Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 81: Đã là bản chất



Wither (Boss).


Tạo Vật Chủ vũ trụ thứ 3, Suy Tàn.


Năng lực điều khiển không thời gian. Dự là có khả năng thao túng tất cả mọi loại vật chất toàn cõi Ngũ Giới.


Nhưng mà ngay lúc này đây, ông lại đang tỏ ra sợ hãi trước một hiểm họa đang cắp ngay trong nách mình. Sakova, kẻ mà ông đã bao nhiêu năm nuôi dưỡng và chăm sóc như con ruột, bây giờ quay ra cắn ông. Khá là hợp lí nếu như tên này cũng cùng là người từng tấn công Berserk năm xưa, và Vile hôm nay. Và lấy đi cả đôi mắt của ông nữa.


Sức mạnh của thằng con rể không có suy sụt đi nhiều, nhưng ông đoán chắc hắn không được dùng đến cái chân phải trong một thời gian. Ít nhất là trước khi ông khai phá được xem rốt cuộc thế lực nào đang đứng trong bóng tối và nắm giữ cái sức mạnh khủng khiếp để giết chết một Tạo Vật Chủ.


-Kế hoạch của ta là như thế này. - Ông khịt mũi - Phantom với Vile là hai thằng bạn đúng không? Chúng mày nên liên kết lại với nhau. Đừng có đánh lẻ. Drake, ngươi phải cố hết sức mà giữ Anko ở lại bên cạnh. Giờ kẻ duy nhất mà chúng ta nghi ngờ chỉ có Kusarigama, Nữ Hoàng Khởi Nguyên mà thôi.


-Thế còn ông? Ông định làm như thế nào?


Vile ân cần hỏi. Giọng hắn thì hiền hòa thật, nhưng bộ não hắn đã xoay chuyển rồi. Nhân hậu hiền hòa có thiện tâm ư, đó không phải phong cách làm việc của hắn. Hắn quyết định là sẽ trở thành người tốt, đúng, nhưng không phải lúc khi mà tính mạng những người hắn yêu quý đang gặp nguy hiểm.


-Trước mắt thì để ta gặp Rosered đã, ta sẽ lùi thời gian để xem con bé bị yểm bùa gì.


-Ta có thể phá được ma thuật mà. - Demon lên tiếng, nhưng bị gạt phăng:


-Ngươi giỏi chém giết thì cứ làm việc của ngươi đi. Ta cần tìm ra gốc ma thuật, như thế mới xác định được mục tiêu. Mà nữa, ta cần kẻ nào đó giải phong ấn cho năng lực của ta. Trận chiến này không còn là quy mô của một mình vũ trụ nhà các ngươi nữa rồi.


-Vậy bọn ta phải làm gì? Giết thằng Saco đấy à?


-Sakova... Ừ. - Wither lạnh lẽo đáp. - Phong ấn của ta do nó nắm giữ. Bắt nó giải thì cũng được, nếu không thì giết ngoém đi. Loại súc vật ấy không đáng để vợ ta tin tưởng gửi gắm. Nhưng tốt nhất cứ để nó sống, vì có thể nó nắm giữ ít thông tin hữu ích đấy.


-Đi. - Bog kéo vai Yupia - Anh em mình đi.


-Vâng.


Thế là đã có đội giải phong ấn. Bây giờ...


-Còn Berserk thì sao? Ông già đó có lẽ cũng được việc đấy. - Vile đề xuất - Dù ta chẳng biết lão chó ấy năng lực ra làm sao, nhưng bây giờ con mụ Nữ Hoàng đang đến chỗ lão, rủi mà gặp nguy thì phiền không biết bao nhiêu mà kể.


-Được đấy, đi đi. Demon, Serphant, chỉ đường cho thằng Vile.


-Vâng.


Căn phòng phút chốc càng trở nên ít người.


-Volvox ở lại bảo vệ Trái Đất. Đây là đầu mối cực kì quan trọng. Ta sau khi giải phép cho Rosered, năng lực được phục hồi sẽ lập tức phải về ngay. Ta nhớ có manh mối gì đó về một thế lực trôi nổi trong các không gian vô định hình, nhưng chẳng nhớ rõ lắm. Drake, người với Anko về Phát Triển đi.


-Được rồi.


-Nào, Phantom, dẫn đường cho ta.


------------------- Phía anh em mắt đỏ, team Máu.


-Làm sao tìm được hắn, anh?


Bog chăm chú quan sát quả cầu máu trên tay mình trong khi vẫn cùng thằng em lướt đi xuyên không gian với bước nhảy hàng nghìn năm ánh sáng.


-Chẳng có khó gì. - Anh chậm rãi đáp. - Nó kia rồi.


Quả cầu máu thu lại, hai anh em nhảy qua một cánh cổng cuối cùng, hạ xuống một miền đất đen sì. Hào quang của Yupia tỏa ra sáng lóa.


-Nơi nào đây?


Hai người chậm rãi thả bộ. Đối phương là kẻ có máu chảy trong người, Bog chẳng khó gì để biết hắn vẫn đang đứng yên gần đó.


