Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 12: Tây Bá Hầu Có Dị Tâm





Tô Đát ở trong cung nhàn rỗi mấy ngày, cuối cùng có chút không nhịn được.

Nếu không phải có Hồ Hỉ Mị ở cùng nàng, có lẽ nàng đã sớm không nhịn nổi nữa.

Tô Đát muốn điệu thấp, nhưng lại không phải người có tính tình an tĩnh, đây đúng là làm khó nàng.

“Nhã Cách, hiện tại Đại vương hẳn là rất bận phải không?”
Tô Đát chống cằm, nàng có chút nhàm chán, nếu hiện tại Đế Tân đang bận rộn, hẳn sẽ không đến đây.

Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, Tô Đát đã phát hiện, Đế Tân cũng không ngu ngốc ham mê sắc đẹp như vậy, phần lớn thời gian hắn cũng sẽ bận rộn quốc sự.

“Chuyện này nô tỳ không rõ ràng lắm, nhưng Đại vương thích nương nương như vậy, nếu có thời gian, khẳng định sẽ qua thăm nương nương.


Từ trước đến nay Nhã Cách nói chuyện đều là kín không kẽ hở, nếu đặt ở hiện đại, Tô Đát không nghi ngờ gì chuyện Nhã Cách có thể trở thành một bí thư rất giỏi giang.

“Như vậy a, chúng ta ra hoa viên đi dạo đi.


Kỳ thật Tô Đát càng muốn xuất cung hơn, nhưng điều đó rất khó, rốt cuộc có Nhã Cách ở đây, kể cả nàng ấy không phải đang giám thị mình, nhưng cũng tuyệt đối không phải người một nhà.

Hồ Hỉ Mị nghe thấy Tô Đát nói như vậy, có chút không hài lòng, nàng ấy còn tưởng rằng Tô Đát hỏi như vậy, thì sẽ xuất cung.

A Ngọc đã trở lại, hiện giờ đang ở ngoài cung chờ Khương Tử Nha đến.

“Tỷ tỷ, ta muốn xuất cung chơi, ta còn chưa nhìn qua thấy sự phồn hoa của Triều Ca.


Hồ Hỉ Mị cũng biết Nhã Cách không thể nói lung tung, cho nên cũng chỉ có thể nói mình còn chưa được thăm thú.

“Muội nha, một lòng chỉ biết chơi.


Đúng là Tô Đát cũng muốn đi chơi, lại còn ra vẻ thành thục nói Hồ Hỉ Mị.

“Chờ ngày nào đó Đại vương rảnh rỗi, ta sẽ nói Đại vương mang muội xuất cung đi dạo.



Tuy rằng các nàng cũng có thể chuồn êm ra ngoài, nhưng trong cung ngoài cung toàn người là người, khó tránh khỏi sẽ không bị phát hiện.

Tô Đát không nghĩ sẽ gây chuyện thị phi, chỉ muốn điệu thấp vượt qua khoảng thời gian này, chờ khi Thương triều bị diệt, nàng cũng sẽ được trải qua những ngày nhàn nhã.

“Vậy tỷ tỷ đồng ý với ta, cũng không được quên mất.


Hồ Hỉ Mị cười cười nói, nàng ấy cũng biết điều mà Tô Đát băn khoăn, bởi vậy cũng không cáu kỉnh.

“Muội cứ yên tâm, ta khẳng định sẽ không lừa muội.


Tô Đát cảm thấy lời hứa của mình đúng là không đến nỗi nào, cũng sẽ không làm ra chuyện lừa yêu đâu.

“A, hôm nay chúng ta ra hoa viên đi, ta cũng không chưa từng thấy hoa viên của vương cung đâu.


Nháy mắt Hồ Hỉ Mị khôi phục nguyên khí, nàng ấy càng tiếp xúc với nhân loại, càng cảm thấy nhân loại rất thần kỳ, rõ ràng nhỏ yếu giống như con kiến, nhưng có thể làm ra những thứ kỳ quái, còn có đồ ăn mĩ vị.

Trách không được tỷ tỷ muốn giúp nhân loại.

Hồ Hỉ Mị nghĩ như vậy, thế nhưng cũng thấy hợp lý.

