Dare You Fall In Love With Devil (Có Dám Yêu Quỷ?)

Chương 2: Yellow Eyes (Part 2)



Đã từ rất lâu rồi, tôi chưa hề cảm nhận được cái gì thú vị đến thế. Người đàn ông cách một dãy nhà đó cứ khiến tôi tò mò mãi, hằng đêm tôi cứ im lặng đứng bên cửa sổ từ xa quan sát anh, dùng đôi mắt này nhìn chăm chú anh.

Nhìn gương mặt ấm áp của anh ta khiến tôi thấy trong lòng mình dễ chịu, nhưng bất ngờ thay tôi đã bị anh ta phát hiện. Đầu tiên là anh ấy hiếu kỳ quan sát tôi, sau đó lại sợ hãi trốn mất, tôi tự hỏi dáng vẻ này của tôi đáng sợ đến thế sao?

Từ lúc mới sinh ra với đôi mắt kỳ dị này tôi luôn bị mọi người xa lánh, kể cả những người thân nhất là bố mẹ tôi cũng bỏ rơi tôi ở một góc phố giữa trời tuyết trắng xóa. Lúc đó tôi chỉ vừa tròn 2 tuổi, tôi nào biết cái gì gọi là cô đơn, thứ duy nhất tôi cảm nhận được chính là cái lạnh thấu xương giữa đêm đông.

Từng hạt tuyết tan chảy trên làn da đã đỏ ngần, tôi giương ánh mắt nhìn những con người kia... Con người... Bọn họ không hề quan tâm đến một đứa trẻ ngồi coi cút ở góc đường này đâu, vì đôi mắt đáng sợ của tôi đấy. Nhưng may mắn thay, tôi được một bà sơ ở cô nhi viện gần đó nhặt về trong tình trạng nửa sống nửa chết. Phải mất mấy ngày liền tôi mới có thể tỉnh dậy, ăn chút cháo lỏng do bà nấu.

Cứ thế tuổi thơ của tôi trôi qua trong cô nhi viện, những đứa trẻ ở đấy không chịu làm bạn với đứa quái gở như tôi. Chúng nó xem tôi là hiện thân của ác quỷ, đúng vậy chính là ác quỷ trong kinh thánh mà người ta thường hay nhắc tới. Những con quỷ do Lucifer tạo nên. Chúng có đôi mắt màu vàng, chúng có năng lực phi thường, không gì có thể tiêu diệt chúng ngoài thanh kiếm của thiên thần và lửa thiêng. Chúng được gọi là thế hệ đầu của địa ngục.

Có đôi lúc tôi nghĩ những lời của bọn trẻ ranh đó nói là sự thật, bởi vì tôi không thích con người. Tôi không thích sự ngu ngốc của bọn họ, tôi tự huyễn hoặc với bản thân mình rằng tôi không cùng giống loài với họ, ấy vậy mà sự huyễn hoặc của tôi không hề sai.

Một ngày nọ, khi mà mặt trăng bị nhuốm màu đỏ máu, những án mây đen kịt vây xung quanh càng làm cho khu rừng sau cô nhi viện trở nên u ám. Tôi nhàm chán dạo quanh đó, bởi vì nơi này nguy hiểm nên bị cấm túc, nhưng tôi vốn là một kẻ phá luật cho nên cứ thế mà lẻn vào thôi, mặc kệ những người kia có ngăn cản hay không.

Đi một lúc lâu, tôi phát hiện một nấm mộ to lớn, bên cạnh nấm mộ là một pho tượng thần chết trong tay cầm chiếc lưỡi hái. Trông có vẻ kỳ bí nhỉ? Nó khiến tôi cảm thấy hứng thú. Bước lại gần nấm mồ, trên bia đá đã gần như vỡ vụn đó, chỉ có một cái tên được khắc "SIMON".

Tên của tôi cũng là Simon! Quả là trùng hợp, tôi nghĩ như thế.

Và rồi một giọng nói như từ cõi xa xăm vọng lại: "Chào, quý ngài Simon."

