Đạo Quân

Chương 93: Chuyện Này Có Điểm Kỳ Lạ (1)



Tiếng hét đó sắc bén tới mức có thể xuyên qua giấy cửa sổ, đó chính là tiếng hét của Phượng Nhược Nam.

Những tu sĩ ở xung quanh quay đầu lại nhìn, Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh vẫn luôn ở cạnh đó thì giật mình tỉnh táo lại.

Bạch Diêu đang hưởng thụ tia sáng đầu tiên cũng giật mình, lắc mình tiến tới trước cửa phòng tân hôn.

Ông còn chưa kịp hỏi thì những tiếng đánh nhau lại xuất hiện từ trong phòng, Bạch Diêu nhíu mày lại, cả đêm không đánh nhau còn tưởng rằng đã yên tĩnh lại, tại sao vừa sáng đã đánh nhau tiếp rồi?

Tiếng hét sắc bén của Phượng Nhược Nam chưa kịp đâm rách giấy cửa sổ thì một bóng người đã phá vỡ cửa sổ bay ra ngoài, những vụn gỗ cũng văng tung tóe ra khắp nơi.

Thương Triêu Tông đâm vỡ cửa sổ, rơi xuống mặt đất, hắn ta bị Phượng Nhược Nam đá bay ra ngoài.

Cả người hắn ta chỉ có mỗi một mảnh vải che, thân trên để trần, đôi chân cũng không đi giày, vội vàng bò dậy.

Rầm! Cửa phòng bị một người đạp bay, Phượng Nhược Nam vọt ra ngoài, chân không kịp đi hài, tóc tai bù xù như là một người điên, thế nhưng nàng vẫn tốt hơn Thương Triêu Tông, chí ít thì trên người nàng vẫn mặc một bộ áo đỏ của tân nương, chỉ là cổ áo còn chưa kịp đóng, một mảng trắng bóc phía dưới cổ vẫn lộ ra ngoài.

"Nhược Nam, thế nào?" Bạch Diêu vội vàng ngăn nàng lại rồi hỏi.

Phượng Nhược Nam không giải thích, cũng không kịp giải thích, đưa tay tóm rút thanh kiếm từ trên tay ông ra, đuổi theo Thương Triêu Tông, vừa đuổi vừa hét lớn: "Ta giết ngươi!"

Thương Triêu Tông hoảng hốt, vội vàng bò dậy, chạy thẳng một mạch!

Tình hình như nào? Bạch Diêu hơi ngớ người, tân nương rút kiếm đuổi giết tân lang sao?

Nghe được tiếng động lớn như vậy, đám người Thương Thục Thanh và Lam Nhược Đình chạy vào trong cũng ngớ người, tại sao Thương Triêu Tông lại chỉ mặc quần đùi, chạy tóe khói vậy hả?

Càng làm cho Thương Thục Thanh cảm thấy khiếp sợ chính là Phượng Nhược Nam cầm kiếm đuổi giết như điên ở phía sau, chỉ khoác cái áo rồi đuổi giết? Một đôi chân trắng noãn còn thỉnh thoảng ẩn hiện dưới chiếc áo, bên trong hình như không mặc quần, cổ áo chưa đóng vẫn còn phơi phới... Thương Thục Thanh thật sự khó có thể tin được, đối với nàng thì chỉ cần cánh tay của mình lộ ra ngoài thôi cũng đã khá mất mặt rồi, một người phụ nữ có thể mặc như vậy chạy ra ngoài sao?

Nàng không thể nào tưởng tượng ra được, nếu cha mẹ còn sống thấy được con dâu như này có bị điên hay không nữa, có lẽ phụ vương sẽ ra lệnh loạn tiễn xử quyết luôn chứ?

Lam Nhược Đình cũng há hốc mồm kinh ngạc, những hành vi của Phượng Nhược Nam đã làm trái hoàn toàn với quan niệm về đạo đức của người phụ nữ trong lòng ông ta, ông thật sự không thể tưởng tượng được người nhà Phượng gia lại có thể dạy con gái của mình như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng được!

Thương Triêu Tông vừa chạy vừa quay đầu lại, đấu tay không đã không đánh lại người ta, hiện tại người ta lại cầm thêm vũ khí thì càng không cần nói, chạy vẫn là thượng sách!

"Cẩu tặc vô sỉ, đứng lại, lưu mạng lại đây!" Phượng Nhược Nam vừa đuổi vừa hét lên.

Chúng tu sĩ vây xem ở trên nóc nhà, khi thấy cảnh này thì chỉ có thể im lặng.

Sau khi lấy lại tinh thần thì Bạch Diêu lắc mình, lướt nhanh tới rồi đập xuống. Nghe thấy tiếng gió truyền tới, Phượng Nhược Nam quay đầu lại vẩy kiếm trong tay, nàng không quan tâm là ai cả. Vỏ kiếm trong tay Bạch Diêu đưa ra, đập trúng thanh kiếm vừa bổ tới, đưa tay ra đè xuống bả vai của Phượng Nhược Nam làm cho nàng ta phải đứng yên không nhúc nhích được, rồi nói: "Nhược Nam, đừng làm loạn!" Rồi ông thuận tay cướp lại thanh kiếm trong tay của Phượng Nhược Nam.

"Thả ta ra! Thả ta ra! Ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn..." Phượng Nhược Nam giãy dụa một cách điên cuồng, đôi mắt đỏ lên, nước mắt chực rơi ra ngoài, nhìn chằm chằm vào Thương Triêu Tông.