Hoa trong hoa viên không kiều diễm bằng lúc trời chưa mưa, nhưng được mưa tưới tắm dễ chịu, lá cây màu xanh lục càng thêm tươi mát.

Hồ Hỉ Mị rất thích, đại khái thấy rất giống cảnh tượng lúc nàng ấy còn ở trong núi.

“Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, nơi này cũng rất giống chỗ lúc trước chúng ra ở.


Hồ Hỉ Mị cười nói, bởi vì có Nhã Cách đi theo, cho nên thời điểm nàng nói chuyện sẽ chú ý nhiều hơn một chút.

“Đúng là có giống chút ít, cho nên ta cũng rất thích.


Tô Đát gật đầu, giống hay không, căn bản nàng chẳng còn chút ký ức nào, cho nên chỉ trả lời cho có lệ, cũng may Hồ Hỉ Mị không phải người hay để tâm, nên cũng chưa từng hoài nghi thân phận của nàng.

Hồ Hỉ Mị nghe thấy Tô Đát nói như vậy, càng thêm vui vẻ, nếu không phải lo lắng bị bại lộ, nàng ấy sẽ biến trở về nguyên hình cho càng thêm vui vẻ.

Tô Đát thấy Hồ Hỉ Mị chơi vui, tâm tình cũng thoải mái hơn vài phần.

“Muội muội, chơi cũng mệt rồi, lại đây nghỉ ngơi một chút đi.


Tô Đát vẫy tay về phía Hồ Hỉ Mị, “Lại đây ăn chút đi.


Hồ Hỉ Mị cũng không cảm thấy mệt, nhưng nghe Tô Đát nói như vậy, cũng không tiếp tục chơi.

“Tỷ tỷ, điểm tâm này ăn ngon thật, tỷ cũng nếm thử đi.



Hồ Hỉ Mị nhón một khối điểm tâm, đưa đến bên miệng Tô Đát, hai mắt nhìn Tô Đát chờ mong.

“Ừm, ăn ngon, muội muội thích thì ăn nhiều một chút.


Tô Đát cười nói, nàng nhìn Hồ Hỉ Mị càng nhìn càng thấy giống tiểu muội muội trong nhà mình, rất muốn sủng ái nàng ấy.

Mà Đế Tân lúc này, lại không vui vẻ như vậy.

“Đại vương, Tây Bá Hầu Cơ Xương tự mình nuôi dưỡng binh mã, đúng là lòng muông dạ thú.


Hà đại phu cũng oán giận mười phần, từ trước đến nay Tây Bá Hầu biểu hiện ôn hòa, nhưng ai có thể nghĩ đến ông ta lại sinh ra tâm phản nghịch.

“Đại vương, thần Trịnh Thanh Nguyên nguyện mang binh chinh phạt Tây Kỳ.


Tính tình Trịnh Thanh Nguyên táo bạo, mọi việc đều ra mặt đầu tiên, còn chưa thảo luận ra đâu vào đâu, hắn đã bắt đầu chủ chiến.

“Đại vương, thần cho rằng hẳn là Đại vương nên triệu kiến Tây Bá Hầu tới Triều Ca dò hỏi cho rõ ràng, nếu chúng ta dễ dàng xuất binh, mà Tây Bá Hầu lại không có tâm tạo phản, vậy chẳng phải oan uổng lương thần hay sao.


Mai đại phu luôn luôn cẩn thận, cũng không chủ trương khơi mào chiến sự.

“Trịnh tướng quân kiêu dũng thiện chiến, nếu Tây Bá Hầu thật sự có dị tâm, đến lúc đó lại xuất binh chinh phạt, cũng không muộn.


“Đại vương, lời nói của Mai đại phu rất đúng, vi thần cũng cho rằng nên triệu Tây Bá Hầu tới Triều Ca hỏi cho rõ ràng.


Văn thần trong triều luôn giữ ý kiến triệu Tây Bá Hầu tới Triều Ca, mà các tướng sĩ càng hy vọng xuất binh chinh phạt.

Đế Tân bị bọn họ ồn ào đến đau đầu, nhịn không được nhìn Tỷ Can.

