Đầu Cành Treo Một Mảnh Trăng Xanh

Chương 33: Tà thuật



Tôi không hiểu những gì ông ấy nói, muốn hỏi rõ hơn nhưng ông ấy lại lắc đầu, ra hiệu chúng tôi lo cho anh Lâm trước. Tôi và Hoài Ân lập tức cởi trói cho ảnh, sau đó cùng nhau dìu anh xuống nằm nghỉ trên chiếc sập dưới nhà.

Người anh Lâm lúc này nóng như lửa đốt, có thứ gì đang đó di chuyển trong mạch máu tụ lại chỗ vết thương do roi mây tạo thành. Ngay sau đó một chuyện thần kỳ xảy ra, miệng vết thương từ từ đóng vảy. Khoảng chừng ba mươi phút sau thì hoàn toàn biến mất tựa như chưa hề tồn tại. Chứng kiến cảnh đó cả hai đứa đều kinh ngạc đến không thốt lên lời.

Ông Tu nãy giờ vẫn ngồi trên ghế quan sát hành động của chúng tôi, lúc này bất ngờ lên tiếng:

“Ta nhìn nhầm rồi, trong cơ thể cậu ta không có linh hồn quỷ dữ.”

Nghe vậy tôi liền thắc mắc:

“Vậy tại sao anh ấy lại phản ứng dữ dội với trận pháp?”

Ông Tu nhìn tôi, ánh mắt ông ấy như thể nhìn thấu mọi bí mật mà tôi đang che dấu.

“Nếu ta đoán không lầm, trước đó đã có người giúp cậu ta trục vong rồi, nhưng pháp lực không đủ nên vẫn lưu lại một sợi hồn phách trong cơ thể. Luồng âm khí đó phản ứng với trận phép của ta nên mới thành ra tình huống như thế.”

Tôi có chút chột dạ, mọi chuyện thành ra thế này âu cũng là do tôi chữa lợn lành thành lợn què. Nhưng chẳng để tôi tự trách lâu, Hoài Ân bên cạnh đột nhiên chen vào.

“Vậy bây giờ anh ấy có sao không?”

Ông Tu không lấy làm khó chịu mà đáp:

“Ngải của ta đã tiêu trừ hết âm khí trong cơ thể cậu ta rồi, nghỉ ngơi một lát là ổn. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nó sẽ tìm đến một lần nữa.”

Lời của ông ấy khiến chúng tôi trở lên lo lắng:



“Chúng cháu phải làm gì để phòng trường hợp đó xảy ra?”

“Hai cô cần theo dõi xem, nếu có gì khác thường lập tức gọi ta tới…”

Ngay lúc này anh Lâm đang nằm trên chiếc sập đột nhiên bật dậy, vẻ mặt hoảng loạn. Anh ôm đầu nhìn quanh, đến khi liếc đến gương mặt ông Tu thì hét lên một tiếng rồi chẳng nói chẳng rằng đứng phắt dậy kéo tôi và Hoài Ân rời đi.

Anh Lâm chạy thục mạng, muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Mấy lần hai đứa bảo anh bình tĩnh lại mà chẳng được, chẳng ai biết trong suốt buổi lễ anh đã phải chịu đựng những gì mới thành ra như vậy.

Ông Tu cũng không đuổi theo hay gọi chúng tôi lại, cứ thế ba người chạy hết con đường quanh co dẫn lên nhà trưởng bản. Xuống cuối con dốc tôi không để ý bất ngờ đâm sầm vào một người đi ngược chiều.

“A! xin lỗi.”

Đối diện với tôi là một người đàn ông khá cao lớn, ngũ quan sáng sủa, thế nhưng hình như hắn ta không giỏi che giấu cảm xúc cho lắm, vì tôi thấy được nét ngông nghênh cùng chút gì đó đểu cáng trên khuôn mặt hắn.

Trông hắn có vẻ khó chịu vì bị đụng trúng lắm. Nhưng khi có lẽ thấy tôi là phụ nữ nên cơn giận cũng vơi đi phần nào.

"Không sao, cô em là người ở đâu? Sao tôi chưa thấy em bao giờ?"

Tôi đang định đáp lời thì đột nhiên anh Lâm chen tới, chắn trước mặt tôi.

"Biết đi!"

Có vẻ như anh ấy cùng người kia có quen biết nhau, sau tiếng quát ấy gã đàn ông tặc lưỡi rồi bỏ đi. Tôi tò mò bèn hỏi:



"Đó là ai thế anh?"

Mặt anh Lâm tối sầm, anh lại đi về phía trước trong giọng nói có phần nghiêm trọng.

"Về nhà trước đã."

Ba chúng tôi chạy như ma đuổi về khu tập thể cũ. Anh Lâm gọi hai đứa vào phòng ảnh, sau khi đã đóng chặt cửa nẻo anh mới lên tiếng, dường như vẫn chưa thoát ra được khỏi cơn ác mộng vừa rồi.

"Sau này đừng đến gần ông Tu nữa."

Từ lúc tỉnh lại cho đến giờ, hành động của anh Lâm thực sự rất kỳ lạ, tôi không khỏi nghi ngờ.

"Sao vậy ạ?"

Tôi thấy được anh có vẻ khẩn trương đến lạ, tựa như muốn mau chóng nói hết tất cả với chúng tôi nhưng lại chẳng biết bắt đầu thế nào.

"Ông Tu… ông ta luyện tà thuật đó!"

Sau câu nói ấy không khí xung quanh đột nhiên lạnh đến run người, một khoảng lặng trôi qua anh Lâm mới tiếp tục câu chuyện.

"Ban nãy khi ông Tu gọi anh tới trước gian thờ, chẳng hiểu sao lúc đấy anh đột nhiên lăn ra bất tỉnh. Dù vậy nhưng anh vẫn cảm nhận rõ những gì diễn ra xung quanh. Ông ta trói anh lại rồi đổ một thứ nước ngọt lịm xuống cuống họng ép anh nuốt chúng. Có lẽ chuyện này hai đứa cũng đã rõ, bởi vì bấy giờ cả hai vẫn đứng bên ngoài quan sát."

Nghe vậy tôi và Hoài Ân đều cúi thấp đầu không đáp, theo những gì anh ấy kể thì chẳng phải chúng tôi dâng cừu cho sói, thấy chết không cứu sao? Nhưng cũng may anh ấy không có ý này, mà trọng tâm câu chuyện đều dồn về những gì xảy ra sau đó. Những thứ mà người trần mắt thịt như chúng tôi không thể nhìn thấy.

Lời kể của anh Lâm lại tiếp tục, kèm theo đó là sự bất ngờ đến không thốt lên lời của hai đương sự là chúng tôi.