Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 47: Phiên Ngoại 1





Tô Đát từ từ tỉnh lại, cô mơ hồ cảm thấy mình có một giấc mộng, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra.
Hiện tại đã 8 giờ rưỡi, 9 giờ rưỡi cô còn có chính sự.
Chính sự quan trọng, Tô Đát không suy nghĩ mơ cái gì, vội vàng rời giường rửa mặt.
Thu thập xong, đã hơn 9 giờ, Tô Đát không dám chậm trễ nữa, rốt cuộc cô đã nghèo đến mức không có gì ăn, chỉ có một thân một mình sống qua ngày.
Sống một mình luôn gian nan, không thể dựa vào người nhà.
Không kịp ăn bữa sáng, Tô Đát đành phải mang theo một bịch sữa bò, tìm một cơ hội uống.
Tô Đát sốt ruột hoảng hốt đuổi tới địa điểm hẹn trước, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Xin lỗi, trợ lý Phương, tôi đến chậm, để anh đợi lâu.”
Tô Đát hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống, tận lực để bản thân có vẻ có khí thế một chút, đại sư chân chính không nên bởi vì đến trễ mà cảm thấy chột dạ.
“Không quan hệ, tôi chờ cũng không phải quá lâu.”
Trợ lý Phương lắc lắc đầu, anh ta cũng ở trong tối đánh giá Tô Đát.
Anh ta cho rằng ít nhất Tô đại sư sẽ là một người đàn ông trung niên, ai ngờ lại là một cô gái xinh đẹp, cái này làm anh ta không nhịn được hoài nghi, cô gái này thật sự có thể ‘trị’ được căn bệnh quái lạ của ông chủ sao?
“Tô tiểu thư uống gì?”
Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì tuổi tác của cô gái này còn không lớn hơn mình, trợ lý Phương cũng không gọi được cái danh xưng đại sư.
“Cảm ơn, Cappuccino là được.”
Tô Đát cảm thấy so với đồ uống, cô càng muốn ăn chút gì thì hơn, nhưng bọn họ còn có chính sự phải nói, khẳng định cô không thể chỉ ăn với uống.


Hơn nữa cô cũng có thể nhìn ra, sau khi trợ lý Phương nhìn thấy cô, rõ rành có chút không tín nhiệm cô.
Những cũng đúng, tuổi cô còn nhỏ, không được tín nhiệm là bình thường.

Rốt cuộc, làm nghề này vẫn là càng lớn tuổi càng tốt, nhưng thật ra những lão giả có bản lĩnh cơ bản đều đã về núi.
Giống các trưởng bối nhà cô, từ khi cô có thể kế tục, rất ít khi rời núi.”
“Trợ lý Phương, tôi không phải người thích vòng vo, cho nên chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi, phiền anh nói chút tình huống đi.”
Nghiệp vụ của Tô Đát đã thuần thục, cũng không luống cuống.
Trợ lý Phương nghe Tô Đát nói như vậy, cũng tạm thời áp lòng hoài nghi xuống, mở miệng giảng giải tình huống cho Tô Đát.
“Mấy năm nay Ân tổng luôn nằm mơ, lúc ban đầu còn tốt, chỉ là nhìn thấy một bóng người, mông lung nhìn không rõ, cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng hiện tại giấc mơ này đã ảnh hưởng nghiêm tọng tới sinh hoạt của Ân tổng, theo lời Ân tổng, hiện tại anh ấy chỉ cần nhắm mắt là có thể nhìn thấy thân trong biển lửa, hơn nữa lửa kia bỏng rát giống như thật.”
Tuy rằng trợ lý Phương không thể đồng cảm như bản thân cũng bị, nhưng mắt anh ta thấy thân thể Ân Tân càng ngày càng suy yếu, thậm chí không thể rời khỏi phòng.

Năm nay Ân Tân mới có hai mươi tám tuổi, nếu thật sự có chuyện gì, đây là kết cả không ai muốn nghĩ tới.
“Cụ thể tôi không thể nói rõ, cũng không biết nên nói như thế nào, rốt cuộc ta không phải Ân tổng, không có biện pháp cảm thụ được cảm thụ của anh ấy.

Nếu có thể, tôi huy vọng Tô tiểu thư có thể tự mình đến gặp Ân tổng.”
Trợ lý Phương nói chân thành, nhưng Tô Đát có chút khó xử, cô còn chưa ăn cơm sáng, lúc này cô đi làm việc, vậy đến khi nào cô mới có thể ăn.
Nhưng là lấy tiền tài của người, phải giúp người ta tiêu tai.
Tô Đát đã nhận tiền đặt cọc của trợ lý Phương, đương nhiên không cự tuyệt anh ta.