Hoàng thúc là trưởng bối của hắn, từ trước đến nay luôn có thể dựa vào.

“Á phụ, ngài nói một chút xem ý kiến thế nào?”
Tỷ Can có vài phần giao tình với Tây Bá Hầu, biết ông ta làm người đôn hậu, cũng không phải người hay lật mặt, nhưng hiện giờ có người nói Tây Bá Hầu muốn khởi binh tạo phản, điều này làm cho ông cảm thấy rất nghi ngờ.

“Đại vương, thần cảm thấy việc này có chút lạ thường, Tây Bá Hầu có vài phần giao tình với thần, khi thần và ông ta tương giao cũng thấy ông ta không phải người có lòng muôn dạ thú.


Tuy rằng Tỷ Can nói như vậy, nhưng so sánh với Tây Bá Hầu, ông càng để ý cơ nghiệp của nhà Thương và cháu trai nhà mình hơn, nhưng hiện giờ trên triều không tiện nhiều lời.

“Nếu Á phụ nói như vậy, để Tây Bá hầu tới Triều Ca đi, ngược lại ta muốn nhìn xem lá gan của Cơ Xương lớn như thế nào.


Thật ra Đế Tân không sợ Tây Bá Hầu, mặc dù thật sự khai chiến, hắn cũng có thể tự mình thống lĩnh tam quân chinh phạt.


“Được, quyết định như vậy đi, bãi triều.


Đế Tân biết tất nhiên Á phụ có chuyện muốn nói với mình, bởi vậy không dừng lại nghe bọn hắn nói gì thêm đã đi mất.

Tỷ Can cũng biết Đế Tân làm như vậy, là muốn thương lượng riêng với ông.

Sau khi bãi triều, Tỷ Can đi cùng Đế Tân đến thư phòng.

“Á phụ, ở trên triều, ngài có lý do gì khó nói phải không?”
Đế Tân rất hiểu biết thúc thúc mình, biết ông nếu biết chuyện gì sẽ không giấu giếm.

“Đúng vậy, ta và Tây Bá Hầu tương giao nhiều năm, bởi vậy biết ông ta giỏi bói toán, hơn nữa cũng rất thích bói toán, ngay cả trước khi ra ngoài cũng phải bói trước một quẻ, nếu ông ta nhìn được cái gì từ trong quẻ, có lẽ sinh ra dị tâm cũng không phải không có khả năng.


Tỷ Can nắm rõ thói quen của Tây Bá Hầu như lòng bàn tay, chỉ là mấy năm gần đây ông và Tây Bá Hầu cũng ít liên hệ với nhau, dường như Tây Bá Hầu cũng cố ý muốn tránh.

“Đại vương, thần cảm thấy, có lẽ Tây Bá Hầu thật sự có dị tâm.


Tuy rằng không muốn nói như vậy, nhưng Tỷ Can cũng không muốn giang sơn nhà mình bị hao tổn, để Đế Tân chịu uy hiếp.

“Á phụ, nếu thật như vậy, cơ nghiệp nhà Thương của chúng ta thật sự bị hủy trong một sớm một chiều hay không.


Đế Tân nhíu mày, lúc hắn sinh ra có dị tượng, quẻ tượng cũng biểu hiện nhà Thương sẽ bị hủy bởi tay hắn.

Bởi vì như thế, hắn mới không muốn đăng cơ.

Nhưng Tử Diễn cũng không muốn xưng vương, càng không muốn tin tưởng quẻ tượng này.

“Nói bậy, từ trước đến nay Đại vương cần chính yêu dân, sao trời cao sẽ không bảo hộ ngài.


Tỷ Can giống Tử Diễn, không cho rằng Đế Tân sẽ làm quân vương không tốt, tuy rằng có khi hắn sẽ tùy hứng xúc động một chút, nhưng vẫn sẽ nghe lời khuyên.

Khi thượng triều, Đế Tân sẽ vì ngại mặt mũi phản bác ông, nhưng những lúc như thế này sẽ vô cùng cung kính.

