên, sáng lấp lánh cả trời đêm. Bên kia náo nhiệt chúc mừng lễ trưởng thành của đôi long phụng độc nhất giới thượng lưu, bên này lại chuẩn bị cho một thứ ánh sáng khác tiễn một sinh mạng trở về trời. Châu Điềm Yên lấy ra một chiếc bật lửa, chỉ cần thiêu rụi chỗ này thì Châu Minh Nguyệt sẽ hoàn toàn biến mấy khỏi thế gian. Thứ duy nhất còn hiện hữu để tưởng nhớ về sự tồn tại của Châu Bắc Phiến cũng sẽ không còn nữa. Thế nhưng ngay tại giây phút chuẩn bị xuống tay, cô đột nhiên lại không làm được. Một giọt nước mắt từ từ chảy xuống, thứ cảm giác này là gì liệu có phải thứ người ta hay gọi là lòng trắc ẩn? Điềm Yên sau cùng vẫn không thể trả lời được câu hỏi mà bản thân tự đặt ra.
- Tiểu thư pháo hoa sắp kết thúc rồi.
- Bỏ đi, dù sao cô ta cũng không thể sống được. Chúng ta cũng nên quay lại bữa tiệc thôi.
- Tất cả đều theo ý tiểu thư.
Minh Nguyệt nằm dưới nền đất lạnh lẽo, cả người tê tái, thần trí đang dần mất đi nhận thức, ánh nhìn mơ hồ trông bóng hai con người dần đi xa, hàng mi nặng trĩu từ từ hạ xuống, đại não cuối cùng chỉ tồn lại một cái tên quen thuộc “Nhật Nam”.
…****************…
**Sảnh tiệc Châu Gia. **
Hứa Nhật Nam trở về sảnh chính, vừa đúng lúc pháo hoa chúc mừng bắn sáng cả vùng trời. Thế nhưng, hắn tinh ý nhận ra người làm và vệ sĩ nhà họ Châu nét mặt ai nấy đều vô cùng hoang mang thậm chí là sốt sắng tìm kiếm một cái gì đó, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ đang vui mừng. Từ đằng xa, Nhật Nam nhìn thấy đứa em gái Hứa Thuỵ Linh đang đứng cùng với chủ nhân bữa tiệc Châu Minh Khôi liên tục gọi điện thoại trong lòng hắn cảm thấy bất an vội vàng chạy lại.
- Thuỵ Linh.
Hứa Thuỵ Linh đang nhìn ngó xung quanh đột ngột bị gọi tên khẽ giật mình nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại mà đáp lời.
- Anh ba nãy giờ anh đi đâu vậy?
- Anh uống hơi nhiều nên ra ngoài một chút cho khây khoả mà hai người đang tìm gì à?
- Phải rồi, anh có thấy Minh Nguyệt đâu không? Nó rời khỏi bữa tiệc lâu lắm rồi mà chưa thấy quay lại, gọi điện cũng không bắt máy nữa.
- Cái gì? Minh Nguyệt vẫn chưa quay lại sao?
Châu Minh Khôi đang gọi điện nghe thấy cuộc hội thoại của hai anh em họ Hứa đột nhiên bỏ điện thoại xuống, đi đến túm lấy cổ áo Hứa Nhật Nam quát.
- Hứa Nhật Nam, anh nói vẫn chưa quay lại là sao? Anh biết Minh Nguyệt đang ở đâu đúng không? Anh giấu con bé đi đâu rồi? Nói mau.
Cặp long phụng nhà họ Châu nổi tiếng trái tính trái nết, một nóng một lạnh. Từ trước đến nay rất ít khi Châu Minh Khôi tức giận gần như là không có nên sẽ chẳng có gì khó hiểu khi mọi người xung quanh đều vô cùng bất ngờ trước sự kích động của Châu Tam Thiếu Gia. Hứa Thuỵ Linh trước tình cảm hiện tại nhanh chóng tìm cách tách hai người ra nhưng dường như mọi cố gắng của cô đều vô dụng. Chợt, một tên vệ sĩ chạy tới cúi đầu trước Châu Minh Khôi giọng gấp gáp.
- Tam thiếu gia có người phát hiện ở phía nhà hoang phát ra mùi xăng rất nồng chúng ta có nên cử người qua đó xem không?
Minh Khôi lúc này mới bình tĩnh lại buông Hứa Nhật Nam ra, nhạt giọng.