“Vậy được rồi, anh cho tôi cái địa chỉ, tôi……”
Tô Đát cảm thấy xe điện của cô khổng thể đi được, cũng rất dễ bị chậm trễ thờ gian, cho nên tính toán gọi xe qua.
“Không cần phiền toái như vậy, tôi đưa Tô tiểu thư qua.”
Trợ lý Phương cười nói, tuy rằng anh ta ôm thái độ hoài nghi với Tô Đát,nhưng không chậm trễ Tô Đát, rốt cuộc đây là hy vọng của ông chủ bọn họ, vạn nhất vị Tô tiểu thư này thật sự có bản lĩnh, anh ta không thể đắc tội.
“Vậy cảm ơn trợ lý Phương.”
Tô Đát gật đầu, cô cũng không phải người thích làm ra vẻ, có xe không ngồi là đứa ngốc.
Trợ lý Phương đưa Tô Đát tới biệt thự Ân Tân ở, sau khi giới thiệu người chăm sóc Ân Tân một phen, Tô Đát thành công vào phòng Ân Tân.
Tô Đát còn chưa vào phòng, đã phát hiện toàn bộ căn biệt thự bị bao phủ trong sương đen, đây không phải tiểu quỷ bình thường có thể làm ra.
Mang theo tâm đề phòng, sau khi Tô Đát đẩy cửa tiến vào phòng Ân Tân, cô bị người đàn ông trên giường hấp dẫn.
Không thể không nói, bộ dạng của Ân Tân vô cùng xuất chúng.
Tô Đát làm thần côn trứ danh, cũng giải quyết vấn đề cho minh tinh lớn nhỏ, đương nhiên cũng nhìn qua không tí tuấn nam mỹ nữ, nhưng tuấn lãng lại có khí thế như Ân Tân, Tô Đát vẫn là nhìn thấy lần đầu, cô chỉ có thẻ khen ngợi một câu từ đáy lòng: Không hổ là đàn ông làm tổng tài.
“Chào Ân tổng, tôi là Tô Đát.”
Tô Đát sờ sờ mũi, không biết nên giải thích với Ân Tân như thế nào, người này nhìn cũng không giống như mê tín phong kiến.

Rốt cuộc trước kia cô nhìn thấy tổng tài đều là đàn ông trung niên bụng phệ, quả thực một trời một vực cho với vị trước mặt này.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, biết đây là cố chủ của mình, khẳng định Tô Đát không tin.
Đây đúng là đại thiếu gia hào môn a!
Tô Đát áp xuống sóng gió mênh mông mãnh liệt trong lòng, sắc mặt bình tĩnh, cô vẫn muốn ăn cơm đúng giờ, không thể làm thân côn mà không cần ăn cơm.
“Tô tiểu thư, tôi biết cô, trợ lý Phương đã nói cho tôi.

Nghe nói cô rất có bản lĩnh, vậy nhìn xem đi, tôi sẽ phối hợp.”
Ân Tân gật đầu, thái độ của anh rất tốt, đây cũng làm Tô Đát thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ là đại thiếu gia hào môn hay là tổng tài, chỉ cần phối hợp, công việc của cô có thể triển khai tốt đẹp.

“Ân tổng, tôi đã biết đại khái từ chỗ trợ lý Phương, nhưng tôi không nghĩ tới anh có thể chất giống như thịt Đường Tăng nhân gian, trách không được anh không thể ra khỏi phòng này.”
Tô Đát nhìn nhìn xung quanh, đã xác định, vấn đề là ở trên người Ân Tân.
“Trước mắt tôi còn không biết chuyện là như thế nào, nhưng hiện tại đối với quỷ vật, anh chính là đại bổ hoàn, ăn anh, ít nhất có thể trở thành quỷ tướng, vận khí tốt có thể trở thành quỷ vương.”
Tô Đát nói, chớp chớp đôi mắt nhìn Ân Tân: “Còn giấc mơ của anh, tôi nghĩ hẳn là một cửa để đột phá.”
Ân Tân không hiểu, sao anh lại trở thành đại bổ hoàn của nhân gian, cái này có liên quan gì tới giấc mơ của anh.
“Không biết Ân tổng nghe tới chuyện Ngụy Chinh giết rồng trong mộng chưa?”
Tô Đát thấy anh nghi hoặc khó hiểu, cười hỏi.
Ân Tân không rõ Tô Đát vì sao hỏi chuyện này, nhưng vẫn gật đầu.
“Lúc còn nhỏ xem Tây Du Ký, có một tập nói đến chuyện xưa Ngụy Chinh giết Kính Hà Long Vương ở trong mộng.”
Tô Đát nghe Ân Tân trả lời, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may tổng tài cũng có thời thơ ấu, nếu không cô thật không biết nên giải thích như thế nào.
“Anh nói nếu mộng chỉ là mộng, Ngụy Chinh giết rồng như thế nào? Trong mộng giết rồng rồng cũng chết, mà anh ở trong mộng cũng sẽ bị liệt hỏa làm bỏng rát, điều này chứng minh mộng của anh có tính chân thật.”
Tô Đát nghĩ nghĩ, lại giải thích thêm: “Nói như vậy, hoặc là có một đời anh từng trải qua, hoặc là bị nguyền rủa, tóm lại giấc mộng của anh rất đáng giá để nghiên cứu.

Tôi suy đoán là loại thứ nhất, bởi vì trên người anh có hơi thở thật sự rất mê người, nga, không đúng, là dụ quỷ.