Tôi quay sang nhìn chằm chằm pho tượng thần chết, ông ta đang ngồi xổm nhìn tôi, cái đầu lâu trắng phếu trông xinh đẹp thật. Tôi không biết mình có bị tâm thần không, nhưng tôi nghĩ bức tượng đó đang nói chuyện với mình.



Ngài thần chết cười giòn giã: "Ôi có lẽ quý ngài đây không còn nhớ gì nữa."

Tôi chắc mẩm mình không hề điên, nhưng ông ta khiến tôi thấy khó hiểu quá. Ông ta im lặng một hồi lâu, tôi thì chẳng biết phải nói gì nên chỉ đứng đó bất động, rồi ông ta không nhịn được nữa, giọng nói nghe có vẻ tức giận: "Ngài thật sự chẳng còn tí ký ức nào. Có vẻ như tôi phải ra tay giúp ngài một phen rồi."

Nói xong, ngài thần chết cầm lưỡi hái rạch một đường nứt trên không trung. Đường nứt dần dần mở rộng ra, bên trong là một mảng đen tối đến độ không thứ gì có thể soi sáng nó, ngài thần chết lôi tôi nhảy vào trong. Thứ mà tôi có thể cảm thấy được là cơ thể bắt đầu biến đổi, vô số hình ảnh như xâm nhập vào trí não tôi.

Máu me, giết chóc, địa ngục, những thứ đó tôi đều nhớ rõ như in. Một con quỷ địa ngục trốn thoát khỏi cái lòng giam giữ, nó lẩn trốn trong thế giới loài người cho đến khi nó bị tổng lãnh thiên thần giết chết. Nhưng nó không thể chết một cách dễ dàng như thế, nó đã để lại một phần linh hồn vào trong bào thai của một con người.

Con quỷ đó sau những tháng ngày được nuôi dưỡng đã được sinh ra với dòng máu nửa người nửa ác quỷ, thứ con lai bị khinh rẻ giống hệt Nephilim. Họ cũng là tạo vật từ thiên thần và người phàm.

Sau khi được ngài thần chết khai sáng, tôi nhận ra những thứ xung quanh không thuộc về mình. Nơi mà tôi nên đến chính là địa ngục, là cái lồng mà tôi từng bị nhốt. Tôi là một con quái vật.

Ngài thần chết trả tôi về thực tại, tôi không mấy ngạc nhiên và cũng không nghĩ gì nhiều về việc này. Tôi chấp nhận thân phận kinh tởm của mình một cách khó hiểu, chắc có lẽ sống trong sự cô lập đã lâu nên đã quen rồi.

Ngài thần chết tiếp tục nhìn tôi với vẻ khó hiểu: "Ngài Simon, ngài không thấy mọi chuyện khó chấp nhận sao?"

Tôi cười cười, nhướng vai một cái: "Tôi đã 15 tuổi, tôi thấy mình đã đủ trưởng thành."

Ngài thần chết im lặng, sau đó lại trở về là một bức tượng như phút đầu gặp. Có lẽ câu trả lời của tôi khá là kỳ cục, bản thân tôi cũng không rõ tại sao mình lại nói một chuyện không mấy liên quan vấn đề như thế.

Rất rất lâu về sau, cuộc sống cứ trôi qua một cách lặng lẽ, tôi rời khỏi cô nhi viện và bắt đầu tự lập với công việc toàn thời gian tại cửa hàng tiện lợi. Làm lụng một vài năm, tôi đã đủ tiền để sắm cho mình một căn nhà nhỏ.

Hôm đó được môi giới dẫn đi xem nhà, tôi vô tình trông thấy dáng vẻ luộm thuộm nhếch nhác của anh ta. Đôi mắt thâm quầng đen như gấu trúc kia cố gắng mở to, mái tóc ngắn củn màu hạt dẻ rối tung như tổ quạ, quần áo thì nhăn nhúm tựa rằng đã mặc mấy ngày liền mà không thay ra, hình như trên cơ thể còn có mùi hôi. Tại sao lại có người ở bẩn đến thế, đó là ấn tượng đầu tôi dành cho anh ta.



