Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 4: Sau cơn mưa trời lại sáng



Vile ngồi trên giường thêm một lúc nữa để ôn bài, xong hắn khoác cặp, khóa cửa, đến trường.


Hắn vốn không phải học kém, chính xác là một thiên tài, bảng thành tích dẫn đầu lớp với chỉ số IQ ngật ngưỡng: 183. Thể loại như hắn, nếu nhà có điều kiện một chút hẳn đã nổi như cồn được, nhưng xin lỗi đời éo như anime, trong cái thành phố phát triển vượt bậc tầm hàng đầu cả nước như Lagoona City, thành tích học đơn giản là một mớ giẻ lộn chỉ đáng bỏ sọt rác.


"Giống như bộ đồng phục dự phòng của mình..."


Hắn cười thầm một cách thú vị khi thong thả đi đến trường. Vẫn là thói quen của hắn, tầm này mà đi, không sớm nhất lớp cũng không muộn học. Với hắn, tránh xa sự chú ý của vạn nhất mọi thứ xung quanh là kế sách hoàn hảo cho một thằng nhà quê lên tỉnh.


Mỗi tội quả đầu trắng của hắn hôm nay lại quá sức nổi bật...


-Thằng kia có phải cái thằng hôm trước thất tình bỏ đi tìm giang hồ giải sầu không nhỉ?


-Hình như là nó đó!


-Vẫn còn sống à?


-Nhìn thế kia chắc mày biết!


-Nghe bảo đám giang hồ ấy máu mặt lắm cơ mà?


-Tao cũng nghe thế, nhưng hình như tuần trước cả đám bốc hơi không dấu vết hay sao ấy.


-Bọn mày có nghĩ nó làm nổi không?


-Tao không tin! Nó yếu nhất cả trường mà.


-Mày ngu thật. Thằng kia nghỉ học hơn một tuần. Cũng một tuần bọn giang hồ kia biến mất. Bảo chuyện này không liên quan tới nó có chó nó tin!


-Ừ ừ, lại còn nhuộm tóc đeo lens màu mè, chắc vào xã hội đen thật mày ạ!


-Bé cái mồm, kẻo nó cho mày gặp ông bà bây giờ...


Vile vừa đi vừa nghe những lời bình phẩm về mình, không khỏi cười thầm thích ý. "Mọi ngày tao sợ bọn mày như sợ cọp, hôm nay bọn mày tránh tao như tránh tà, nghĩ cũng có nét thú vị..."


Bước vào lớp, y như rằng, người ta chú ý đến hắn nhiều hơn một chút. Cũng phải thôi, nghỉ học hơn một tuần, đột nhiên xuất hiện với diện mạo mới, lại cộng thêm cái vẻ cười cười thần bí, phái nữ có thêm chút tò mò nhìn hắn...


-Êy! Vile! Chết trôi xó nào cả tuần nay thế, mày?


Vừa vào lớp, một giọng nói quen thuộc vang lên, liền sau đó là một đứa khác, cao ngang ngang hắn nhưng khỏe mạnh hơn chút, xông ra đập cái bốp vào lưng. Là Constan, bạn duy nhất của hắn. Cậu không phải nhà giàu, nói đúng hơn là nghèo nhất trường, chỉ đứng trên Vile, vào được đây là nhờ tài ăn nói lươn lẹo đủ đường. Trường hai đứa đang học là một trường tư thục nổi tiếng, Vile vào bằng học bổng, bằng IQ, còn Constan trổ tài thảo mai nịnh nọt ông hiệu trưởng rồi đủ các thể loại doanh nhân đó đây để kiếm suất vào học và tiền trang trải học phí. Nói chung là chỗ bạn nghèo với nhau, nhưng Constan thì cả trường đều có thiện cảm hơn một chút, vì cậu ăn nói hay quá.


-Thôi!


Hắn ho khan một tiếng, tạng người hắn vốn ốm yếu, bị đập thế đủ lạng cả người đi, dù bây giờ khỏe re rồi cũng nên giấu nghề một chút.


-Tao thất tình đi ôm cây chuối nhảy sông ấy mà.


-Mày tự tử chết trôi thật hả?