Tuy rằng đời này của anh chỉ là một người bình thường, nhưng có một đời tuyệt đối anh là người vó địa vị.”
Trên người Ân Tân ngoại trừ màu đen vờn quanh, đồng thời có có một cỗ khí tử kim bảo hộ hắn, đây cũng là lí do vì sao lâu như vậy mà hắn còn chưa xảy ra chuyện.
“Tôi không quan tâm là kiếp trước hay kiếp này, tôi chỉ hi vọng có thể trở về cuộc sống bình thường, giấc mộng này đã tra tấn tôi lâu lắm rồi.”
Ân Tân rũ con ngươi, anh không thèm để ý đời kia mình lợi hại bao nhiêu, điều đó với anh mà nói không hề có ý nghĩa.
“Chuyện nằm mơ này, tạm thời tôi còn không có biện pháp, tôi vẽ trước cho anh một phù chú, buổi tối thử một lần có thể ngăn chặn hay không.”
Tô Đát nhìn một vòng cũng chưa nhìn ra phòng của anh có vấn đề gì, có lẽ là học nghệ của cô không tinh, cô phải đi về hỏi lão nhân trong nhà một câu.

Đây không phải là lần đầu tiên Ân Tân mời đại sư, nghe Tô Đát nói như vậy, cũng không có gì bất mãn.
“Vậy phiền toái Tô tiểu thư.”
Ân Tân bị ác mộng dây dưa nhiều năm, nếu Tô Đát có thể giúp anh ngủ ngon, anh sẽ rất cảm kích.
Động tác của Tô Đát cũng nhanh, rất nhanh đã vẽ một lá bùa an giấc.
“Tôi vẽ cho anh thêm hai lá, hy vọng hữu dụng.”
Đúng là Tô Đát không có tự tin, nhưng cô cũng không thể hiện tại chỗ này móc di động ra đi hỏi người, chỉ có thể đối phó trước một chút.
“Ân tổng, tuy rằng năng lực của tôi hữu hạn, nhưng tôi có thể xác định có thứ gì đó đang bảo hộ anh, cho nên anh không cần lo lắng tánh mạng có gì nguy hiểm.”
Tô Đát nói xong lại nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Không biết Ân tổng bắt đầu nằm mơ từ khi nào, ngày nằm mơ đó có chuyện gì đặc biệt không? Hoặc là anh dã làm chuyện gì?”
“Tôi không nhớ rõ có chuyện gì đặc biệt, nếu nhất định mà nói, ngày đó cháu trai tôi tặng tôi một cái lông chim, nói là đồ cổ, lúc ấy tôi không để trong lòng, rốt cuộc lông chim kia nhìn vô cùng tươi sáng, hơn nữa nhìn như là do nó đi rút ra từ một con chim mua bên ngoài vậy.”
Lúc ấy thật sự là Ân Tân không để trong lòng, nếu đây là người khác đưa, có lẽ nhìn anh cũng không nhìn một cái.
“Cái lông chim kia còn không? Nếu tiện thì dẫn tôi đi nhìn thử chút.”
Tô Đát không thể xác định, nhưng cô cảm thấy vấn đề là trên lông chim kia.
“Có thể, ở trong ngăn tủ.”
Ân Tân gật đầu, đây là lễ vật lần đầu tiên cháu trai tặng, anh đặt ở ngăn tủ trong phòng.
Ân Tân rút chiếc hộp đựng lông chim từ trong ở ngăn tủ đưa cho Tô Đát, anh chỉ liếc mắt nhìn qua một cái đã đóng lại nên bảo quản rất tốt.
Sau khi Tô Đát nhận được không chút do dự mở ra, đúng là một cái lông chim xinh đẹp, nhìn qua không chút quan hệ tới chữ đồ cổ.
“Trên lông chim này còn yêu khí sót lại, có lẽ là nó xuất hiện cho nên sinh ra một ít hiệu ứng.”
Tô Đát cầm lông chim ở trong tay nhìn trong chốc lát, “Toi chưa bao giờ gặp lông chim nào như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, Ân tổng, tôi cảm thấy nếu có thể, tôi kiến nghị anh vẫn nên thiêu huỷ thứ này đi.

Mỗi đêm anh nằm mơ chính là bởi vì nó, cháu trai anh nói không sai, nó thật là đồ cổ, còn có khả năng khai quật vật bồi táng, có thể bảo tồn tốt như vậy, thật là không đơn giản.”
“Như vậy, vậy thiêu đi.”
Ân Tân thở dài một hơi, anh không muốn lại gặp ác mộng liên tục.

Tô Đát nghe Ân Tân đồng ý, trực tiếp móc một lá bùa thiêu lông chim.
Lông chim cháy hết, hắc khí bao phủ phòng Ân Tân biến mất, luồng khí màu tử kim trên người anh cũng cùng biến mất.
“Giải quyết, An tổng không cần lo lắng gặp ác mộng.”
Tô Đát cười cười, bát cơm của cô cũng coi như được bảo vệ, tuy rằng chỉnh thể biểu hiện không tính là chuyên nghiệp.