Đất Ma

Chương 63: 63





Điền Quý nhìn lên, cười bất đắc dĩ:
“Xem ra cô không lấy mạng tôi không được nhỉ?”
Phượng Ngân đáp, giọng đều đều nhừa nhựa, nghe không ra chút sinh khí nào cả:
“Không còn cách nào khác.”
“Thế thì đành chịu vậy.

Nhưng thứ lỗi nhé, cái mạng này của tôi còn có công dụng khác nên không giao ra đây được.”
Anh chàng nhún vai, cười dài.

Tình thế lúc này đúng là không tốt lắm.

Cơ thể Điền Quý thì vẫn còn rã rời rệu rã – di chứng sau khi để “ông bác” nhập, mà anh chàng cũng không bày trận được nữa.

Về mặt lý thuyết mà nói, thì Điền Quý hoàn toàn không có khả năng phản kháng, thay đổi cục diện bế tắc hiện tại.
Song, anh chàng lại không lấy gì làm lo lắng cả, vẫn cứ nhăn nhăn nhở nhở, nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra.

Vân Kiếm đứng đằng xa, vội vàng lên tiếng:
“Thằng cha này không phải người thường, để tránh đêm dài lắm mộng, mau xử hắn đi kẻo lại có biến gì!”
Phượng Ngân gật đầu, đoạn giơ cao ngọn giáo dài, chuẩn bị đâm xuống xuyên thủng trái tim Điền Quý.
Bấy giờ, anh chàng mới vội vàng lên tiếng:
“Từ từ đã! Có chuyện bí mật này tôi cần phải nói cho cô biết!”
“Chuyện...!gì...”
Phượng Ngân hỏi, lần này nghe giọng đã có cảm xúc hơn, không còn đều đều như cái máy giống lúc nãy nữa.
Điền Quý hít một hơi thật sâu, đoạn dùng giọng khàn khàn, nặng nề và khò khè, nói:
“Không.

Tôi là cha cô.”
“...”
Phượng Ngân nhìn anh ta, mặt lạnh tanh.


Mũi thương Thanh Long lao xuống, nếu bị đâm trúng chắc chắn Điền Quý sẽ phải chịu số phận của mấy con bướm tiêu bản: bị đóng đinh.

Chính vào khoảnh khắc tưởng chừng ngàn cân treo sợi tóc này, Điền Quý mới hét lên thất thanh:
“Vũ Phạm Long, mau cứu mạng!!!”
Lời vừa nói xong, thì đã có một bàn tay gầy gò, đen sạm và chai sần thò ra, chộp lấy mũi thương.

Sức đâm của Phượng Ngân rất lớn, đồng đen lại là thứ kim khí cứng rắn vô song, ấy vậy mà vẫn bị người này chộp cứng.

Mặc cho mũi thương xoay trở ra sao, bàn tay người nọ vẫn không mảy may bị thương tổn, đến một giọt máu cũng không đổ xuống.

Trái lại, mũi thương bằng đồng đen bị móp lại, in rõ hình bàn tay người.
Người nọ phẩy tay, ném văng Phượng Ngân ra xa mấy chục mét.

Y phủi áo cà sa, vỗ lên cái đầu trọc lốc, quay lại cười hòa nhã:
“Thí chủ nói gì thế? Vũ Phạm Long là ai? Sao bần tăng chưa từng nghe đến tên hắn?”
Người này không phải ai khác – chính là vị sư trẻ ngồi trước cửa chùa Trấn Long để đưa cà sa cho khách vãng lai.
Điền Quý nhăn mặt, nói:
“Cứ giả vờ tiếp đi, thủ hạ bại tướng!”
Sư trẻ cười méo xẹo, đáp:
“Hay lắm.

Tên họ Điền thối tha, có giỏi thì tái đấu xem thằng nào ăn thằng nào?”
Điền Quý nhăn mũi ngay, nói:
“Nói dễ nghe nhỉ? Đánh nhau với tên quái vật nhà ngươi đau đầu bỏ bố đi được, mà lại chẳng được lợi lộc gì, ta từ chối!”
Sư trẻ cau mày, nói đoạn xương và thịt trên mặt y bỗng nhiên động đậy, chuyển dịch một cách phi tự nhiên.