-Tự tử sao ôm cây chuối? Chẳng qua đánh rơi đồng phục xuống sông nên bơi xuống nhặt.


-Thảo nào hôm nay trông mày khang khác! Thế có nhặt được không?


-Nhặt thế éo nào được. Tao buồn quá...


-Buồn quá xuống chơi với Hà Bá! Khùng!


-Vớ vẩn... Mày bớt trù ẻo đi một tiếng, chết người được à.


-Thôi nghiêm túc đi! Cả tuần nay mày đi đâu?


-Về thăm ông bác thợ rèn ở quê ấy mà, mấy người trong đó ra đây nói ổng ốm ốm, tao về chăm giùm.


Constan thấy vậy không hỏi nữa, cậu biết thừa người mà hắn nói đến là ai. Cậu chỉ cười xòa một tiếng.


-Vậy về đừng có để tuột mất cái bảng thành tích đấy.


-Không cần mày nhắc nhở.


Hắn cười nửa miệng đầy nham hiểm, nhưng giọng không khỏi có chút hiền hòa.


Mười phút sau, giáo viên vào lớp, giờ học bắt đầu với hai màn trao đổi...


-Lerragass Vile! Em đi học lại rồi hả?


-Vâng, thưa cô.


-Nhớ học tốt đấy.


-Vâng.


Hết màn 1! Chẳng có gì đáng nói. Màn 2:


-Xin giới thiệu với cả lớp, học sinh mới của lớp mình! Em vào đi.


Tất cả đồng loạt ngóng mắt ra ngoài chờ một nam thanh nữ tú nào đó xuất hiện. Tất cả, trừ hai con mắt tím của gã nào đó đang phiêu dật nhìn ra ngoài cửa sổ, tận hưởng nắng ấm ban mai.


-Mình là Spike Rosered, mong các bạn giúp đỡ!


-Éoo thể nào tin được, mày ơi, xinh vãii!!


-Bạn ơi ngồi cạnh mình này!


-Cạnh mình chứ, kệ nó đi!


-Mày im mồm!...


Cả lớp cứ tranh cãi tùm lum làm cho người bạn mới của chúng ta có chút bỡ ngỡ.


Nhã hứng tận hưởng thiên nhiên của Vile bị bọn khốn nạn phá đi bằng sạch. Hắn bực mình quay lại xem có chuyện gì xảy ra.


Hai ánh mắt, một xanh biếc như biển sâu, một tím ngầu như bóng tối, giao nhau xuyên qua một rừng những tiếng cãi vã chửi rủa ỏm tỏi ầm ĩ đinh tai nhức óc.


"Cô gái này... Nhìn quen quen...? Có phải ta từng gặp cô ta ở đâu rồi không nhỉ...?"


"Bam! Bam!"


Sau hai tiếng gõ thước của cô giáo, đám mất trật tự mới bắt đầu im dần. Tuy nhiên đâu đây vẫn vang lên những tiếng lào xào nho nhỏ... "Này, tao nhớ không nhầm, con bé đó là tiểu thư độc nhất của đại gia tộc Spike... Cái gia tộc kinh doanh vũ khí đặt trụ sở trên toàn thế giới ấy!" "Thế à? Vậy nàng sẽ là của tao rồi..." "Đến đéo gì lượt mày, nàng phải là của tao..."


Đám lào xào lại bắt đầu khuếch đại âm thanh lên chầm chậm.


-Nào, em muốn chọn vị trí nào?


Đúng khoảnh khắc này, tất cả, à đâu, gần như tất cả bọn con trai tim đập hụt một nhịp trong khi phái nữ nhìn cả lớp một cách hồi hộp và căng thẳng. Chắc họ mong chờ có drama gắt.


-Ở kia được không cô?


-Hả?!


Quả nhiên là drama gắt! Vị trí ấy, theo ngón tay thon dài của vị tiểu thư hướng đến, chính là chiếc bàn nằm thứ hai từ dưới góc lớp tính lên, bàn có hai chỗ nhưng chỉ có một người ngồi, người đó là cái thằng đang ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn ra cửa sổ với nụ cười tự kỉ ấy! Ồ vâng! Là Constan!