-Hai người... Có tự tin quá khi thân hành dẫn xác đến gặp ta không thế?


Sakova cuối cùng cũng chịu bước vào trong ánh sáng của Yupia. Hắn lăm lăm con dao màu tím trên tay, cười nhạt.


-Hai...! - Hắn giơ hai ngón tay lên, tự hào mà khoe - Hai Tạo Vật Chủ đã thảm bại dưới tay ta. Vậy các ngươi, các ngươi là cái gì?


Không thèm để ý, Bạch Vũ Thiên Thần nhìn quanh, rồi quay sang anh trai, khẽ nói:


-Em cũng chẳng ngờ trong Tận Diệt có cái không gian nào bẩn như thế này. Đập nát luôn đi cho xong, anh ạ.


...


-Này! Các ngươi thì thầm gì với nhau thế? Ta ở đây cơ mà!


-Chú mày không quan sát kĩ rồi. Trong này có năng lượng hắc ám rất mạnh. Nếu mà rút được ra thì đủ chạy cho vài trăm nghìn ngôi sao chứ chẳng chơi.


...


-HAI THẰNG MÙ KIA!!!


-Vậy à? - Yupia liếc qua liếc lại một lượt, gật đầu cười - Ờ há, thế mà em không nhìn ra. Mà nghe đâu cứ có tiếng chó sủa văng vẳng trong tiếng gió...?


-TA SẼ GIẾT HẾT CHÚNG MÀY!!


Sakova tức đứt mạch máu não, không tự chủ được múa dao xông lên. Khi mà lưỡi dao đâm sát sàn sạt đến mặt Yupia, chỉ còn cách khoảng 10cm, hắn bỗng nhiên bị khựng lại.


-Hả...?!


Anh Thiên Thần bạch tạng nhìn thẳng vào hắn, chép miệng:


-À, con chó ấy đây rồi.


Z...zzuuuuun...


Hắn bị đẩy lùi lại bởi một lực đạo vô hình!


-Cái quái gì thế này...?!


-Thủy Triều Máu!


Bog vung tay ra. Bàn tay anh nổ cái oành một phát, hàng nghìn mét khối dung dịch đỏ quánh bất thần bung tỏa, trong một sec nhấn chìm Sakova trong bể máu sôi trào. Hắn bơi trong máu, tay vẫy vẫy chân giãy giãy, con đao tím quý giá khua loạn, sáng ngời ngời giũa một vùng biển đen kịt.


-Thằng này kém sang thật, thực lực chẳng có bao nhiêu, được mỗi cái đánh bẩn là giỏi. - Yupia trề môi khinh bỉ - Giết không anh hai? Mạng thằng này nó nằm trong túi rồi.


-Để nó sống.


Cậu em trai đâm thẳng đầu xuống bể máu, hóa thành một cụm nước trắng bạch, bơi đến bên Sakova lôi hắn lên chỗ khô ráo.


-Đi chết đi!


Vừa thoát ra sau khi uống no một bụng máu tanh tưởi nồng nặc, hắn vội vung dao đâm vào ngực Yupia. Nhưng anh chỉ lách nhẹ người một cái là né được, còn đâu dùng tay bịt mặt hắn. Bàn tay của anh tan chảy ra thành một chất lỏng trắng sữa, làm cho hắn không thở được, giãy giụa một lúc rồi ngất xỉu.


-Phong ấn đâu?


-Trong cổ họng hắn. Chậm xíu là bị nuốt mất rồi.


Không nói không rằng, Bog tiến lại bẻ gãy cổ Sakova, lòi cả xương ra ngoài. Từ trong người hắn, một thứ mờ ảo chui ra, phóng vù đi mất.


-Xong việc. - Anh vứt xác hắn trở lại nồi máu. - Về.


--------------------


-Ông già!!


Vile gào to lên khi vừa mới nhìn thấy cái cung điện đổ nát của Berserk nằm chỏng chơ giữa một cánh đồng hiu quạnh. Hắn xòe hết cánh quỷ ra mà bay thật nhanh vào.


RẦM!


Cánh cửa đã nát, hắn đạp cho nó nhuyễn ra thành tương luôn. "Hê hê", sau hành vi phá hoại là một cái cười khoái trá.


-Ông già!


Hắn gào to hơn, đến mức tòa lâu đài vì tông giọng khổng lồ của hắn mà rung lên bần bật. Berserk lồm cồm bò ra khỏi giường, lão già đã uống xong thuốc ngủ chuẩn bị nhắm mắt đi xuôi ngon lành rồi mà lại bị thằng con về báo hại mới đau.


-Cái gì thế Kaku... Argh!!


Vừa mới cất tiếng, lập tức sàn nhà dưới chân ông lão tội nghiệp kêu cái "rắc" một tiếng rõ to, rồi rơi vèo xuống.


-Ối giời ơi!


