Tôi cảm thấy tình bạn của hai chúng tôi giống một cơn gió đi rồi và khó có thể chở lại như ban đầu.
- Linh...chúng ta...chúng ta có còn là bạn thân của nhau nữa không.
Linh nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường.
- Đối với tôi không có tình bạn tôi vẫn có thể sống rất hạnh phúc.
Một vết thương một vết thương mà tôi chưa từng mơ tới. Tôi chỉ có thể nhìn Linh mà không thể nói gì vì những lời nói này cũng không đem lại cho tôi một tình bạn đẹp chở lại.
- Cô đừng có giận cá mà chém thớt nha. Tôi coi thường loại người như cô.
Đột nhiên Kim đến đứng trước mặt Linh. Rồi quay lại nhìn tôi.
- Bà không phải lấy lòng loại người này làm gì. Cô ta chưa bao giờ coi bà là bạn cả đâu.
- KHÁNH KIM ĐỒ TỒI.
Nói rồi Linh bỏ chạy ra ngoài tôi tính chạy theo Linh thì Kim nắm lấy tay tôi giữ tôi lại.
- Bỏ tay ra.
Tôi cố giựt tay ra nhưng Kim không buông. Một bàn tay khác kéo tay tôi ra.
- Buông được rồi đó.
Không ai khác đó chính là tên mập.
- Người ta là con gái phải nhẹ nhàng một chút chứ ai lại làm như mày.
Tôi có nghe lộn không vậy tên này mà cũng biết thương hoa tiếc ngọc hay sao chắc trời sắp mưa to quá.
Tên mập quay lại nhìn tôi.
- Trời không mưa đâu nắng to lắm.
Oh sao hắn đọc được suy nghĩ của tôi.
- Cái đầu không nghĩ ra được cái gì tốt đẹp cả.
Tên này lại muốn chết rồi. Tôi đang định đấm hắn thì hắn giữ tay tôi lại.
- Cứ bình tĩnh cô giáo vào kìa.
Sao! Tôi quay lại thì cô giáo đang chuẩn bị vào cửa lớp. Tôi chạy như tên lửa về chỗ ngồi của mình vì tôi rất sợ bị phạt. Đây là cô giáo dạy văn cô giáo rất là ghét tôi. Hễ tôi làm gì sai là lại tìm cách bắt bẻ tôi.
Cô giáo bước vào nhìn cả lớp rồi đến bàn giáo viên.
- Các em hay thật đấy vào lớp từ bao giờ mà vẫn chưa đi xóa bảng là sao.
Cả lớp im bặt không một tiếng động.
- LÂM Y Y.
Tôi giật bắn mình.
- Ôi trời ơi ai gọi.
Thế là cả lớp ....
Hahahahaaaaaaaaaaaa
Thôi chít tôi mất rồi.
- Tôi gọi em đó em có ý kiến gì.
Tôi cúi gằm mặt nhìn cô giáo.
- Dạ không ạ.
- Không ak. Lên xóa bảng cho tôi.
Tôi chạy nhanh xóa bảng. Sao tôi lại sui đến tận mạng thế này.
Thế là một buổi sáng không tốt đẹp đã qua đi. Bây giờ là giờ tôi đọc chuyên giờ mà tôi thích nhất. Nhưng không hiểu sao cái bụng của tôi nó lại
Ục....ục....ục.....
Trời tối thế này thì còn cửa hàng nào mở nữa đâu chứ. Tôi cứ nhịn nhưng được 30 p thì tôi không thể nhịn được nữa rồi tôi phải kiếm cái ăn.
Tôi bước ra ngoài đường vắng vẻ không có người qua lại làm tôi nổi hết da gà lên. Tôi đi nhanh cấp tôi thì tôi ghe được âm thanh đánh nhau.
- Sao lại có âm thanh đánh nhau vậy nhỉ. Nơi nay an ninh rất tốt sao lại có đánh nhau.
Tính tò mò của tôi lại bắt đầu. Tôi đi về hướng đó thì thấy 3 tên đầu trâu mặt ngựa đang đánh một thư sinh.
Ôi hiếp người quá đáng quá đi đúng là ỉ đông hiếp yếu.
Nhìn tên đẹp trai bị đánh thật dã man nhưng vẫn đứng dậy đánh lại bọn họ. Có khí chất làm anh hùng.
Coi đi coi lại vẫn là bị đánh anh hùng thì làm sao qua được mấy tên đầu gấu này được chứ.
Ơ... mà khoan đã cái người đẹp trai đó trông rất quen mặt nha.
OH MY GOD... đó không phải tên đầu gấu lớp mình sao. Khánh Kim.
Ôi cậu ta làm gì mà bị đánh thê thảm thế này. Nghĩ lại tuy hơi thê thảm nhưng cũng được coi là anh hùng.
Lần nay coi như ngươi gặp may rồi đó bản cô nương sẽ ra tay giúp đỡ haaaaaaaaaaaa.
Tôi chạy về nhà lấy bảo bối rồi chạy ra. Trận đánh nhau vẫn rất kịch liệt.
Tôi đứng ở một góc an toàn. Hét lên ...
- CÓ CẢNH SÁT.
Vừa nói xong bọn họ dừng tay lại như họ không tin. Tôi biết ngay họ sẽ có không phản ứng như vậy.
Tôi lấy bảo bối đó là...còi của cảnh sát.