Quai hàm bạnh ra, mắt hơi xếch lên, lỗ mũi cũng trở nên cao thẳng chứ không còn tẹt dí như ban nãy.


Trên đầu y, một bộ tóc hung đỏ mọc tràn ra với tốc độ chóng mặt, trong nháy mắt đã xõa ra đến tận bả vai.

Khổ người y cũng lớn vổng lên, vốn là một chú tiểu nhỏ thó, nay đã trở thành một gã đàn ông cao to lực lưỡng.
Vũ Phạm Long này hai mắt như ánh chớp, mặt vuông chữ quốc, chân mày rậm mà hơi xếch lên, trông vừa có phong thái hào hùng, lại có mấy phần tà khí.

Song, nếu nói trong tất cả những người Điền Quý từng tiếp xúc ai xứng với bốn chữ “nhân trung long phụng” nhất thì chỉ có thể là Vũ Phạm Long mà thôi.

Hắn là loại người dù có bị ném xuống bùn đen cũng nổi bật lên, khiến kẻ khác phải dè chừng.
“Nhà ngươi làm cái gì mà có đến tận hai truyền nhân nhà họ Trịnh truy sát thế này, hả?”
Vũ Phạm Long nói chưa dứt câu, bỗng sải chân bước ra một bước.

Khoảng cách giữa hắn và Vân Kiếm như bị co ngắn lại, nháy mắt y đã xuất hiện trước mặt Trịnh Thanh Loan, khiến cô ả nhảy dựng lên.

Chưa kịp thủ thế, thì Vũ Phạm Long đã tống ra một quyền.
Lúc hắn ra đòn, trên nắm tay xuất hiện ảo ảnh một con rồng vàng bốn vuốt, nhe nanh trợn mắt đánh về phía Vân Kiếm.

Con ả chỉ kịp dựng kiếm lên, hứng nguyên cái đầu rồng húc tới.
Kim long hư ảo toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt, đẩy Vân Kiếm đi, nó bay đến đâu thì đèn điện trên đầu nổ bôm bốp tới đó, nước dưới ruộng hai bên đường bắn lên tung tóe thành những cột cao.

Trịnh Thanh Loan hóa thành quái vật nửa người nửa rồng cũng không đấu lại, bị hắn đẩy đi mười mét mới đứng lại nổi.
Điền Quý thấy rõ cảnh này, chỉ biết chặc lưỡi, than thầm:
“Mới mười năm mà tên quái vật này đã luyện tới độ này rồi, quyết định không đánh với hắn thật là sáng suốt!”
Vũ Phạm Long đánh văng Trịnh Thanh Loan, chợt búng mình nhảy lên không, sau lưng hiện ra một cái đuôi khỉ.

Hắn lộn mèo qua đầu Phượng Ngân, đoạn hai cẳng chân đồng thời đánh ra.

Cô nàng chỉ kịp giơ ngang Thanh Long thương lên cản đòn.


Hai cước của Vũ Phạm Long nặng nề vô cùng, lúc đánh ra không khí còn phát ra tiếng nổ.

Cô nàng hứng đòn của hắn, tức khắc bị đánh cho trào máu miệng, ngọn thương đồng đen cong vẹo đi thành một hình chữ V.
Vũ Phạm Long thu tay lại, không thèm đánh nữa, mà cười phá lên:
“Một đứa hồn phách không hoàn thiện, một đứa còn chưa luyện xong giai đoạn thứ hai của Lục Thần quyết.

Nhà họ Trịnh xem ra cũng chỉ thế này.

Bản lĩnh của lão già Trịnh Hùng Mạnh kia e phải thất truyền rồi.”
Điền Quý nhún vai, nói:
“Không phải ai cũng mạnh như nhà ngươi, đồ võ si biến thái.

Bốn mươi đến đít rồi còn đi bắt nạt người ta hai mươi tuổi đầu.”
Vũ Phạm Long khoát tay, bảo:
“Cứ coi như bọn nó luyện đến giai đoạn thứ ba cũng chưa chắc đánh bại được ta.

