Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 31: Từ chối



Hạ Lân đặt điện thoại xuống, định dựa vào cửa sổ xe ngủ 1 giấc, đúng lúc này một chị gái rất tự nhiên ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu.

"Bên cạnh cậu không có người ngồi đúng chứ?" "Không." Hạ Lân nhớ ra, hình như cô gái này tên Lorina. "Vậy tôi ngồi đây nhé!"

Lorina để tóc nâu xoăn dài, trang điểm tinh xảo, dáng người nóng bỏng.

Hạ Lân tự giác không nhìn nữa mà thầm tưởng tượng Chung Tình để tóc như này trông sẽ như thế nào.

Ừm, cô rất trắng, nếu tóc nhuộm thành màu nâu thì sẽ rất đẹp.

"Ông Lân, bản PPT bằng tiếng anh của cậu lần trước giỏi lắm đấy." Lorina chớp chớp mắt với cậu, lông mi giả vừa dài vừa cong.

Từ lần trước thấy Hạ Lân bước xuống từ chiếc Bentley mới tinh dưới bãi đỗ xe ngầm, cô ta đã chú ý tới cậu.

Tiểu chó săn đẹp trai lại giàu có, ai mà không thích chứ?

Hạ Lân lại không có vẻ gì là hứng thú: "Cảm ơn, nhưng tôi vẫn phải học hỏi nhiều."

"Cậu rất giỏi mà, tôi cảm thấy cậu chính là thực tập sinh giỏi nhất trong số các thực tập sinh mới vào."

"Cảm ơn."

Tài xế đột nhiên phanh gấp, Lorina nghiêng về phía Hạ Lân, bộ ngực mềm mại đẫy đà kề sát tay cậu nhưng lại bị cậu không dấu vết mà né tránh.

"Xin lỗi, có đụng vào cậu không vậy?" Lorina vén tóc ra sau tai, nhìn về phía Hạ Lân thẹn thùng cười.

"Không, tôi hơi mệt, muốn ngủ một chút."

"À, ờ, được." Lorina lộ vẻ xấu hổ, có lẽ không ngờ rằng cậu lại không hiểu chuyện như thế.

Bình tĩnh mà xem xét thì cô ta rất xinh đẹp, nhưng trong lòng Hạ Lân đã có Chung Tình thì đối với cậu mà nói, chỉ có Chung Tình mới đặc biệt, những người khác cậu còn chẳng muốn nhìn lấy một cái.

Cậu không để ý đến vẻ mặt u oán của Lorina, nhắm mắt lại là thật sự ngủ luôn.

Xe bus chạy đến bãi đỗ xe của làng du lịch thì Hạ Lân mới thức dậy, đi theo mọi người xuống xe.

Bởi vì tiền quỹ của team building dư dả nên phòng của mọi người đều là phòng đơn 1 giường lớn. Hạ Lân đi vào phòng đóng cửa lại, trực tiếp bò lên giường, cậu lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào khung chat.

Quả nhiên Chung Tình còn không thèm trả lời cậu.

Nghĩ đến cô, trong lòng Hạ Lân liền trở nên mềm mại, cậu ấn gọi video cho cô.

Chung Tình đang ở thư viện tự học, cuộc gọi của cậu làm cô nhảy dựng, cầm lấy di động, nhìn thấy Hạ Lân muốn gọi video, cô vẫn đang do dự không biết nên nhận hay từ chối.

Trong lòng cô rất loạn.

"Ai nha?" San San ngồi bên cạnh liếc sang, nhìn đến yêu cầu gọi video, cô nàng nở một nụ cười sâu xa với Chung Tình.

Sợ San San sẽ về nói bậy, cô vội cầm điện thoại đi ra khỏi phòng tự học, mãi cho tới khi đi đến cuối hành lang cô mới hạ quyết tâm nhận điện thoại.

Mặt Hạ Lân xuất hiện trên màn hình, đẹp trai kiêu ngạo.

"Chung Tình." Cậu đổi tư thế thoải mái, dựa vào gối đầu giường, thoạt nhìn rất tùy ý.

"Ừ." Chung Tình trả lời.

"Tôi đến làng du lịch rồi, cho cậu xem phòng này." Hạ Lân giơ điện thoại lên rồi xuống giường đi vòng quanh căn phòng: "Phòng rộng lắm, cậu nhìn cửa sổ sát đất này, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài..."

"Thế nào, có thích không? Lần sau đưa cậu tới." Hạ Lân nhìn màn hình rồi cười cười rồi ngồi lại lên giường.

Chung Tình không trả lời.

Cậu cũng chẳng tức giận, lại hỏi: "Cậu ở đâu vậy? Đang làm gì thế?" "Ở thư viện, đang tự học."

"Có nhớ tôi không?" "..."

"Tôi rất nhớ cậu!" Hạ Lân sờ sờ những sợi tóc ngắn cũn của mình, cậu cũng rất ngượng khi nói những lời này, nhưng nếu bây giờ không nói thẳng ra, cậu sợ cô sẽ nghĩ linh tinh.

Cậu nói trắng ra khiến cô không nhịn được mà nóng bừng mặt, rõ ràng trong lòng thiên hồi bách chuyển, có thể vì nghe được giọng nói của cậu

mà rung động trong nháy mắt, trái tim không thể khống chế mà mềm nhũn.

"Tôi phải về phòng tự học." Chung Tình vội vàng nói để che giấu tâm trạng khẩn trương của mình: "Cậu, cậu cũng chú ý an toàn đó..."

Câu nói cuối cùng cô nói rất mơ hồ, âm thanh rất nhỏ nhưng Hạ Lân vẫn nghe thấy. Cậu cười tươi, thậm chí còn có chút ngu, Chung Tình không nhìn thấy mà ấn kết thúc cuộc gọi luôn.

Màn hình tối đi, cô nắm lấy điện thoại đã hơi nóng lên, tim đập như nổi trống. 824 words