“Á phụ, chúng ta ở chỗ này không cần xa lạ như vậy, ngài là thúc thúc của ta, lại nhìn ta lớn lên từ nhỏ, giống như phụ thân ta.


Đế Tân vẫn rất thích Á phụ thân cận với hắn một chút, như vậy mới giống người một nhà.

“Á phụ, ta hy vọng ngài gọi tên của ta, giống như lúc trước.


“Đế Tân, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng phải thử Tây Bá Hầu một lần, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu thật sự ông ta nổi tâm phản nghịch, ta cũng sẽ không nói giúp ông ta.


Tỷ Can nhắm mắt, thật sự hắn không muốn trở mặt thành thù với bạn cũ.


Nhưng là cơ nghiệp trăm năm của nhà Thương bọn họ, không thể bị huỷ hoại như vậy.

“Á phụ, cô tin tưởng ngài.


Đế Tân rất tín nhiệm Tỷ Can, rốt cuộc đây là thân nhân của hắn.

“Á phụ cũng không cần quá lo lắng, chúng ta chờ Tây Bá Hầu tới lại xem, thời gian không còn sớm, không bằng Á phụ ở lại trong cung.


Kỳ thật Đế Tân là người rất trọng tình cảm, hắn không chỉ giữ lại phòng ở cho đệ đệ Tử Diễn rời nhà đã lâu, cũng lưu lại phòng riêng cho Tỷ Can.

“Cũng được, hôm nay ta sẽ ở lại.


Tỷ Can không thoái thác, cũng rất lâu rồi ông không ngủ lại trong cung.

“Vậy Á phụ đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi thăm Tô Đát, mấy ngày gần đây cũng chưa đi thăm nàng.


Đế Tân xoa xoa huyệt Thái Dương, gần đây hắn thật sự rất mệt.

“Ngươi đó, thật sự rất thích nàng ấy, làm gì mà một hai phải cướp người ta về.


Tỷ Can cũng không biết Đế Tân còn có một mặt như vậy, chỉ biết hắn rất sủng tín* Đát Kỷ.

*sủng ái tin tưởng
“Sao ngươi lại gọi nàng là Tô Đát?”
Đột nhiên Tỷ Can phản ứng lại, ông cũng chưa từng chú ý tới cách gọi của Đế Tân.

“Nàng thích ta gọi nàng như vậy, hơn nữa ta cũng không tính là cướp đoạt, Tô Hộ kia vốn dĩ không an phận, mặc dù không có Tô Đát, ta cũng sẽ chinh phạt hắn.


Đế Tân cười cười, nhắc tới mỹ nhân âu yếm, tâm tình của hắn cũng tốt lên rất nhiều.

Tỷ Can biết tâm Đế Tân tàn nhẫn, mặc dù có Tô Đát nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Tô Hộ, Tô Đát bởi vì chuyện này vẫn luôn ghi hận Đế Tân, không phải nàng không nói, có lẽ chỉ do nàng sợ Đế Tân mà thôi.

“Ngươi a, cũng không thể quá mức nhẫn tâm, rốt cuộc Tô Đát là nữ tử, Tô Hộ là phụ thân của nàng, đương nhiên nàng sẽ để ý.


Tỷ Can thật sự rầu thúi ruột vì Đế Tân, cả chuyện cưới vợ cũng làm ông phải nhọc lòng.

“Ta có chừng mực, Á phụ đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta dẫn Tô Đát tới ăn sáng cùng ngài, ngài có gì muốn nói, chờ mai rồi nói sau.


Đế Tân biết Tỷ Can rất muốn gặp Tô Đát, thảo luận với nàng việc khởi công xây dựng thuỷ lợi.

“Ngươi a, đương nhiên tốt nhất là có chừng mực, ta đây đi nghỉ ngơi trước.



Tỷ Can gật đầu, đúng là ông vẫn luôn muốn gặp Tô Đát, nhưng không có cơ hội.

Dù Tô Đát coi như được coi là cháu dâu ông, nhung tóm lại cũng không tiện.

“Người tới đưa Á phụ đi nghỉ ngơi.


Đế Tân gọi cung nhân hầu hạ Tỷ Can, hắn cũng đi đến chỗ Tô Đát.