Bay bay trên không, Huyết Lâu ao ước sao lúc nãy mình đừng có bò ra khỏi giường. Giờ thì ông chắc cú mình không thể nào không gãy mất vài cái xương sườn và đi vài cái răng cửa.


Vile đang đứng ở dưới, thấy có gì bay tới, tưởng bị đột kích, vội vã vung chân lên, tung cước một cú điệu nghệ ấn mặt bố xuống sàn.


Uỳnh!


Trời long đất lở. Thằng nghịch tử phản phúc cuối cùng đã đạp cho chính cha mình úp mặt vào sông quê.


-Thằng con bất hiếu này!!!


Berserk tự dưng sức khỏe kéo đến tràn trề, đứng bật dậy tóm cổ hắn, gầm lên ầm ầm. Uy lực của cổ họng ông khủng khiếp đến nỗi cày cho đất đá cả dặm xung quanh bị oánh ra thành bụi. Demon và Serphant vừa mới hạ cánh cũng phải lập tức bị tai vào.


-Ê, he he, xin lỗi... Mà khoan!


Hắn giãy ra, rồi xông lên tóm cổ ngược lại ông bố:


-TAO ĐÉO XIN LỖI ĐẤY! AI CHO LÃO GỌI TAO LÀ CON THẾ? KIẾP NÀY BỐ MÀY ĐÉO CÓ BỐ! CÂM MỒM LẠI VÀ BỚT NHẬN VƠ ĐI!!


Cổ họng của Vile còn khiếp hơn, làm cả tòa lâu đài bị thổi bay, đất đá hàng vạn dặm cày xới tung lên như bom nổ.


-Ôi giời ôi... - Berserk bịt tai vào - Tao xin lỗi, im mồm đi, đ*t mẹ mày!


Hai thầy trò Demon vội chạy đến, vừa vặn kịp để can ngăn trước khi Berserk lại nghĩ ra cớ gì đó để gào lên lần nữa...


Nghe thuyết giáo một hồi, cuối cùng ông đứng dậy, vươn vai:


-Thế là chúng mày quyết định gửi tao về trại dưỡng lão hả?


-Trại giáo dưỡng. - Vile sửa thêm.


-Cầm đi, đồ chó. - Ông lườm thằng con kịch liệt.


-Cái thứ ông chắc phải tống vào trại tâm thần...


Hắn chép miệng, quay qua hướng khác lẩm bẩm.


-CÁI THẰNG...!


-Thôi, làm ơn! - Demon vội cản ông già lại - Bây giờ ông đi với bọn tôi về đã. Có gì Wither sẽ nói với ông sau.


-Hừ, coi như ta nể mặt thằng già đó...


-Thằng già thông gia đó. - Vile lại chen mồm vào.


-MẢ CHA CÁI THẰNG PHẢN PHÚC NÀY! AI CHO MÀY KẾT HÔN VỚI CON GÁI THẰNG ĐẤY HẢ?!


-Cô ấy cho tôi cưới thì tôi cưới. Cần đếch gì thằng già nào khác.


-MÀY...!! MÀY...!!


Berserk tức giận đến độ tăng xông, mặt mũi càng lúc càng đỏ gay, thân hình gầy đét dần dần khỏe mạnh trở lại, cơ và gân cứ thế gồng lên, làm Demon cũng phải giật mình.


-Làm ơn đi nội ơi, tha giùm cho cái thằng mặt người lưỡi rắn này...


-ĐÉO THỂ THA ĐƯỢC!! - Tay ông vung vẩy loạn xì ngậu, nếu không phải đang bị Song Hồn Quỷ ghì từ đằng sau thì không biết đã có bao nhiêu phép thuật hủy diệt vừa tung ra rồi.


-Làm như bố mày cần tha ấy. - Vile vênh cái mặt lên, cứ việc đổ thêm dầu vào lửa mặc cho nỗ lực hạ hỏa của thằng bạn - Có giỏi ông với tôi đi solo Yasuo, mẹ trình Sắt Đoàn mà cứ đòi vênh vang với Thách Đấu...


-TAO RANK ĐỒNG NHÉ THẰNG MẤT DẠY! YASUO TAO THÔNG THẠO 7 ĐẤY!!


-Ờ, ngồi đấy mà gáy... - Chúa Quỷ khinh khỉnh đáp, ngón út chọc chọc vào lỗ tai, huýt sáo miệng một bài vui nhộn.


-THẰNG CHÓÓÓÓÓÓÓÓ LÀY!!!!


Berserk gầm lên dữ dội, ma lực bạo phát điên cuồng tàn phá không gian, hất văng cả Demon ra ngoài đến vài trăm mét. Serphant thấy vậy, vội vung chân đá giữa háng ông già tội nghiệp một cú.


-Áu...!


Ông trợn trừng mắt lên một cái thật thốn, rồi lăn ra đất ngất xỉu. "Đang hóa Chaos tự dưng bị đánh lén thế này! Tức quá!!"


Vile nhàn nhã đứng dậy, vác xác ổng lên vai, rồi theo đồng bọn ra về. "Easy game, heh heh heh..."