Mà nói những chuyện đấy làm gì? Mau! Đến đây! Chúng ta tái đấu một trận Long Hổ!”
“Lần trước nhà ngươi đã thua rồi, giờ vẫn mặt dày à?”
Điền Quý cười, nói.
Vũ Phạm Long lập tức gầm lên, hệt như con thú hoang bị đánh vào vết thương cũ:
“Lần trước thua là do ta sơ ý, không phục, đánh lại.

Ai bảo nhà ngươi ăn gian.”
“Trong luật đâu có cấm, sao lại bảo là ăn gian?”
Điền Quý nói chuyện bát nháo với Vũ Phạm Long, coi hai chị em Phượng Ngân gần như không tồn tại, cứ như thể tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc lúc trước chưa từng xảy ra vậy.

Song, đối với Điền Quý mà nói, lúc này mới là thời điểm tình thế căng như dây đàn, có khi còn nguy ngập hơn cái lúc đánh nhau với rắn ba đầu.
Vì Vũ Phạm Long còn có biệt hiệu là Long Điên.
Điền Quý nuốt nước bọt một cái, trợn mắt nhìn cái gã đang hùng hùng hổ hổ đòi đánh nhau với mình.

Anh chàng chửi thầm:
“Tên điên này mà bỏ mặc mình thì mình toi mạng mất.

Nhưng đánh với hắn thì cũng chết.


Khỉ thật...”
Đến giờ, nghĩ lại chuyện lúc nãy mà Điền Quý còn rùng mình.

Sở dĩ anh chàng phát hiện được Vũ Phạm Long đang theo đuôi là vì được ông bác nhập vào khiến linh lực tăng mạnh, mà bản thân Điền Quý còn là thầy phong thủy địa lí, so với hành giả thường thì cực kì mẫn cảm với khí tràng của kẻ khác nhiều.
Nếu bỏ một trong hai yếu tố trên, thì chắc chắn đến tận lúc này thân phận của Vũ Phạm Long còn chưa bị nhìn thấu.

Mà khéo cái tay Hồ Thuyết gặp ở quán rượu của Táo Quân cũng chính là hắn chứ chẳng ai khác vào đây.
Đang cãi nhau ì xèo, Vũ Phạm Long bỗng nhiên quay sang, quát:
“Đứng lại!”
Tiếng gầm của hắn cất lên, ở cổ họng hiện rõ ảo ảnh một con hổ to bằng bàn tay, thần vận cực kì.

Hổ nhỏ chạy nhảy giữa hai bả vai gã, nghển cổ cất tiếng hòa cùng tiếng quát của Vũ Phạm Long.

Tức thì, Điền Quý chỉ thấy đầu váng mắt hoa, trời đất đảo điên hỗn loạn.

Trên đồng lúa, ốc, cua, cá nhỏ chết nổi lềnh phềnh kín đặc cả thửa ruộng.
Thế nhưng, Vân Kiếm và Phượng Ngân đã chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
“Còn có thể thoát thân như thế cơ à?”
Vũ Phạm Long búng mình nhảy về phía Vân Kiếm từng đứng, mặt đường bị cú nhún chân của hắn làm nổ tung, nứt ra thành một cái hố sâu độ nửa gang tay.
Điền Quý nhắm mắt, bấm ngón tay mấy cái, đoạn lắc đầu, nói:
“Tìm vô ích.

Chúng nó cắt thủng không gian mà chạy thì đuổi bằng mắt.”
Vũ Phạm Long cười gằn, bảo:
“Lông của con Rác không phải thứ ai cũng có, chỉ cần nắm được nguồn hàng thì thể nào cũng gõ đầu được mấy thằng.”
Điền Quý nhún vai:
“Đánh rắn động cỏ chẳng được lợi gì ngoài hơn thua mặt mũi, mà lại khiến đối phương đề phòng.”
Anh chàng vừa nói dứt câu, đã nghe thấy có người lừ lừ bước về phía mình, tiếng bẻ cổ bẻ tay răng rắc nghe mà lạnh cả gáy.

Ngẩng đầu nhìn, đã thấy Vũ Phạm Long đang cười khùng khục, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Điền Quý:
“Không đúng! Chúng nó chạy thoát thì liên quan quái gì đến tao? Bọn ngáng chân đã đi rồi, chúng ta cũng nên đánh một trận ra trò chứ?”