-Là thằng đó sao? Trình tán gái của nó đã đạt cảnh giới ấy sao?


Tất cả sững sờ, vẫn biết Constan là người dẻo miệng, nhưng tán gái phong cách này, thực sự quá ngưỡng mộ!


-Vậy em vào chỗ đi.


Tiểu thư Rosered nhẹ nhàng đặt những bước chân thon thả dọc theo con đường giữa hai dãy bàn, mang theo một mùi hương dịu nhẹ say đắm lòng người. Cô bước đến bàn Constan.


Cậu quay lại, nhìn cô, ánh mắt không những tỏ ra "người sống chớ gần", mà còn làm ra vẻ khó hiểu. Ánh mắt ấy như muốn nói: "Tớ tưởng cậu định ngồi cạnh thằng bàn dưới?"


Rosered cũng đáp trả với ánh mắt: "Đúng rồi."


-Êêêêê! Bọn mày ơi, có gì đó sai sai...!


Vâng ạ, tất cả chỉ là một cú lừa, tiểu thư của chúng ta bước qua Constan, xuống bàn cuối cùng và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vile.


-Sao lại thế??? Tại sao, trong tất cả bọn mình, nàng lại chọn thằng đấy?


-Phải! Giá là thằng Constan còn nói được! Đằng này, thằng mồ côi bất tài ấy, có gì bọn mình không bằng chứ?


Những câu bình phẩm đầy bức xúc vang lên. Vile bắt chước Constan nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ có vẻ "Xem cô vừa làm trò gì kìa."


Buổi học chưa kịp bắt đầu mà đã vô cùng sôi động.


-Chắc nàng chỉ nhìn nhầm một chút thôi! Ai lại đi ngồi cạnh thằng khỉ ấy chứ!


-Ờ! Mà nó còn vừa tỏ tình với con Juliet bị mắng cho sấp mặt xong!...


Đôi mắt Vile như co giật lại. Kẻ nào đó vừa mới đụng tới một kí ức bị phong ấn vô cùng nguy hiểm của hắn. Vết thương trên ngực hắn ngay lập tức tấy lên theo những lời bàn biện độc địa. Bàn tay hắn siết lại, hệ thống động cơ theo đó mà hoạt động, vài trăm nghìn mã lực tạo thành một tiếng "rắc" nhẹ trong không khí.


Từ lúc đến trường, hắn đã cố không để ý đến cô ta, đã cố gắng làm cho cái chết của hắn trở thành một chuyện hài hước không đáng bình phẩm, nhưng giờ đây, những tên con cái nhà giàu ở đây bắt đầu ỷ vào cái địa vị của bọn chúng mà giày xéo lên nỗi đau của hắn. Cũng như năm xưa...


"Lão thợ rèn ấy bị tông chết cũng là phải thôi! Ai bảo lão nuôi mày làm quái gì!"


Những kí ức đau thương cứ nối tiếp nhau ùa về làm hắn mất dần sự bình tĩnh. Ngay lúc này đây, hắn giơ nắm tay lên ngang trán, một khi vận tất cả sức lực mà nện xuống, cái trường này sẽ sụp ra từng mảnh ngay. Hắn đã sẵn sàng để làm điều đó.


-Mấy cậu nói ít đi, nhức đầu quá hà...


Một quả cầu bồng bềnh, thơm phức bất chợt xuất hiện trên vai hắn, kèm theo một hương thơm làm hắn rung động tận đáy tâm can.


Cả lớp học chết sững. Thiên thần của họ, tựa đầu lên vai hắn mà cọ cọ như một chú mèo nhỏ hết sức đáng yêu.


Ngay bản thân hắn, lửa hận đang tuôn trào, căm phẫn đang sục sôi, cũng phải hạ tay mà mỉm cười thanh thản.


"Cảm giác này, đã bao lâu ta không có được...? Hạnh phúc, phải không?"


Hắn vuốt ve mái tóc cô một cách vô thức, không quan tâm mọi ánh nhìn xung quanh có đang thế nào.


"Giờ ta hiểu mục đích của sức mạnh này là gì rồi... Là để bảo vệ em, niềm hạnh phúc của ta."