Biết rằng đôi mắt của tôi sẽ khiến người khác hoảng sợ, nên tôi đã tập tành dùng lens như những cô gái tuổi dậy thì. Với thân hình tiêu chuẩn của đàn ông, gương mặt ưa nhìn tôi nhanh chóng chiếm được một phần tình cảm của hàng xóm xung quanh.

Thế nhưng anh chàng bê bối kia lại triệt để ngó lơ tôi, khá là khó chịu đó. Tôi liên tục quan sát anh ta mỗi ngày, gã nhà văn đã 30 tuổi sống một mình, không người thân hay bạn bè, chỉ biết vùi đầu vào viết lách đến độ gần một tuần thức trắng.

Điều khiến tôi thấy thú vị chính là những lúc anh ta mang bộ mặt ủ rũ về nhà, một mình ngồi trên giường. Hình ảnh đó khiến tôi nhớ về lúc bản thân bị bỏ rơi, coi cút ngồi bên góc đường. Liệu đó có phải là đồng cảm hay không? Tôi chưa bao giờ đặt sự chú ý đến một ai đó lâu như vậy.

Sau cái lần đầu bị phát hiện, anh ấy đã sợ hãi cả một đêm, tôi không hề muốn khiến anh như vậy. Tôi đã lặng lẽ cố để anh không phát hiện cơ mà, nhưng kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, trùng hợp làm sao đêm đó mưa bão khiến cành ô liu đập mạnh vào cửa, gây sự chú ý đến anh.

Tôi nghĩ anh ấy chắc không biết mình là ai đâu, cho nên hôm sau tôi vẫn tiếp tục đứng bên cửa sổ nhìn anh. Anh chăm chú viết những dòng chữ trông rất đẹp và rồi anh ấy lại lần nữa nhìn ra ngoài. Trông thấy ánh mắt phát quang của tôi, anh ấy lại chui vào trong chăn, tôi có chút thất vọng rời đi, lại khiến anh ấy sợ nữa rồi.

Tôi do dự, liệu hôm sau có nên tiếp tục theo dõi anh nữa không? Tôi tự hỏi mình có vấn đề gì hay chăng khi đã bị phát hiện hai lần vậy mà vẫn cố chấp. Đúng thật, sự cố chấp của tôi luôn khiến người khác khó chịu, thế là tôi lại tiếp tục hành động biến thái của mình.

Điều khiến tôi kinh ngạc là anh lần này đã không sợ hãi nữa, anh ấy có vẻ bực bội kéo rèm che lại. Tôi không biết tại sao đôi chân lại tự giác di chuyển tiến đến cạnh cây ôliu để nhìn rõ hơn mặc dù chẳng thấy anh đâu.

Chiếc rèm đột ngột bị anh kéo ra, anh híp mắt nhìn tôi, trên mặt anh có chút ngạc nhiên khi phát hiện rằng, cậu trai hàng xóm đang theo dõi anh. Tôi như mất trí, bước gần đến tấm kính trong suốt chắn ngang giữa hai người, tôi đặt tay lên đó ngay vị trí gương mặt anh, nở một nụ cười tôi cho là thân thiện nhất.

Vài giây sau, anh nằm trên sàn nhà. Tôi như hóa đá nhìn anh, cái quái gì vừa diễn ra vậy? Tôi lập tức đẩy cửa sổ chỉ khép hờ kia bước vào và chăm chú nhìn anh, tôi bế bổng anh lên đặt nằm ngay ngắn trên giường. Kéo tấm chăn lên người anh, tay đặt lên trán anh, nó nóng như lửa đốt.

Cartel anh đã bị sốt rồi, anh làm việc liên tục như thế mà không hề nghỉ ngơi, anh rốt cục đã ngã bệnh.

Tôi cứ như thế đặt tay trên trán anh, dùng năng lực ít ỏi của mình khiến anh cảm thấy dễ chịu. Mặc dù sống cuộc sống của người bình thường, nhưng tôi vẫn nhớ mình là ác quỷ cơ mà, năng lực siêu phàm tôi đã sớm điều khiển được nó rồi.