Bạch Diêu nhíu mày: "Nhược Nam, thế nào?"

Phượng Nhược Nam nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!"

Khi thấy nàng không chịu nói thì Bạch Diêu cũng có thể đoán được chút, có lẽ là diễn ra chuyện mà nàng không muốn xảy ra, ông cảm thấy dở khóc dở cười, đã gả cho người ta rồi thì chuyện này xảy ra là chuyện bình thường mà thôi, tại sao lại muốn giết người ta chứ? Ở bất cứ nơi nào trong thiên hạ này đều không thể nào nói nổi!

Thế nhưng ông lại cảm thấy khá kỳ lạ, khi tối hôm qua đánh nhau, chúng ta khuyên như thế nào thì ngươi cũng đều không cho Thương Triêu Tông động vào người cơ mà? Nếu như ngươi không tình nguyện thì người ta có thể làm gì ngươi sao? Chẳng lẽ sau đó ngủ say quá nên bị... Thế nhưng cũng không tới nỗi này chứ?

Nàng đã không muốn nói thì ông cũng không thích hợp hỏi chuyện gì đã xảy ra, ông quay đầu lại ra hiệu cho Văn Tâm và Văn Lệ, cứ để Phượng Nhược Nam như thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Ông dùng lực ép Phượng Nhược Nam trở lại phòng.

Thương Triêu Tông vọt tới tận cổng, khi được Lam Nhược Đình, Thương Thục Thanh và mấy tên hộ vệ bảo vệ thì mới thở phào một hơi, lần đầu tiên trong đời xấu hổ như vậy đó.

Khi thấy Phượng Nhược Nam bị tóm lại thì Lam Nhược Đình mới quay đầu lại, thấy hình tượng của Thương Triêu Tông quá nhếch nhác thì sai thân vệ cởi áo choàng của mình ra, khoác lên người Thương Triêu Tông, một thân vệ khác thì cởi giày của mình ra, tạm thời cho Thương Triêu Tông mượn đi nhờ.

Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh cũng nhanh chóng đưa Thương Triêu Tông về lại khu nhà của mình ở bên khác.

Khi còn trên đường, Lam Nhược Đình thử hỏi một câu: "Vương gia, mọi chuyện làm tốt chứ?" Rất rõ ràng, ông nhìn ra cái gì đó rồi.

Khi nói tới việc này thì Thương Triêu Tông cũng khá khó xử, chỉ gật gật đầu, xem như chấp nhận, thế nhưng còn có muội muội ở cạnh nên hắn ta không tiện nói thêm cái gì, dù sao thì muội muội vẫn chưa gả ra ngoài đâu.

Khi thấy hắn ta gật đầu thì mặt của Thương Thục Thanh đã đỏ lên, thế nhưng cũng khá kinh ngạc, rõ ràng là Phượng Nhược Nam không nguyện ý, tại sao ca ca vẫn có thể làm được đây?

Khi trở lại khu nhà của mình thì Lam Nhược Đình để Thương Triêu Tông về phòng thay quần áo trước rồi có chuyện gì nói sau.

Thương Triêu Tông ho nhẹ, nói: "Tiên sinh, có thể đi vào rồi."

Lam Nhược Đình vô thức nhìn Thương Thục Thanh, nghe giọng nói của vương gia thì lại muốn né tránh Thương Thục Thanh, cũng không biết có chuyện gì mà cần né tránh nữa, thế nhưng vẫn gật đầu rồi đi vào.

Khi thấy cửa đóng lại thì Thương Thục Thanh cũng cảm thấy ca ca của mình muốn tránh mình nên chủ động ra ngoài.

Thương Triêu Tông tìm được áo của mình rồi chậm rãi mặc vào, lông mày nhíu chặt lại, rõ ràng là có tâm sự, Lam Nhược Đình yên lặng chờ ở cạnh bên.

Sau khi mặc xong thì Thương Triêu Tông chống tay lên bàn, hơi cúi đầu rồi mới nói với giọng buồn buồn: "Tiên sinh, chuyện này có điểm kỳ lạ."

Lam Nhược Đình chậm rãi đi tới cạnh hắn ta, hỏi: "Là sao?"

Thương Triêu Tông: "Thật sự thì đêm hôm qua ta đã bị Phượng Nhược Nam khống chế, sau đó ta thấy lực cánh tay của nàng giảm dần, lúc đầu ta còn tưởng nàng dần dần mỏi mệt nên tránh thoát, sau đó đánh nàng ta một trận, sau đó... xảy ra chuyện kia! Sau khi làm xong chuyện đó ta còn tưởng rằng nàng cũng đã chịu nhận vận mệnh của mình. Thế nhưng khi nãy, sức lực của nàng có vẻ như lại hồi phục, bắt đầu mắng ta, nói rằng ta hạ độc nàng... tình huống sau đó thì ngươi cũng đã biết."

"Hạ độc?" Lam Nhược Đình hơi khó hiểu hỏi lại: "Ngài khẳng định sao?"

Thương Triêu Tông suy nghĩ chút rồi nói: "Tối hôm qua, trong lúc nóng giận thì ta cũng không để ý lắm, hiện tại suy nghĩ kỹ lại tình huống tối qua của nàng thì đúng là có điểm không bình thường, lúc đầu còn mạnh mẽ như rồng hổ, về sau... về sau lại nằm yên không động đậy, đúng là kỳ lạ, có vẻ nàng nói là thật sự." Hắn ta chậm rãi quay đầu lại, hỏi: "Là do chúng ta làm sao?"